Chương 1606: Cố Vân Đông đi gọi người
Thu thẩm cũng kinh hãi, Ôn phu nhân là khách của phủ nha, nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả không dám nghĩ đến.
Bà vội vàng gật đầu: “Ta, ta đi ngay.”
Nhưng bà chạy được hai bước lại quay về: “Tiểu thư, cô gia đang ở nói chuyện chính sự, ta qua đó……” Sợ không vào được.
Cố Vân Đông sực tỉnh, buông tay Ôn phu nhân ra, dặn dò Thu thẩm: “Ngươi chăm sóc tốt cho Trì Trì và Ôn phu nhân, ta lập tức quay lại.”
Cô nói xong, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bếp.
Thu thẩm vội vàng đi tới, một tay nắm tay Trì Trì , một bên an ủi Ôn phu nhân: “Phu nhân ngài đừng lo lắng, hít sâu, đừng sợ. Cô gia chúng ta là hậu nhân của thần y, rất giỏi y thuật, ngài sẽ không có chuyện gì.”
Tiểu Quỳ ở một bên đã sớm hoang mang lo sợ, nghe được lời này, ngay lập tức dấy lên tia hy vọng: “Thím nói thật sao? Phu quân của tiểu thư kia thật sự là hậu nhân của thần y sao?”
“Đúng đúng, ngươi đừng nóng vội, hiện tại quan trọng nhất là phải bình tĩnh. Ôn phu nhân người nói cho ta biết trước, ngươi không thoải mái ở chỗ nào, bắt đầu từ khi nào.”
Thu thẩm thấy máu của Ôn phu nhân chảy ra từ phía dưới, nghi ngờ có thể nàng ấy sinh non.
Nữ nhân sinh non vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng bà cũng không dám nhiều lời, sợ nàng ấy lo lắng, tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Hiện tại chỉ hy vọng tiểu thư mau chóng dẫn cô gia tới đây, nếu có thể, quan trọng nhất là giữ được đứa nhỏ trong bụng Ôn phu nhân.
Nếu không, Lão gia nhà bọn họ vừa tới phủ thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, về sau còn quản lý những quan huyện phía dưới như thế nào đây?
Đều do Đỗ thị…
Thu thẩm nghĩ vậy, không nhịn được nhìn nàng ta. Không ngờ trong phòng bếp ngoại trừ Xảo Nhi sắc mặt trắng bệch, vẫn còn hoảng sợ quỳ dưới đất, cùng với bà vú muốn giúp đỡ kia, căn bản không có bóng dáng của Đỗ thị.
Tiện nhân này chạy đi đâu rồi?
Đỗ thị thừa dịp mọi người đổ dồn sự chú ý lên người Ôn phu nhân, đã chạy đi tìm người đàn ông của mình, Chung Kiều.
Chung Kiều đang ở trong sân hỗ trợ sửa chữa những chỗ hư hỏng của phủ nha, hắn có sức mạnh, mà phủ nha này đã bị hư hại khi bắt giữ Toàn Nghiêm. Tuy rằng sau đó Chu tham tướng có dẫn người tới sửa chữa, nhưng lúc ấy có quá nhiều chuyện, cho nên chỉ tu sửa đơn giản.
Hiện giờ tri phủ đã tới, tất nhiên phải tu sửa lại, nếu không thì quá khó coi.
Đỗ thị thật sự có chút luống cuống, nàng ta chạy tới tìm Chung Kiều nghĩ cách.
Chung Kiều trầm mặc nghe nàng ta nói, hơi ngẩn người. Đỗ thị bất mãn đánh vào vai hắn: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi cho ta ý kiến gì đi, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Lúc trước Thu thẩm đã nhìn ta không vừa mắt, lúc này nhất định sẽ dùng việc này để Lão gia đuổi ta đi. Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta bị đuổi đi, ngươi cũng sẽ bị đuổi đi, đến lúc đó ngay cả chỗ ở ngươi cũng không có.”
Chung Kiều mím môi, lại đột nhiên nói: “Vừa rồi ngươi nói, ai là hậu nhân của thần y?”
“Chính là chồng của người được Thu thẩm gọi là đại tiểu thư, ta cũng không biết vì sao Thu thẩm lại phải gọi nàng ta là đại tiểu thư, không phải nữ nhân kia là con gái của Lão gia chứ? Ơ kìa, ai nói với ngươi chuyện này? Ta hỏi ngươi rốt cuộc phải làm gì bây giờ. Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta bị đuổi đi, ta sẽ nói ra bí mật của ngươi.”
Vẻ mặt Chung Kiều cứng đờ, nắm tấm ván gỗ trong tay, trên mu bàn tay lại nổi gân xanh.
Hắn nỗ lực kìm nén luồng khí trong ngực xuống, sau đó cúi đầu nói: “Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra cách, sao ta có thể nghĩ ra cách gì được?”
“Ngươi…” Đỗ thị dẫm mạnh vào bàn chân hắn, sau đó chạy đi.
Bên kia, Cố Vân Đông đã nhanh chóng chạy tới đại sảnh nghị sự.
Ngoài cửa đại sảnh có Vạn Tiểu Tráng và một người hộ vệ khác canh gác, Vạn Tiểu Tráng nhìn thấy cô khẽ sửng sốt, vội vàng tiến lên hai bước: “Tiểu thư.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Tướng công ta ở bên trong phải không?”
“Ở bên trong ạ.”
Cố Vân Đông trực tiếp đi vào bên trong, duỗi tay đẩy cửa.
Hộ vệ khác khẽ sửng sốt, muốn ngăn cản, kết quả nhìn thấy Vạn Tiểu Tráng lắc đầu, Cố Vân Đông do dự một chút rồi đẩy cửa ra.
Mọi người trong đại sảnh nghe được động tĩnh, lần lượt xoay đầu nhìn về phía cánh cửa.
Cố Đại Giang đang ngồi trước ghế chủ vị, bảy huyện lệnh khác ngồi ở hai bên, không khí có chút nghiêm túc, hiển nhiên đang nói đến điểm mấu chốt.
Nhưng Cố Vân Đông cũng bất chấp tất cả, tầm mắt cô quét một vòng trong đại sảnh, sau đó thấy Thiệu Thanh Viễn ngồi bên tay trái Cố Đại Giang, vội vàng chạy tới: “Tướng công, chàng mau đi theo thiếp, giúp cứu một người.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức đứng lên, gật đầu với Cố Đại Giang, ông khẽ gật đầu lại, sau đó hắn đã bị Cố Vân Đông kéo chạy đi.
Những người khác trong đại sảnh thấy thế nhìn nhau, có chút trợn mắt kinh ngạc nhìn hai người chạy ra ngoài.
Điều này, điều này, điều này cũng quá hoang đường.
Ai ngờ, cái này còn chưa tính, Cố Vân Đông chạy ra ngoài hai bước lại quay lại, thở phổn hển hỏi: “Vị nào là Ôn đại nhân của huyện Vân Cảnh?”
Một người đàn ông ngồi thẳng lưng ở vị trí cuối cùng, nghi hoặc nói: “Là ta, Thiệu phu nhân có chuyện gì sao?”
“Mau, người bị bệnh chính là phu nhân nhà ngươi, ngươi cũng đi theo đi.”
Ôn Tấn bá đứng bật dậy: “Phu nhân ta?” Hắn vội vàng chắp tay với Cố Đại Giang: “Đại nhân, hạ quan đi trước một bước, sẽ bồi tội với đại nhân sau.”
Nói xong, hắn cũng chạy theo.
Lúc này các huyện lệnh khác trong đại sảnh càng thêm phẫn nộ, có người đứng dậy tại chỗ, chỉ vào bóng lưng ba người Cố Vân Đông đã biến mất, tức giận nói: “Thật buồn cười, quá vô lý, bọn họ coi nơi này là nơi nào? Nghĩ chúng ta là ai? Chúng ta đang làm gì? Nói đi là đi, cũng không quay đầu lại, thậm chí một câu giải thích cũng không có, quả thực quá làm càn.”
“Đúng vậy, Cố đại nhân, bọn họ rõ ràng không để ngài vào mắt. Đây là thấy ngài vừa tới phủ Lạc Châu, cái gì cũng không biết cho nên không phục ngài.”
“Đúng vậy, đặc biệt là Thiệu Thanh Viễn kia, còn có phu nhân của hắn. Nào có ai không hiểu quy củ như vậy? Chúng ta đang trao đổi chuyện quan trọng, nàng ta không nói hai lời trực tiếp xông vào mang người đi, ngay cả người đàn bà đanh đá trên đường phố cũng không biết lễ nghĩa như nàng ta.”
“Cố đại nhân, Thiệu Thanh Viễn này ỷ vào mình có chút thành tích mà tự cao tự đại, phu nhân hắn dám làm như vậy, rõ ràng là do hắn dung túng, cũng đại biểu cho thái độ của hắn.”
Cố Đại Giang nhìn ba người bất bình vì mình, rũ mắt uống một ngụm trà. Mọi người ở đây đều được phân công đến làm huyện lệnh ở huyện thành biên cảnh nghèo khó này, bản thân họ cũng không có lai lịch gì.
Trừ phi có mục đích như Thiệu Thanh Viễn, hoặc là con cháu thế gia muốn cho nam nhân trong nhà ra ngoài rèn luyện tích lũy công lao, nếu không bị phân đến nơi đây, nếu không đắc tội người khác, thì cũng là không có chỗ dựa hoặc không được lựa chọn.
Ba người nói chuyện này chắc là thuộc loại này, bởi vì bọn họ không có quan hệ gì, cho nên căn bản không nghe được thân phận bối cảnh của Thiệu Thanh Viễn, cũng không biết hắn là con rể của mình, Vân Đông là Vĩnh Gia quận chúa, bọn họ tới huyện Tĩnh Bình, hoàn toàn là vì nhiệm vụ.
Bọn họ chỉ biết, Thiệu Thanh Viễn vừa rồi ngồi gần Cố Đại Giang, nói chuyện sắc bén, tự tin, khiến bọn họ trở nên kém cỏi và hèn nhát.