Chương 1613: Tống Thụy Quân tỷ tỷ
Cưới vợ, lại cộng thêm không có nỗi lo về sau, nên ở trong trường thi Ôn Tấn phát huy vượt xa người thường, trở thành nhị giáp tiến sĩ. Khi đó triều đình đang thiếu người, Ôn Tấn không vào Hàn Lâm Viện, mà trực tiếp được Lại Bộ sắp xếp tới huyện Vân Cảnh đảm nhiệm vị trí huyện lệnh.
Ban đầu Ôn mẫu ở với người con thứ hai, nhưng Ôn Tấn đã làm quan đương nhiên bà ta cũng muốn tới đây.
Tuy huyện Vân Cảnh không thể bằng huyện Phùng, nhưng ở đây Ôn mẫu có hạ nhân hầu hạ, là lão thái thái được mọi người tôn kinh. Mọi người nể mặt Ôn Tấn nên cực kỳ đối xử kính cẩn với bà. MAyy dich
“Tính đi tính lại quả thật đã nhiều năm rồi bà bà ta vẫn chưa quay trở về huyện Vĩnh Ninh, cũng không gặp mặt nhị bá nhị tẩu, có lẽ bà ấy rất nhớ quê.”
Nếu nàng đưa bà về quê, bà bà sẽ đồng ý không biết chừng? Nhất là tình hình biên cảnh bây giờ rất hỗn loạn, nàng đã mấy nhìn thấy dáng vẻ bất an của bà bà mấy lần rồi.
Tống Thụy Quân như mở ra máy hát, gương mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Giữa hai người có một vài mâu thuẫn, tuy nàng không nói gì nhưng Cố Vân Đông vẫn biết đôi chuyện về tình huống trong nhà nàng.
Tỷ như nhà nàng có hai người huynh đệ và tỷ muội.
Nhưng người tỷ tỷ lớn hơn nàng hai tuổi đã bị thất lạc trong lúc chạy nạn, đến nay vẫn không rõ tung tích.
Cha mẹ và huynh trưởng nàng đều cảm thấy tỷ tỷ vẫn còn sống, chỉ là nàng đang sống ở một nơi nào đó không về nhà được. Bọn họ cố gắng hỏi thăm tung tích của tỷ tỷ, hy vọng cả nhà có thể sớm ngày đoàn tụ.
Cố Vân Đông nghe đến đây, không khỏi nhớ đến hình ảnh cha bị thất lạc ngày trước. Lúc ấy cô cũng tin tưởng Cố Đại Giang còn sống, cho nên chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm.
“Tỷ tỷ ngươi tên gọi là gì?”
Tống Thụy Quân sửng sốt: “Tên?”
“Ngươi có thể nói cho ta, biết đâu ta có thể giúp đỡ. Những nơi lưu dân chạy nạn có thể đi khi ấy chỉ có phủ Khánh An, phủ Vạn Khánh và phủ Tuyên Hòa. Ta tương đối quen thuộc phủ Tuyên Hòa, cũng biết không ít người. Ta cũng có chút giao tình với Đái tri phủ, nếu tỷ tỷ ngươi đã đến phủ nha đăng ký, nói không chừng có thể tìm thấy người. Ta còn có cửa tiệm ở phủ Vạn Khánh, muốn giúp đỡ tìm người cũng không khó. Về phần phủ Khánh An, có y quán Huệ Dân, ta nhờ người lưu ý một chút cũng không thành vấn đề.”
Tống Thụy Quân mừng rỡ: “Vân Đông, ngươi, ngươi nói thật ư?”
Thứ bọn họ thiếu nhất bây giờ chính là nhân lực. Tướng công nàng là quan, nhưng chỉ là quan thất phẩm ở một nơi hẻo lành, thật sự là ngoài tầm với. Nếu muốn tìm người, cũng chỉ có thể nhờ vả quan lại trong nha môn, nhưng chưa chắc những người này đã để ngươi vào mắt, cho dù có chỗ tốt, đa số cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi.
Thật không ngờ, nàng và quận chúa vừa quen biết chưa bao lâu, quận chúa đã sẵn lòng ra tay tương trợ, giúp nàng một việc lớn như vậy.
Tống Thụy Quân theo bản năng muốn đứng dậy cảm tạ cô nhưng lại bị Cố Vân Đông đè lại: “Ngươi đừng cảm tạ ta vội, nếu tương lai tìm thấy người, ngươi lại cảm tạ ta cũng không muộn. Ngươi còn chưa nói cho ta, tỷ tỷ ngươi tên gọi là gì.”
“Nàng tên là Tống Thụy Thư.”
Cố Vân Đông khẽ lầm nhẩm trong lòng hai lần: “Tống Thụy Thư, ta biết rôi, vậy ngươi có thể miêu ta ngoại hình nàng trông như thế nào không? Nếu có bức họa, sẽ càng tiện hơn.”
“Bức họa?” Tống Thụy Quân vội nói: “Phu quân ta có thể vẽ, chờ chàng trở lại, ta bảo chàng vẽ một bức đưa cho ngài.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Được.” Cô định bảo nàng miêu tả rồi tự mình vẽ.
Nếu Ôn Tấn có thể vẽ, cô cũng đỡ mất công.
Thấy Tống Thụy Quân nói nhiều đã rất mệt mỏi, Cố Vân Đông cũng không làm phiền thêm, chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó liền dẫn Trì Trì đi ra ngoài.
Ra khỏi viền, cô mới phát hiện đã đến trưa rồi.
Thiệu Thanh Viễn và Ôn Tấn đi về phía bên này, hai người vừa đi vừa nói chuyện, gương mặt có chút nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ bọn họ đã nói chuyện xong.
Đi đến gần, Thiệu Thanh Viễn vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc thấy Cố Vân Đông đang đi tới. Hắn nới vời Ôn Tấn một tiếng, rồi bước nhanh đến hướng bên này. Ôn Tấn cũng vội vã vào nhà tìm Tống Thụy Quân nói chuyện.
Thiệu Thanh Viễn một tay ôm Trì Trì lên, nhìn Cố Vân Đông nói: “Một lát nữa ta phải đi rồi.”
Cố Vân Đông còn không kịp mỉm cười, đã bị hắn dội ngay một một chậu nước lạnh: “Nhanh thế à?”
“Ừm, đã bàn bạc xong, muc đích chúng ta tới đây đã đạt được. Ta không thể rời khỏi huyện thành quá lâu, không chỉ ta, mà những huyện lệnh khác đều phải quay trở về ngay lập tức.”
Thiệu Thanh Viễn nói xong, hắn dừng một chút, nắm lấy tay cô, nhíu mày nói: “Nàng thật sự không định đi cùng ta à?”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ nhìn hắn.
Thiệu Thanh Viễn day day thái dương, nhìn Trì Trì trong ngực: “Con thì sao? Có muốn về nhà với cha không?”
Trì Trì lập tức giơ móng vuốt nhỏ vẫy vẫy: “Cha, hẹn gặp lại, bảo trọng.”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Tiểu tử thúi, bạch sinh.
Hắn thả thằng bé xuống đất, rồi lại vỗ nó một cái: “Tự đi đi.”
Trì Trì nghiêng cái đầu nhỏ, vò đầu cố gắng suy nghĩ, một lúc sau hai mắt thằng bé mắt sáng lên: “Con biết rồi, thẹn quá hóa giận.”
Đúng rồi, chính là thành ngữ này.
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn giật giật, kéo Cố Vân Đông đi trước.
Trì Trì lập tức nâng đôi chân ngắn ngủn lon ton đuổi theo: “Cha, ôm con.”
“Con tự đi di.”
“Cha không ôm, vậy ta, ta, quyết đấu đi.”
Thiệu Thanh Viễn xoay đầu, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: “Ai dạy thằng bé cái này vậy? Nó còn biết quyết đấu là gì cơ à?”
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn trời: “Tiểu hài tử không thầy dạy cũng tự hiểu. Chàng cũng biết là con trai chàng lúc nào cũng tràn đầy tự tin mà.”
Thiệu Thanh Viễn day trán, xoay người bế con trai tung tăng nhảy nhót đã bày ra xong tư thế lên, lúc này sải bước đi về phía tiểu viện của mình.
Trì Trì hài lòng, rất tốt, quả nhiên cha vẫn phải khuất phục dưới uy quyền của mình.
Bởi vì thời gian gấp gáp, sau khi Thiệu Thanh Viễn ăn trưa với Cố Vân Đông xong, hắn lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Hắn để Thiệu Văn ở lại: “Ngươi ở lại bảo vệ phu nhân và Trì Trì, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết.”
“Dạ vâng.” Thiệu Văn lập tức đồng ý.
Dù cho không cam lòng, Thiệu Thanh Viễn cũng chỉ có thể ôm vợ con rồi vội vã bước lên xe ngựa, rời khỏi phủ nha.
Những huyện lệnh khác cũng lần lượt rời đi, Ôn Tấn là người cuối cùng rời khỏi phủ nha.
Tình huống của Tống Thụy Quân, lại chỉ có một mình Tiểu Quỳ, Ôn Tấn thật sự không yên tâm. Nhưng hắn lại không thể đưa nàng ấy đi cùng được, nếu không cả người lớn lẫn hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, hắn nhờ đi nhờ lại Cố Vân Đông, lưu luyến không nỡ rời đi.
Thiệu Thanh Viễn về rồi, tâm trạng Cố Vân Đông cũng giảm sút mấy phần.
Cũng may là trong phủ nha công việc bề bộn, Cố Vân Đông phải giúp đỡ quản lý hậu viện, chăm sóc Trì Trì và thỉnh thoảng đến thăm Tống Thụy Quân nên cô không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Cố Đại Giang rất bận, mặc dù ông muốn ôn chuyện cùng nữ nhi và bế cháu trai vừa mới bắt đầu thân thiết, nhưng công chuyện lu bu làm ông không thể dừng được.
Bởi vậy, toàn bộ sự vụ trong hậu viện đều giao hết cho Cố Vân Đông.
Nhờ kinh nghiệm phong phú, sát phạt quả quyết, thủ đoạn lợi hại mà chỉ mất một ngày Cố Vân Đông đã làm cho những hạ nhân đang rục rịch có mưu đồ đều ngoan như chim cút.