Chương 1605: Chuyện xảy ra
“Ôn phu nhân vừa đến phủ nha không bao lâu, bởi vì vội vàng lên đường cho nên trong người có chút không thoải mái. Nha hoàn bên cạnh nàng ấy tới phòng bếp, muốn nấu chút nước ô mai, sau khi nấu xong thì nhờ nha đầu Xảo Nhi kia trông giúp, nàng đi chăm sóc Ôn phu nhân.”
Xảo Nhi là nha đầu hỗ trợ việc nhóm lửa trong phòng bếp này, lúc này đang đứng ở một bên, có chút hoảng hốt.
Thu thẩm tiếp tục nói: “Vốn dĩ, nha đầu của Ôn phu nhân cũng đang canh giờ, nghĩ nước ô mai sắp nấu xong, vì vậy nhanh chóng tới phòng bếp lấy. Ai ngờ khi đến, phát hiện nước ô mai kia lạnh như băng, mơ chua vẫn chưa được nấu, giống như nàng ấy vừa đi, nước ô mai kia đã bị lấy xuống đặt sang một bên.”
Nha hoàn kia muốn hỏi, vừa vặn Đỗ thị tới. Xảo Nhi nói nước ô mai này do Đỗ thị lấy xuống, Xảo Nhi là nha đầu nhóm lửa vừa được mua ở phủ Lạc Châu hai ngày trước, Đỗ thị nói cái gì, nàng cũng không dám phản bác.
Nha hoàn kia tất nhiên muốn chất vấn Đỗ thị, vì thế, mới có một màn trước mặt này.
Trong lúc Thu thẩm và Cố Vân Đông nói chuyện, Đỗ thị đã cân nhắc trong lòng.
Tuy nàng ta còn có chút nghi hoặc với thân phận của Cố Vân Đông, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng ta nhìn thấy thái độ của Thu thẩm với cô. Thu thẩm đi theo Lão gia từ kinh thành tới, trong những hạ nhân này, ngoại trừ hai huynh đệ Vạn Tiểu Cao, thì vợ chồng Thu thẩm được Lão gia tín nhiệm và coi trọng nhất.
Hầu hết những người bà ấy cung kính, đều là người nàng ta không thể đắc tội.
Đặc biệt là cách ăn mặc của Cố Vân Đông hoàn toàn khác huyện lệnh phu nhân của huyện Vân Cảnh. Còn có đứa nhỏ nàng ấy nắm tay, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không tinh xảo, xem ra cuộc sống của người này rất tốt.
Bởi vậy Đỗ thị lập tức âm thầm hít một hơi, nâng tay áo lau mặt, nghẹn ngào nói: “Ôn phu nhân, thật sự xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Ta thấy hôm nay có nhiều khách, vả lại đều đi thuyền xe vất vả, vì vậy ta vội vàng hầm mấy nồi canh gà đem qua cho mấy vị đại nhân ăn đỡ mệt. Ta nghe Xảo Nhi nói Ôn phu nhân không thoải mái, nhưng ta thiếu kiến thức, nghĩ nước ô mai không có tác dụng gì, dứt khoát hầm thêm mấy nồi canh gà, đến lúc đó cũng mang cho phu nhân một bát. Thực xin lỗi, ta không nên tự ý làm chủ, ta tự cho là tốt với phu nhân, không ngờ lại chọc đến phu nhân không vui, ta, ta…”
Nàng ta nói xong lại nghẹn ngào: “Đều là do ta sai, phu nhân ngài đừng nóng giận. Ta bồi tội với phu nhân, ta sai rồi, ta tội đáng muốn chết, ta không hiểu quy củ, ta nên hỏi phu nhân trước, thật sự xin lỗi.”
Đỗ thị nói đến kích động, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ôn phu nhân.
Ôn phu nhân lập tức lui về phía sau hai bước, nha hoàn bên người nàng nhất thời không nói nên lời.
Xảo Nhi thấy Đỗ thị như vậy, cũng vội vàng quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Là ta, là ta, ta, ta. Ta sai rồi, ta đáng chết…”
Trong gian bếp rộng lớn, nhất thời chỉ còn lại tiếng khóc sướt mướt của hai người.
Bà vú giúp việc trong bếp nhất thời không nhìn nổi nữa, bà cầu xin Vạn Tiểu Cao và Thu thẩm: “Việc này chỉ là hiểu lầm, tuy muội tử Đỗ gia có sai, nhưng nàng ấy có lòng tốt, nàng ấy làm sau với mục đích tốt. Nàng ấy đã thành tâm nhận sai như vậy, không bằng…… để nàng ấy lấy công chuộc tội, nấu nước ô mai cho Ôn phu nhân, tự mình đưa qua, được không??”
Thu thẩm nghiến răng, nhưng không lên tiếng, bà tin đại tiểu thư tự có phán đoán.
Kỳ thật, Vạn Tiểu Cao không giỏi xử lý những chuyện như này, hắn bị kéo tới để chủ trì công đạo, hoàn toàn là vì hiện giờ phủ nha chưa đi vào quỹ đạo, vả lại khách hơi nhiều, không tìm thấy ai khác có địa vị cao.
Bởi vậy, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, lúc này cô tin lời Thu thẩm nói.
Đỗ thị này chính là một trà xanh, ăn nói như trà xanh, từng câu từng chữ đều nói là mình sai, nhưng câu nào cũng bào chữa cho mình, còn quỳ xuống dập đầu, làm như thể Ôn phu nhân đang bức bách nàng ta một cách vô lý.
Nhưng mà việc này liên quan đến Ôn phu nhân, cho nên cô vẫn quyết định hỏi ý kiến của nàng ấy.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn nàng: “Ôn phu nhân, ngươi nghĩ sao?”
“Ta…” Ôn phu nhân vừa định nói chuyện, Đỗ thị đột nhiên gia tăng âm lượng: “Phu nhân, ta thật sự biết sai rồi, hu hu hu, ta bồi tội với phu nhân. Ta, ta…”
“Câm miệng!!” Cố Vân Đông lạnh lùng quát một tiếng: “Nói chuyện thì nói chuyện, khóc la inh ỏi làm gì? Không thấy ở đây đang có trẻ nhỏ sao? Dọa con trai ta sợ thì phải làm sao?”
Đỗ thị nhất thời nghẹn lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Cố Vân Đông, lại mang dáng vẻ yếu đuối: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Cố Vân Đông mặc kệ nàng ta, ánh mắt lại dừng trên người Ôn phu nhân, vừa nhìn, mới phát hiện nàng đang nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại như vậy?
Cô giật mình, vội đưa Trì Trì cho Thu thẩm, tiến lên hỏi: “Ôn phu nhân, ngươi làm sao vậy? Có phải không khỏe hay không?”
Cô nói xong, ngẩng đầu gọi Vạn Tiểu Cao: “Mang ghế tới đây cho Ôn phu nhân.”
“Vâng ạ.” Vạn Tiểu Cao vội vàng cầm ghế đặt phía sau Ôn phu nhân, Cố Vân Đông vội vàng đỡ nàng ấy ngồi xuống.
Tiểu Quỳ, nha hoàn bên cạnh Ôn phu nhân cũng hoảng sợ, vô cùng lo lắng cầm khăn lau mồ hôi cho nàng ấy: “Phu nhân, người làm sao vậy?”
“Ta không sao.” Chỉ là Đỗ thị và Xảo Nhi ở một bên liên tiếp khóc lóc, khiến nàng đau đầu.
Nàng vốn đã cảm thấy không thoải mái, sau khi trải qua chuyện này, càng cảm thấy tức ngực, cực kỳ khó chịu.
Đỗ thị thấy thế, nhất thời sợ tới mức im lặng.
Cố Vân Đông cách Ôn phu nhân rất gần, rõ ràng cảm thấy cơ thể nàng ấy rất suy yếu, lập tức nhíu mày, nói với Vạn Tiểu Cao: “Tình trạng của Ôn phu nhân không ổn, ngươi đi tìm đại phu tới đây.”
Ôn phu nhân vội xua tay: “Không, không cần, ta mới đi một ngày đường nên đầu có chút choáng váng, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Tiểu Quỳ ở một bên nghẹn ngào nói: “Phu nhân, hiện tại sắc mặt ngài tái nhợt, chỗ nào không có vấn đề lớn chứ? Vẫn nên tìm đại phu tới đây xem thử.” Nói xong, nàng ấy khẽ nghiến răng nghiến lợi trừng về phía Đỗ thị: “Nếu không phải do nàng ta, ngài đã sớm được uống nước ô mai, có thể nghỉ ngơi.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu nói với Vạn Tiểu Cao: “Đi mời đại phu tới đây.”
Vạn Tiểu Cao lập tức quay đầu chạy đi, lúc này Ôn phu nhân không ngăn cản, bởi vì nàng vừa mở miệng, đã cảm thấy đầu đau nhói, khiến nàng hoàn toàn không phát ra tiếng.
Cố Vân Đông nhìn bàn tay mình bị Ôn phu nhân nắm lấy, khẽ nhíu mày.
Tình trạng của nàng ấy dường như còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ, chuyện này không thể được, bất kể là như thế nào, Ôn phu nhân không thể xảy ra chuyện ở thời điểm này.
“Mẫu thân, màu đỏ……”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói nghi hoặc của Trì Trì, Cố Vân Đông sửng sốt, quay đầu nhìn theo ngón tay Trì Trì chỉ vào ghế ngồi của Ôn phu nhân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiểu Quỳ cũng nghe thấy, nàng mở to hai mắt kêu lên một tiếng sợ hãi: “Máu, phu nhân ngài chảy máu…”
Ôn phu nhân ngẩn người, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng dày đặc.
Cố Vân Đông không chờ Vạn Tiểu Cao nữa, lập tức quay đầu nói với Thu thẩm: “Mau đi gọi cô gia tới đây.”