Chương 1610: Chung Kiều bắt được
Đi tới Lạc Châu phủ, sau khi nhìn thấy Bạch Chi Ngôn, Dịch Tử Lam liền cùng Thiệu Thanh Viễn thương lượng qua, tốt nhất là bắt rùa trong hũ, bắt được người ở phủ nha này.
Nếu không trên đường trở về lại gặp cướp tù, bọn họ sẽ rất bị động.
Bởi vậy, buổi chiều lúc mấy người Thiệu Thanh Viễn nghị sự ở đại sảnh, Dịch Tử Lam đã cố ý lộ sơ hở.
Kỳ thật bọn họ cũng không xác định Vương Vô có thể hành động hay không, chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, bọn họ đều chuẩn bị trước.
Không nghĩ tới, nửa đêm quả nhiên nháo ra động tĩnh.
Thiệu Thanh Viễn nói với Cố Vân Đông: "Nghe tiếng này, chắc đã bắt được rồi.”
Quả nhiên, bên này hắn dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng Thiệu Văn: "Gia, quận vương gia bên kia có tin tức tốt.”
Cố Vân Đông nghe vậy nhịn không được đứng lên: "Vậy ta cũng đi xem một chút.”
Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ: "Bên ngoài lạnh lẽo, hơn nửa đêm nàng cũng không sợ lạnh."
"Không sợ." Cố Vân Đông vừa nói, vừa mặc quần áo vào.
Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể giúp cô buộc áo choàng, sau đó hai vợ chồng vội vàng đi ra ngoài.
Dịch Tử Lam đang ở trong một viện hơi xa ở phủ nha, lúc này viện kia đèn đuốc sáng trưng, không khí căng thẳng.
Lúc Cố Vân Đông đi vào, chóp mũi còn ngửi thấy mùi máu tươi như có như không.
Trên mặt đất có vài người bị trói, trong đó có hai người đã chết.
Đáng chú ý nhất chính là một nam tử trung niên bị áp giải quỳ gối trước mặt Dịch Tử Lam, người này tuy rằng trên người cũng có vài vết thương, nhưng trên mặt lại rất chật vật.
Trên đầu còn có mấy cọng rơm rạ, trên mặt có vết máu do bị thứ gì đó cào ra, còn có trên trán, như bị tảng đá hoặc dụng cụ cùn khác đánh ra một lỗ máu.
Cố Đại Giang cũng ở trong phòng, nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, thấp giọng nói: "Hơn nửa đêm, sao con cũng tới đây?"
“Con đến xem một chút, cha, đây là..."
"Bọn hắn muốn cứu Bạch Chi Ngôn, bị bắt. Người dẫn đầu chính là tùy tùng bên cạnh Tam hoàng tử năm đó, cực kỳ trung thành, tên là Vương Vô.” Cố Đại Giang chỉ vào người đàn ông trung niên có lỗ máu trên đầu nói.
Cố Vân Đông gật đầu: "Sao hắn lại thành bộ dạng này?”
Nghe được vấn đề này, trên mặt Cố Đại Giang nhất thời hiện lên biểu tình khó nói một lời.
Ông nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nói: "Vương Vô thừa dịp hỗn loạn, đẩy một thủ hạ ra ngăn đao, chính mình chạy trốn. Một đường chạy đến chuồng ngựa bên kia, vừa vặn gặp được Chung Kiều ở bên kia giải sầu. Chung Kiều có một thân man lực, Vương Vô lại bị thương, hai người đánh nhau, ngược lại Vương Vô chịu thiệt, bị Chung Kiều đánh ngã xuống."
Chung Kiều???
Phu quân Đỗ thị kia??
Cố Vân Đông trong nháy mắt thế nhưng lại nói không nên lời, Cô bên này đang cân nhắc làm thế nào để đuổi đôi vợ chồng này ra ngoài, bên kia Chung Kiều lại thành công thần lập công.
Chuyện này không dễ làm rồi, cô cũng không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa.
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, hỏi: "Vậy Chung Kiều đâu?"
“Bị thương, đang băng bó bên trong. Hắn bị đâm vài kiếm, trên người có mấy lỗ máu, cũng may thương thế cũng không nghiêm trọng.”
Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu, bên kia Thiệu Thanh Viễn đã đi đến bên cạnh Dịch Tử Lam, muốn hỏi rõ tình huống.
Dịch Tử Lam đang rất tức giận vì thiếu chút nữa không bắt được Vương Vô, lúc này đang hung hăng đạp Bạch Chi Ngôn hai cái, sau đó khiêu khích nói với Vương Vô: "Ngươi tới cứu đi, tới cứu xem nào. Xem ngươi làm chuyện tốt, đâm người của ta bị thương, xin lỗi, vậy ta đành phải lấy chủ tử ngươi trút giận.”
Bạch Chi Ngôn bị trói tay chân bịt miệng, bị hắn đá đến toàn bộ thân thể đều cuộn mình lại.
Vương Vô mắt muốn nứt ra, thở hổn hển hung tợn trừng mắt nhìn Dịch Tử Lam, ngay cả vết thương trên đầu đã cầm máu cũng nứt ra, máu từ thái dương chảy xuống rất khủng bố.
Nhưng Dịch Tử Lam nhìn bộ dáng này của hắn lại càng thêm đắc ý: "Nào, có bản lĩnh ngươi động thủ đi.”
Cố Vân Đông vuốt trán, sao lại ngây thơ như vậy??
Thiệu Thanh Viễn vốn muốn mở miệng nói gì đó, thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời có loại xúc động muốn bảo trì khoảng cách, làm người xa lạ với hắn ta.
Hắn quyết đoán đi bên cạnh vài bước, nói với Cố Đại Giang: "Không phải nói có mấy hộ vệ bị thương sao? Con sẽ vào kiểm tra cho họ."
“Ừm, ở bên kia."
Bên trong đều là nam tử, xử lý miệng vết thương quần áo xệch, Cố Vân Đông không tiện đi vào nên dứt khoát ở bên ngoài chờ.
Trong phòng quả thật có mấy hộ vệ thương thế còn tương đối nghiêm trọng, lúc này hai vị đại phu của y quán Huệ Dân đang băng bó xử trí cho bọn họ.
Một đại phu trong đó là Dịch Tử Lam gọi tới chờ sẵn ở bên này, dù sao đánh nhau khó tránh khỏi sẽ có thương tổn, chuẩn bị trước để tùy thời trị liệu.
Một đại phu khác, chính là ban ngày Ôn phu nhân xảy ra chuyện, Vạn Tiểu Cao đi mời trở về.
Chẳng qua lúc hắn tới, Thiệu Thanh Viễn đã chữa cho Ôn phu nhân, hơn nữa còn kê đơn thuốc. Nhưng Ôn Tấn sợ nửa đêm lại xảy ra chuyện, đến lúc đó không tiện phiền toái Thiệu Thanh Viễn, thấy đại phu được mời tới thì giữ người lại phòng ngừa vạn nhất.
Hiện giờ Dịch Tử Lam bên này có mấy hộ vệ bị thương nên mời hai người tới trị liệu.
Lúc Thiệu Thanh Viễn vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Lưu đại phu đang băng bó vết thương cho Chung Kiều.
Chung Kiều đang hôn mê, hắn bị nhiều vết thương cũng may cũng không quá nặng.
Thiệu Thanh Viễn đi qua giúp đỡ, rất nhanh đã xử lý xong tất cả mấy người bị thương.
Dịch Tử Lam cùng Cố Vân Đông nghe được động tĩnh thì đi vào cửa.
Dịch Tử Lam hỏi một phen, biết thủ hạ của mình tuy rằng có hai người bị thương nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng nên thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, tầm mắt dừng ở trên người Chung Kiều.
Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Đại Giang: "Cố đại nhân, đây là hạ nhân trong phủ của ngài sao? Lần này biểu hiện rất anh dũng, hơn nữa nhờ hắn, chúng ta mới có thể kịp thời bắt được Vương Vô. Phần thưởng này mà nói..."
Biểu hiện của Chung Kiều quả thật đáng giá khen thưởng.
Cố Đại Giang đang cân nhắc, bên kia Chung Kiều liền tỉnh lại.
Nhìn thấy trong phòng có nhiều người đứng như vậy, hắn còn có chút hoảng hốt, một hồi lâu mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, lúc này phải đứng dậy hành lễ.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở bên cạnh hắn, thấy thế thuận tay đỡ: "Đừng đứng dậy, trên người ngươi còn có vết thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Chung Kiều mím môi, sau một khắc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, lập tức nhớ tới thân phận của hắn, ánh mắt mang theo ánh sáng.
Dịch Tử Lam thấy hắn tỉnh lại, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Ngươi tên là Chung Kiều? Lần này ngươi xem như đã lập công, muốn ban thưởng gì, cứ việc nói.”
Chung Kiều ngẩn ra, nhìn mọi người ở đây, nhất thời có chút khẩn trương.
Một lúc lâu sau, hắn mới không xác định hỏi: "Phần thưởng?"
“Đúng vậy, ngươi muốn cái gì." Cố Đại Giang cũng gật đầu.
Chung Kiều nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút kích động: "Thưởng cái gì cũng được sao?”
Chung Kiều lại nhìn về phía hai vợ chồng Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, nói: "Đại tiểu thư, cô gia, ta có thể hay không, có thể hay không..."
Hắn ngay từ đầu rất hưng phấn, nhưng vừa nói lại trở nên ấp úng.
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, trầm mặc một lát sau mới nói: "Ngươi muốn thay vợ mình nói chuyện? Kỳ thật Đỗ thị bên kia..."
"Không, không, ta có chuyện khác." Chung Kiều hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn lấy dũng khí, có chút khẩn trương nói với Thiệu Thanh Viễn: "Cô gia, ta có thể nói riêng với ngài mấy câu được không?”
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, những người khác ở đây cũng ngẩn người.
Yêu cầu của Chung Kiều, có phải là hơi kỳ quái rồi hay không?
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Có thể.”
Chung Kiều từ trên giường đi xuống, được cõng sang phòng bên cạnh.
Hắn vừa đi, Thiệu Thanh Viễn cũng đi theo.
Rất nhanh, phòng bên cạnh chỉ còn lại Chung Kiều ngồi trên ghế, cùng với Thiệu Thanh Viễn.
"Ngươi định nói gì với ta? Ngươi nói đi.”
Chung Kiều lại hít sâu một hơi, nghĩ đến lời kế tiếp muốn nói, sắc mặt cũng đỏ lên.
Hắn do dự một lát, chậm rãi đưa tay mình ra: "Thiệu đại nhân, có thể giúp tiểu nhân chẩn đoán một chút không, ta, ta, ta không được.”
Nói hai chữ cuối cùng, đầu Chung Kiều cơ hồ muốn rủ xuống đất.
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, nhìn cổ tay hắn duỗi về phía trước nhưng lại nhẹ nhàng run rẩy, một lúc lâu không lên tiếng.
Hắn vừa nghe thấy gì? Không được, phải không?
Chung Kiều này quả nhiên là dũng khí đáng khen ngợi, hắn còn chưa bao giờ nghe thấy nam tử nói mình không được, thậm chí có can đảm trực tiếp để cho đại phu xem.
Thiệu Thanh Viễn mím môi, bình tĩnh đưa tay đặt lên cổ tay hắn ta.
Chỉ chốc lát sau, lông mày liền hơi nhíu lại.
Chung Kiều xấu hổ hồi lâu, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu lên, hắn thật cẩn thận nhìn biểu tình của Thiệu Thanh Viễn.
Ai ngờ hắn bắt mạch một tay xong, lại nói hắn ta vươn tay kia tiếp tục kiểm tra.
Chung Kiều nuốt nước miếng: "Cô gia, vấn đề này của tiểu nhân, có thể, có thể trị được không? Sau này, ta có thể có con không?”
Thiệu Thanh Viễn không lên tiếng, lại qua một hồi lâu, hắn mới thu tay lại, nói: "Có thể trị.”
Chung Kiều mừng rỡ như điên: "Thật, thật sao? Cô gia, phần thưởng ta muốn, chính là, chính là cái này, cái khác không cần.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được, ta sẽ thực hiện điều ngươi mong muốn.”
Mấy người Cố Vân Đông ở bên ngoài đợi một hồi lâu, cũng không thấy Thiệu Thanh đi ra ngoài.
Lo lắng bên trong xảy ra chuyện gì, cô không nhịn được, vẫn đi qua gõ cửa: "Các người đã nói xong chưa?”
Chỉ có mấy câu mà thôi, cần thời gian dài như vậy sao?
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng Thiệu Thanh Viễn: "Xong rồi.”
Hắn tới mở cửa phòng ra, Cố Vân Đông thấy hắn bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Chung Kiều bên trong, thấy sắc mặt hắn khó coi muốn chết.