Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1611 - Chương 1611. Đôi Vợ Chồng Bằng Mặt Mà Không Bằng Lòng.

Chương 1611. Đôi vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng. Chương 1611. Đôi vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng.

Chương 1611: Đôi vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng.

Cố Vân Đông vẻ mặt hồ nghi, Thiệu Thanh Viễn kéo tay cô xoay người: "Đi ra ngoài rồi nói sau.”

Nhưng hắn đi vài bước rồi lại quay đầu lại, nói với Chung Kiều vẫn ngồi trên ghế: "Ngươi dưỡng thương trước, chờ sau khi khỏi hẳn ta sẽ kê cho ngươi vài loại thuốc, ngươi điều trị xong, sau đó tĩnh dưỡng là được.”

Chung Kiều khàn khàn nói: "... Được ạ. "

Sau đó có người tới, một lần nữa cõng hắn ra.

Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái, cũng không biết hai người ở bên trong nói cái gì, nhìn bộ dạng Chung Kiều rất phẫn hận.

Chuyện kế tiếp cũng không cần bọn họ quan tâm, những người có ý đồ cứu Bạch Chi Ngôn này, có Dịch Tử Lam cùng Cố Đại Giang xử lý.

Thiệu Thanh Viễn đi xa tới, chủ yếu cũng vì lo lắng bên mình bị thương quá nhiều sẽ thiếu nhân thủ, hắn có thể giúp đỡ.

Bây giờ xử lý xong, sắc trời cũng đã hơi sáng.

Cố Đại Giang đuổi hai người trở về nghỉ ngơi.

Cho đến khi trở lại phòng, Cố Vân Đông mới khẩn cấp hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Chung Kiều đã nói gì với chàng? Hắn ta muốn phần thưởng nào?”

Tình huống này của Chung Kiều, tương đối khó nói ra.

Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống uống một ngụm trà, ho nhẹ hai tiếng, mới mở miệng: "Là như vậy, Chung Kiều không thể sinh con, phần thưởng hắn ta muốn chính là nhờ ta kiểm tra giúp hắn một chút.”

Mặt Cố Vân Đông cứng đờ: "... Ồ." Được rồi, không cần nói nữa.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn lại tiếp tục nói: "Không phải nàng muốn đuổi Đỗ thị đi, kết quả bởi vì Chung Kiều lập công đang khó xử sao? Bây giờ không cần phải khó xử nữa rồi."

“Ý chàng là sao?"

"Chung Kiều cùng Đỗ thị, mặt ngoài ân ái, kì thực lại căm hận lẫn nhau."

Loại bát quái này, Cố Vân Đông lập tức hứng thú: "Đây là Chung Kiều nói với chàng? Tại sao?”

Thiệu Thanh Viễn cũng rót cho cô một chén trà, thấy ánh mắt cô sáng lên, không khỏi buồn cười.

"Ban đầu Chung Kiều cùng Đỗ thị thành thân tình cảm quả thật không tệ, nhưng ba năm sau thành thân, bụng Đỗ thị lại chậm chạp không có phản ứng, lời đồn đãi xung quanh ngày càng nhiều."

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy là vấn đề của Đỗ thị, ngay cả Chung Kiều cũng nghĩ như vậy.

Sau đó Đỗ thị đi gặp đại phu, đại phu nói nàng ta không có vấn đề, thậm chí còn thuộc loại dễ sinh.

Đỗ thị không tin, sau đó đại phu thuận miệng nói một câu, nói phu thê thành thân nhiều năm không cách nào sinh con, không nhất định là do nữ tử.

Đỗ thị liền để ý, sau khi trở về mấy lần muốn nói lại thôi. Đỗ thị người này nói chuyện dễ nghe, lại nhu nhược yếu đuối đáng thương, Chung Kiều thuộc loại không biết nói chuyện nhưng kiên định chịu làm, không bao lâu đã bị Đỗ thị dỗ dành đi gặp đại phu.

Kết quả bác sĩ nói, người thực sự không thể sinh con là Chung Kiều.

Chung Kiều chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, không cách nào tiếp nhận, trở nên nóng nảy hơn.

Cũng may Đỗ thị một chút cũng không để ý, thái độ còn giống như trước kia, thậm chí còn kiên nhẫn với hắn hơn trước kia nhiều.

Vì thế Chung Kiều vô cùng cảm động, cảm thấy mình có lỗi với nàng ta, làm chậm trễ nàng ta, cho nên gần như đem tất cả những gì mình có cho Đỗ thị, cũng đối với nàng ta đặc biệt che chở sủng ái.

Hai người còn thương lượng qua, không thể sinh con cũng không sao, sẽ nhận nuôi một đứa, tương lai cũng có người dưỡng lão tiễn chết.

Chung Kiều vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc, làm sao may mắn mới có thể cưới được một thê tử hiểu ý như vậy?

Cho đến một năm trước... Hắn ra ngoài làm việc trở về sớm, kết quả thấy Đỗ thị trèo lên giường lão gia.

Chung Kiều lúc ấy choáng váng, trời sụp xuống cũng chỉ có như vậy.

Bị vợ đội mũ xanh, Chung Kiều muốn hưu vợ ngay tại chỗ. Nhưng Đỗ thị khóc đến lê hoa đái vũ, nói là lão gia ép buộc nàng ta, nàng ta là nạn nhân.

Chung Kiều không tin, nếu là người bị hại, sẽ nói chuyện dịu dàng còn mang theo vẻ quyến rũ sao?

Lúc ấy chủ tử của bọn họ là Lưu gia lão gia, ông ta quả thật cũng là một kẻ háo sắc, chỉ là ông ta chưa bao giờ ra tay với hạ nhân trong nhà, càng đừng nói đến Đỗ thị còn là một phụ nữ có chồng.

Đỗ thị liền khóc, khóc lóc kể lể mình nhiều năm như vậy đối tốt với hắn, khóc nàng ta bị người khác hiểu lầm cũng không giải thích, một lòng bảo vệ hắn. Khóc nàng ta đời này không thể có hài tử có bao nhiêu tiếc nuối, trong lòng phiền muộn, lúc này mới đi sai đường.

Không cách nào sinh con là nhược điểm đau đớn của Chung Kiều, vừa nói đến chuyện này, trong lòng hắn đã không còn có lực.

Một người không thể sinh con, một người ngoại tình với người khác, không ai có thể đổ lỗi cho ai.

Chung Kiều cuối cùng không hưu Đỗ thị, chỉ là giữa hai người dù sao cũng có ngăn cách.

Ai biết chuyện Đỗ thị quyến rũ lão gia bị Lưu phu nhân biết, hai vợ chồng trực tiếp bị Lưu phu nhân bán đi.

Lưu lão gia ngay cả cái rắm cũng không buông, Đỗ thị thất vọng không thôi, hai người rời khỏi nhà chủ ban đầu.

Sau đó, được một gia đình khác mua.

Ai biết Đỗ thị tâm không thay đổi, lần thứ hai thông đồng với chủ tử trong phủ.

Cố Vân Đông nghe đến đó, thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước trà: "Đỗ thị này không có điểm mấu chốt, phải không?”

Thiệu Thanh Viễn cười: "Hiện tại cũng không khó lý giải hành vi nàng ta muốn trèo lên nhạc phụ đại nhân.”

Cố Vân Đông đồng ý gật đầu, Đỗ thị chính là một người quen tái phạm nha.

"Vậy sau đó thì sao? Chung Kiều còn có thể nhịn được không?"

Thiệu Thanh Viễn giật khóe miệng một chút: "Đúng vậy, nhịn.”

Lần này đối mặt với câu hỏi của Chung Kiều, Đỗ thị ngược lại không thể biện giải, cũng không khóc nữa, chỉ là liên tục nói Chung Kiều vô dụng, không sinh được hài tử, không thỏa mãn được nàng ta, làm cho nàng cả đời này đều không có hài tử, cuộc sống của nàng bởi vì hắn không hoàn mỹ.

Tóm lại, tận dụng mọi khả năng túm lấy chỗ đau của Chung Kiều mà đả kích hắn.

Mà nàng ta không có hắn cũng không sao, nhưng nếu hắn bỏ nàng ta, trên đời này sẽ không có ai có thể hiểu được cho, đi theo hắn. Thậm chí nếu bị người ta biết hắn không thể sinh con, tương lai tất nhiên sẽ trở thành trò cười của người khác, trên đời này hắn sẽ không có chỗ dung thân.

Cố Vân Đông nhíu mày, đây không phải là thao túng tâm lý sao?

Chung Kiều mỗi ngày đều rất thống khổ, gần như luôn bị Đỗ thị thôi miên.

Sau đó, hai vợ chồng họ lại bị chủ nhà bán.

Cho đến cách đây không lâu mới trở thành hạ nhân của Cố gia.

Chung Kiều biết đức hạnh của Đỗ thị, vừa thấy nàng ta ân cần với Cố Đại Giang liền biết nàng ta muốn sử dụng lại chiêu cũ. Hắn đã cảnh cáo Đỗ thị, Đỗ thị ngược lại uy hiếp hắn. Nếu không muốn để cho người khác biết hắn không được, cũng đừng xen vào việc của nàng ta.

Lúc Chung Kiều đang bị dày vò, lại từ trong miệng Đỗ thị biết được thiệu Thanh Viễn là hậu nhân thần y.

Trong lòng hắn nhất thời dấy lên một tia hy vọng, kỳ thật trước kia hắn cũng đã xem qua hai đại phu, lúc ấy tuy rằng cảm thấy xấu hổ không cách nào gặp người, nhưng hắn càng muốn có hài tử của mình, cho nên đã cải trang đi kiểm tra.

Kết quả đều là bị thương căn cơ, đời này không có khả năng có hài tử.

Hiện giờ gặp được Thiệu Thanh Viễn, là cơ hội khó có được nhất của hắn, hắn vẫn muốn được chữa khỏi.

Tuy nhiên, Đỗ thị lại gây họa.

Chung Kiều một chút cũng không muốn cầu tình cho nàng ta, tối hôm qua đi tới đi lui ở ngoài viện Thiệu Thanh Viễn, cũng là vì chuyện của mình.

Chung Kiều ở ngoài viện xoay quanh vài lần thì rời đi, hắn chỉ là một hạ nhân, chủ tử dựa vào cái gì mà phải xem loại bệnh này cho một hạ nhân?

Hắn nghĩ đến điểm này, nhất thời rất tuyệt vọng, lại không muốn trở về phòng nên đã chạy tới chuồng ngựa rối rắm nghĩ biện pháp.

Nhưng Chung Kiều thật sự không thông minh, nghĩ đến hơn nửa đêm, cũng không thể nghĩ ra một phương pháp có thể khiến Thiệu Thanh Viễn ra tay. Ngay khi hắn ủ rũ hoài nghi nhân sinh, lại đụng phải Vương Vô từ trong vòng vây của Dịch Tử Lam chạy ra.

Chung Kiều theo bản năng đi bắt người, sau khi bị Vương Vô đâm một kiếm, nhất thời biết hắn ta là ác nhân muốn xông vào trong phủ, không nói hai lời liền bắt tới.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương Vô chật vật như vậy, trong tay Chung Kiều không có vũ khí gì, đợi đến khi bị đạp bay ra ngoài, vừa lúc sờ được một cái rìu trong chuồng ngựa, không nói hai lời đập tới.

Tiếp đó, người của Dịch Tử Lam cũng chạy tới.

Cố Vân Đông nghe quá trình, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

"Vậy chàng đã xem qua cho Chung Kiều? Không thể chữa khỏi?" Bằng không lúc đó cô nhìn sắc mặt Chung Kiều, sao lại khó coi như vậy?

"Có thể trị." Thiệu Thanh Viễn nói: "Nhưng bệnh kia của hắn ta không phải trời sinh, hắn ta bị người hạ độc, đã nhiều năm."

Cố Vân Đông kinh ngạc nhướng mày: "Chẳng lẽ là Đỗ thị hạ độc??"

"Chung Kiều nói như vậy."

"Nhưng Đỗ Thị Đồ bị gì vậy? Nàng ta đã gả cho Chung Kiều, lại hạ độc phu quân của mình, sau đó mượn chuyện này mà đội mũ xanh cho hắn? Đỗ thị cùng Chung Kiều có cừu oán sao?”

Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Không phải, Chung Kiều vốn cũng nghĩ không ra, sau khi biết mình trúng độc, mới nhớ tới một số chi tiết. Chỉ sợ Đỗ thị ngay từ đầu đã nhìn trúng Lưu lão gia, muốn làm thiếp cho Lưu lão gia. Mà Chung Kiều lúc trước lại làm việc ở bên người Lưu lão gia, nàng ta gả cho Chung Kiều, chỉ là mượn hắn để tiếp cận Lưu lão gia mà thôi.”

Lưu lão gia này, tuy nói không thích ra tay với hạ nhân trong phủ, nhưng lại thiên vị phụ nữ có chồng, khẩu vị rất nặng.

Tuy rằng Lưu phu nhân tính cách cường thế, nhưng Lưu lão gia cũng nạp mấy thiếp thị, trong đó có hai người chính là phụ nhân đã thành thân.

Cố Vân Đông nghe được khóe miệng hung hăng co giật một chút, chuyện này... Thật sự không phải là loạn bình thường ah.

Thiệu Thanh Viễn uống một tách trà: "Cho nên, Chung Kiều hiện giờ sẽ viết hưu thư cho Đỗ thị, vợ chồng bọn họ nếu không có quan hệ, vậy bán một mình Đỗ thị đi ngược lại dễ dàng hơn nhiều.”

Cố Vân Đông gật đầu, nhìn bên ngoài đã sáng thì trực tiếp tìm Thu thẩm tới, để bà ấy cầm khế ước bán thân đi tìm người môi giới, bán Đỗ thị, lại mua mấy nha hoàn bà tử thông minh an phận.

Đỗ Thị hôm qua quỳ cả đêm, đến khi trời tối thì ngất xỉu.

Cũng không biết nàng ta ngất thật hay giả, dù sao Thu thẩm sai người nhốt nàng ta vào phòng củi.

Hôm nay bà nhận được xác nhận của tiểu thư, lúc này hùng dũng hiên ngang mở cửa phòng củi, để hai vú già kéo người ra ngoài.

Đỗ thị vốn còn mê man, kết quả nghe Thu thẩm nói muốn bán mình, lúc này giật mình tỉnh lại.

Thu thẩm lập tức cười: "Ồ, nhanh như vậy đã tỉnh lại?”

Đỗ thị trắng mặt: "Có phải bà nhầm lẫn gì không? Tại sao lão gia lại bán ta? Tướng công ta đâu? Chung Kiều đâu?”

“Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Chung Kiều? Ngươi thật đúng là tâm địa rắn rết, hạ độc nam nhân của mình, còn muốn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn, ta sống thời gian dài như vậy, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt.”

Đỗ thị ngạc nhiên, biết rồi? Tất cả họ đều biết?

Bình Luận (0)
Comment