Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1612 - Chương 1612. Có Thể Tái Chiến Đấu

Chương 1612. Có thể tái chiến đấu Chương 1612. Có thể tái chiến đấu

Chương 1612: Có thể tái chiến đấu

Thu thẩm quả thật đã biết, Chung Kiều trước kia cho rằng mình không thể có con là trời sinh.

Trời sinh hay bị người hạ độc, đó chính là hai chuyện khác nhau.

Tuy rằng loại chuyện này trong thời gian ngắn vẫn sẽ bị người ta nói ra miệng, nhưng cô gia không phải đã nói có thể trị được sao? Chờ chữa khỏi, vẫn có thể nối dõi tông đường.

Dù sao hắn cùng Đỗ thị trở mặt, không quản sống chết của nàng ta, Đỗ thị cũng tất nhiên sẽ truyền bí mật này của hắn ra ngoài.

Thay vì bị nàng ta nói lung tung một trận, không bằng chính mình thản nhiên nói rõ ràng. Mọi người còn có thể thương hại hắn một phen, chửi bới Đỗ thị.

Ít nhất, Chung Kiều từ sau khi biết mình có thể chữa khỏi, tinh thần cả người đã khác trước. Cho dù còn bị thương nhưng thần thái lại sáng láng.

Nhưng Đỗ thị lại choáng váng, nàng ta không nghĩ tới Chung Kiều lại một chút thể diện cũng không để ý, ngay cả mình không thể sinh con cũng tùy ý nói ra.

Nàng ta không còn nhược điểm có thể áp chế Chung Kiều, cho dù khóc lóc cầu xin tha thứ, mấy lần muốn gặp Mặt Cố Đại Giang cũng vô dụng.

Thu thẩm chán ghét nàng ta đến cực điểm, không nói hai lời liền kéo người ra ngoài.

Việc này Cố Vân Đông mặc kệ, bàn giao công việc xong thì trực tiếp đi ngủ.

Đợi đến khi Thu thẩm làm xong mọi việc, mua nha hoàn bà tử hồi phủ, Cố Vân Đông mới tỉnh lại.

Thiệu Thanh Viễn đã không còn ở trong phòng, chắc đã đi nghị sự ở đại sảnh.

Cố Vân Đông duỗi thắt lưng, chậm rãi đứng lên.

Trì Trì ở trong đình viện chơi với Thiệu Văn. Cố Vân Đông đứng ở bên cửa nhìn trong chốc lát, rồi vẫy vẫy tay với hắn: "Lại đây lau mồ hôi.”

Trì Trì lập tức điên cuồng nhào tới, Cố Vân Đông sờ sờ lưng nó, quả nhiên ướt sũng.

Cô ôm con trai về phòng, lấy cho thằng nhóc một ly sữa nóng hổi: "Có mệt không.”

Bàn tay nhỏ bé cầm chén, một hơi uống xong, trên môi còn lưu lại vết sữa trắng, Trì Trì hào phóng vung tay lên: "Không mệt mỏi, còn có thể tái chiến."

Cố Vân Đông cầm khăn lau cho hắn: "Đúng rồi, con lợi hại nhất, lát nữa cùng mẹ đi thăm dì hôm qua chúng ta gặp, được không?"

“Được." Không có biện pháp, mẹ sợ hãi, làm nhi tử, chút yêu cầu nhỏ này vẫn phải thỏa mãn.

Trì Trì vô cùng hiểu ý người.

Cố Vân Đông cười, thay quần áo cho thằng nhóc, lúc này mới mang theo tiểu tử kia đến viện viện Ôn phu nhân ở.

Ôn phu nhân đã tỉnh lại, cũng từ chỗ Tiểu Quỳ biết được tình huống của mình.

Nghĩ đến trong bụng đã có một tiểu sinh mệnh, đáy lòng nhu hòa hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Lúc Cố Vân Đông tới, nàng vừa uống thuốc an thai xong, dựa vào trên giường, cùng Tiểu Quỳ nói chuyện.

Nhìn thấy cô vội vàng muốn đứng dậy.

Cố Vân Đông đi nhanh vài bước, đè lại: "Ngươi nghỉ ngơi trước, đừng lộn xộn.”

Ôn phu nhân cũng rất cẩn thận hài tử trong bụng, liền nằm trở về: "Gặp qua quận chúa, hôm qua thân thể ta không khỏe, dọa quận chúa cùng tiểu công tử, thật sự xin lỗi.”

Nàng gọi Cố Vân Đông quận chúa, hiển nhiên cũng đã biết thân phận của cô.

Cố Vân Đông ngồi xuống mép giường của nàng, cười nói: "Ta mới là người phải xin lỗi, hạ nhân trong phủ chậm trễ phu nhân.”

“Quận chúa nói nặng lời rồi, là ta không chú ý, ngay cả có thai cũng không phát hiện ra, còn chạy tới phủ thành. Nếu không có Thiệu đại nhân cùng phu nhân, chỉ sợ ta..."

Ôn phu nhân là một nữ tử ôn hòa, nói chuyện cũng nhỏ giọng, nhưng rất cẩn thận.

Cố Vân Đông cũng không muốn đào quanh chuyện này, thuận thế hỏi tình huống nàng mang thai.

Nói đến chuyện này, Ôn phu nhân sáng sủa hơn nhiều: "Đứa nhỏ này đến một chút dấu hiệu cũng không có, nghe phu quân nói, hài tử đã hơn một tháng, ta cũng không có cảm giác gì. Ta thật sự rất cao hứng, ta cùng phu quân thành thân nhiều năm, vẫn không có hài tử, chỉ cần đứa bé bình yên, ta cho dù có khổ đến đâu, đều cam tâm tình nguyện.”

Cố Vân Đông im lặng lắng nghe, cô cũng là mẹ, suy nghĩ khi có con và không có con, thật sự sẽ rất khác nhau.

“Hiện giờ quan trọng nhất là ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, bảo trì tâm tình tốt, không thể ủy khuất chính mình. Giống như ngày hôm qua, cảm thấy không ổn, phải kịp thời nói ra.”

Cố Vân Đông rõ ràng cảm giác được ngày hôm qua nàng bị Đỗ thị làm cho tức giận, chỉ là ngại nơi này là phủ nha, nàng phải nhẫn nhịn. Hơn nữa thân thể vốn không khỏe, lúc này mới tạo thành hậu quả thiếu chút nữa sinh non.

Ôn phu nhân nghe vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Ừm, ta biết." Nàng ấy sẽ điều chỉnh tâm trạng của mình.

"Vậy ngươi có cái gì muốn ăn không?"

Ôn phu nhân ngẩn ra, vội vàng nói: "Ta đều có thể..."

Lời còn chưa dứt, chống lại ánh mắt nhìn thấu lòng người của Cố Vân Đông, lại nghẹn lại.

Suy nghĩ một chút, nàng mới nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta muốn ăn măng khô quê ta, chính là măng khô của huyện Phùng trực thuộc phủ Vĩnh Ninh, không biết quận chúa có nghe qua hay không, huyện Phùng rất nhiều măng mùa xuân, làm thành măng khô cũng rất tươi non. Đáng tiếc, nơi này cách huyện Phùng quá xa, trước kia mang đến cũng đã sớm ăn hết.”

Nói xong, nàng nhịn không được nuốt nước miếng, thật sự muốn ăn.

Cố Vân Đông kinh ngạc, phủ Vĩnh Ninh? Ôn phu nhân cũng là người của phủ Vĩnh Ninh?

Còn huyện Phùng? Nơi đó, không phải quê hương của Thẩm Tư Điềm sao?

Cô nhớ rõ lúc trở về phủ Tuyên Hòa, đặc sản mang đến cho Liễu Duy, chính là măng khô của huyện Phùng.

Cố Vân Đông nhìn Ôn phu nhân cười nói: "Măng huyện Phùng sao? Vừa vặn, ta có cái này.”

Ôn phu nhân kinh ngạc: "Quận chúa có măng của huyện Phùng?"

"Không giấu Ôn phu nhân, tổ tịch ta cũng ở phủ Vĩnh Ninh. Măng khô ở huyện Phùng rất nổi tiếng, những nơi khác luôn cảm thấy không có vị đó. Cho nên hàng năm đều đặt một ít về phủ, lúc muốn ăn lấy ra xào hoặc hầm, tư vị đều không tệ. Măng khô cũng không nặng, năm ngoái khi vợ chồng ta đến huyện Tĩnh Bình đã mang theo rất nhiều. Lúc này trở về phủ Lạc Châu thăm cha ta, nghĩ đến có lẽ ông ấy cũng đã lâu không nếm qua, lúc này mới mang theo một ít.”

Ôn phu nhân càng nghe, ánh mắt càng sáng, nàng có chút kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: "Quận chúa cũng là người phủ Vĩnh Ninh? Vậy chúng ta không phải là đồng hương sao?"

"Ta cũng không nghĩ tới lại là đông hương của Ôn phu nhân."

Có lẽ đều là người phủ Vĩnh Ninh, Ôn phu nhân đối với Cố Vân Đông ban đầu là đề phòng, đến bây giờ lại nhiều hơn một tia thân thiết.

Lời nói cũng thoải mái hơn, không có bộ dáng câu nệ như lúc trước.

Cố Vân Đông thấy nàng ấy nói về quê hương mà hai tròng mắt sáng ngời, có lẽ đã nghẹn trong lòng hồi lâu.

Cố Vân Đông quay đầu phân phó Thu thẩm đi vào phòng cô lấy măng khô đi ngâm, trễ một chút hầm một con vịt già cho Ôn phu nhân nếm thử, cũng nói đến tình hình gần đây của phủ Vĩnh Ninh.

Bởi vì phủ Vĩnh Ninh bên kia có nhà cũ Cố gia, cho nên Cố Vân Đông vẫn luôn lưu ý.

Ôn phu nhân nghe cô lấy măng khô ra hầm vịt, trong lòng ít nhiều có chút ngượng ngùng.

Nhưng nhìn Cố Vân Đông hào phóng dứt khoát như vậy, nếu nàng nhăn nhó ngược lại không tốt.

Bởi vậy nàng nhỏ giọng nói: "Lúc ta chưa xuất giá, khuê danh là Tống Thụy Quân, quận chúa đừng gọi Ôn phu nhân nữa, có thể trực tiếp gọi A Quân."

Cố Vân Đông cười nói: "Được, vậy ta sẽ gọi ngươi A Quân, ta là Cố Vân Đông, ngươi cũng đừng gọi ta là quận chúa, gọi ta Vân Đông là được.”

Ôn phu nhân ngẩn người, nụ cười càng thêm xán lạn: "Vân Đông.”

Hai người ngẩn ra, lập tức nhìn nhau cười.

Tống Thụy Quân thở ra một hơi: "Ta đã lâu không trở về phủ Vĩnh Ninh, cũng đã mấy năm không gặp cha mẹ huynh đệ. Hiện giờ có thai, sợ là càng không có cơ hội trở về thăm một chút. Phu quân lại là huyện lệnh huyện Vân Cảnh, cũng không có khả năng bồi ta trở về.”

Nói đến đây, nàng cũng có thêm vài phần cảm thương.

Tuy rằng trong nhà vẫn có thư qua lại, nhưng rốt cuộc chỉ là một ít chữ trên giấy, cha mẹ cũng chỉ biết báo hỉ không báo ưu, trong nhà rốt cuộc thế nào, nàng không thể nào biết được.

Cố Vân Đông ngược lại cảm thấy những chuyện này không thành vấn đề: "Nếu ngươi muốn trở về, ta bên này có thương đội, vận chuyển hàng hóa về kinh thành phủ Tuyên Hòa, đến lúc đó để bọn họ đi đường vòng một chút, đưa các ngươi đi huyện Phùng huyện cũng được.”

Tống Thụy Quân lập tức vui vẻ: "Thật sao?”

Tiểu Quỳ ở một bên mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phu nhân, lão phu nhân sẽ không đồng ý.”

Tống Thụy Quân nghe vậy, nghĩ đến cái gì, nhất thời nhụt chí: "Cũng đúng, là ta nghĩ nhiều."

Cố Vân Đông nhướng mày: "Nữ tử cho dù lập gia đình, trở về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện bình thường, vì sao lại không đồng ý? Chẳng lẽ mẹ chồng ngươi định sau này cũng không nhận nhà thông gia? Ôn đại nhân cũng đồng ý?”

“Tướng công tất nhiên sẽ không ngăn cản ta trở về thăm cha mẹ, chỉ là, mẹ chồng lớn tuổi, thường xuyên đau ốm, chúng ta không dễ ngỗ nghịch, miễn cho thật sự xảy ra chuyện gì, ngược lại là chúng ta không phải."

Cái này, Cố Vân Đông cũng không tiện nói cái gì.

Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn không dễ ở chung, mỗi nhà đều có khó khăn riêng, cô cũng không thể lấy tiêu chuẩn của mình đi khuyên Tống Quân.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nói: "Nhà Ôn đại nhân ở nơi nào? Ngươi có thể đi cùng mẹ chồng, nàng nhiều năm không trở về, chắc cũng rất nhớ nhung, đến lúc đó nàng trở về nhà nàng, ngươi lại nhân cơ hội trở về nhà mình thăm cha mẹ là được.”

Tống Thụy Quân ngược lại không nghĩ tới phương thức như vậy, nghe cô nói, hai tròng mắt hơi sáng lên: "Phu quân ta cũng là người phủ Vĩnh Ninh. Lại nói tiếp, ta cùng phu quân quen biết trên đường chạy nạn. Lúc trước cả nhà chúng ta đều đang chạy nạn, phu quân là con út trong nhà, chỉ là bất hạnh bị thất lạc người nhà, vừa vặn gặp được người nhà ta."

Ôn Tấn là một người có tài học, tuổi còn trẻ đã là một tú tài.

Bất kể là nơi nào, người có công danh, sẽ luôn có được chút thuận tiện. Tống gia bọn họ ở huyện Phùng chỉ là một thương hộ bình thường, cũng không phải người đại phú đại quý.

Bởi vì Ôn Tấn là người đọc sách, cha Tống Thụy Quân khó tránh khỏi nhìn cao hắn vài phần, cho nên thấy hắn gặp phải khó khăn, liền đưa tay giúp một phen.

Ôn Tấn cùng bọn họ đồng hành qua một đoạn thời gian, về sau ở thời điểm vào thành, thân phận tú tài của hắn quả nhiên có tác dụng, cũng để cho người một nhà bọn họ có thể thuận lợi tiến vào phủ Khánh An.

Chỉ là sau đó phủ Khánh An loạn, bọn họ cũng thất tán.

Cho đến khi một lần nữa trở lại phủ Vĩnh Ninh, bọn họ mới gặp lại nhau. Nhưng mà Ôn gia cùng Tống gia bất đồng, Ôn gia chỉ là nông hộ bình thường, trong nhà vốn không quá giàu có, một nhà huynh trưởng cũng mất mạng trên đường chạy nạn, cuối cùng chỉ còn lại Ôn Tấn, phu thê Ôn nhị ca, cùng với mẹ chồng.

Tuy rằng bọn họ còn sống, nhưng Ôn Tấn muốn tiếp tục đọc sách là không có khả năng.

Đúng lúc này, bọn họ gặp lại Tống gia. Tống gia có chút tài sản, sau khi về quê rất nhanh đã ổn định lại, hai gian hàng trong nhà cũng mở cửa trở lại.

Tống phụ đối với Ôn Tấn ấn tượng rất tốt, cũng có tâm kết giao, càng không muốn hắn chôn vùi tài hoa. Vì thế tài trợ Ôn Tấn tiếp tục học, ai ngờ rất nhanh triều đình liền mở ra ân khoa, Ôn Tấn tham gia khoa cử, trực tiếp thi trúng cử nhân.

Cha Tống rất vui mừng, cảm thấy quyết định của mình là đúng.

Ngay khi hắn quyên góp tiền đường cho Ôn Tấn tiếp tục lên kinh thi, Ôn Tấn lại hướng cha Tống cầu hôn, cầu hôn Tống Thụy Quân.

Cha Tống mừng rỡ, thấy nữ nhi cũng có hảo cảm với Ôn Tấn, đã đem hôn sự định xuống.

Bình Luận (0)
Comment