Chương 1614: Ra khỏi phủ xem thử
Hạ nhân trong phủ đều đã ngoan ngoãn, Cố Vân Đông lại bắt đầu sắp xếp chức vụ cho mọi người và giải thích rõ ràng quy củ.
Nhờ vậy mà chỉ ba bốn ngày sau, phủ nha đã đi vào quỹ đạo.
Tống Thụy Quân đã có thể xuống giường đi lại, khí sắc của nàng cũng ngày càng tốt.
Tiểu Quỳ đỡ nàng ra ngoài sân phơi nắng, lúc kể lại tình hình trong phủ mấy ngày nay hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Phu nhân ngài không biết, Vĩnh Gia quận chúa thật sự quá lợi hại. Chỉ liếc mắt một cái là quận chúa có thể nhận ra được tên hạ nhân nào có tâm tư bất chính. Những kẻ không để quận chúa vào mắt, đều nàng thu thập sạch sẽ. Mới có mấy ngày thôi, mà trong hậu viện đã thay đổi hoàn toàn.”
Điểm này, Tống Thụy Quân cũng cảm nhận được: “Đúng vậy, nếu ta có bản lĩnh như quận chúa thì tốt rồi.” Như thế, trọng hậu viện huyện nha cũng sẽ không chia làm hai phái, đấu đá kịch liệt.
Tống Thụy Quân cảm thấy mình phải học tập Cố Vân Đông thật tốt.
“Bây giờ là giờ nào rồi? Vân Đông sắp tới rồi nhỉ?” Mấy ngày nay Cố Vân Đông đều tới nói chuyện phiếm với nàng, chưa kể tuy thân phận hai người khác nhau như trời với đất, nhưng nói chuyện khá hợp nhau.
Tống Thụy Quân nghĩ như vậy nhưng điều nàng không biết chính là chỉ cần Cố Vân Đông vui vẻ thì cô có thể trò chuyện với bất kỳ ai cũng được.
“Quận chúa nói hôm nay muốn ra ngoài đi dạo, nếu về muộn sẽ không qua đây.” Tiểu Quỳ nói.
Tống Thụy Quân gật gật đầu: “Cũng làm khó nàng, bận rộn như vậy mà còn phải đến thăm ta mỗi ngày. Tiểu Quỳ, ngươi tìm giúp ta bộ kim chỉ, ta may cho Trì Trì một cái yếm.”
“Vâng, phu nhân.” Thấy Tống Thụy Quân có tinh thần hơn, Tiểu Quỳ cũng rất vui vẻ.
Lúc này Cố Vân Đông đang chuẩn bị cùng Thiệu Văn ra cửa đi dạo, xem tình hình của phủ Lạc Châu.
Chỉ là không đợi cô ra khỏi cổng lớn, bên cạnh đã có thêm một người.
Cố Vân Đông liêc nhìn hắn một cái, bĩu môi: “Ngài đi theo ta làm gì?”
Dịch Tử Lam vươn vai: “Ta thẩm vấn Vương Vô nhiều ngày, đi khắp nơi bắt người, bận đến chân không chạm đất. Mấy con chuột đang ẩn náu đã bắt được gần hết rồi, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút, đương nhiên ta muốn ra ngoài đi dạo. Vừa vặn, ngươi cũng muốn đi ra ngoài, đi cùng nhau ta cũng có thể bảo vệ cho ngươi.”
Thật cảm ơn ngài, ta còn cần ngài bảo vệ chắc?
Dịch Tử Lam nhìn vẻ mặt khinh thường của cô, có chút tức giận: “Ánh mắt của ngươi là có ý gì vậy hả? Ngươi nghĩ ta muốn đi cùng ngươi sao? Trước khi đi Thiệu Thanh Viễn đã dặn dò bảo ta phải để ý đến ngươi đừng để ngươi gặp nguy hiểm.”
Cố Vân Đông vừa nghe hắn nhắc tới Thiệu Thanh Viễn, thì lập tức im lặng. Lại nhìn bộ thường phục mộc mạc của Dịch Tử Lam, gương mặt cũng đen đi một chút, cô liền gật đầu: “Được rồi, nhớ đuổi kịp.”
Dịch Tử Lam đứng ở phía sau, chỉ cảm thấy nhức răng. Còn đuổi kịp? Cô thật sự coi hắn là hộ vệ mà sai bảo sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Dịch Tử Lam vẫn bước nhanh hơn, nhắm mắt đuổi theo phía sau.
Cố Vân Đông vừa đi vừa quan sát, tuy rằng đường phố không náo nhiệt lắm, nhưng tình hình trước mắt đã có sự khác biệt lớn so với những gì cô nhìn thấy mấy ngày trước.
Nói đến cùng, có Tri phủ đại nhân, các bá tánh cũng có người mà trông cậy, biết bản thân không bị triều đình bỏ rơi, trạng thái tinh thần cũng khác hẳn.
Nghe nói mấy nhà thương hộ ở phủ Lạc Châu đã chạy đi, nhưng sau khi quan sát tình thế, vẫn quyết định quay trở lại.
Trước đó những cửa tiệm trên phố đóng kín cửa, bây giờ đã mở cửa kinh doanh trở lại.
“Xem Hoàng Thượng phái Cố đại nhân tới đây đảm nhiệm chức vụ tri phủ, thật là quyết định chính xác.” Dịch Tử Lam đi phía sau cảm khái lên tiếng.
Cố Vân Đông xoay đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút đắc ý: “Đương nhiên. Cha ta còn chưa phát huy khả năng đâu, về sau ngài sẽ biết năng lực của ông ấy thế nào.”
“Ngươi cứ nhắm mắt mà khoác loác đi.” Dịch Tử Lam ‘chậc’ một tiếng: “Phía trước có tửu lầu, chúng ta qua đó ăn chút gì đi. Tới đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa nếm thử đặc sản của phủ Lạc Châu đâu.”
Cố Vân Đông không ngờ con người Dịch Tử Lam này thật sự không có tí tự giác làm hộ vệ nào cả, trực tiếp đi trước dẫn đường.
Cố Vân Đông: “……” Lần sau cô nhất định sẽ không cho hắn đi cùng nữa.
Cô day day trán, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo hắn vào tửu lầu.
Ngoài dự đoán trong tửu lâu lại rất náo nhiệt, chỉ mới đứng ở ngoài cửa thôi mà đã nghe thấy những tiếng reo hò vang lên không ngớt.
Bước vào cửa mới phát hiện trong đại sảnh tửu lâu có một vị tiên sinh thuyết thư, tay cầm một cái thước gỗ gõ xuống bàn: “Nhắc đến Tạ tướng quân, ngài ấy thật sự là dụng binh như thần. Những phó tướng dưới trướng ngài ấy dũng mãnh không gì sánh được. Trước đó vài ngày Biện phó tướng đã đánh đám binh lính Lê Quốc dám đến đây tè cả ra quần, thật quá đại khoái nhân tâm……”
Cố Vân Đông đột nhiên có hứng thú, đang kể về tình hình chiến đấu ở biên cảnh sao.
Vị tiên sinh thuyết thư này trái lại có vài phần phong thái của phóng viên tin tức.
Dịch Tử Lam cũng nhướng mày, quay sang nói với tiểu nhị: “Trên lầu hai còn phòng riêng không?”
“Có có có, mời khách quan vào bên trong.” Tiểu nhị nhiệt tình khom người, dẫn nhóm người Cố Vân Đông đi lên lầu.
Bọn họ tìm một phòng riêng có tầm nhìn không tồi, Cố Vân Đông gọi một vài món đặc trưng của địa phương, sau đó đi tới cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Dưới cửa sổ, chính là vị trí của vị tiên sinh thuyết thư kia.
Cố Vân Đông vịn tay, vừa cắn hạt dưa vừa nghe.
Giọng nói của vị tiên sinh thuyết thư trầm bổng, nghe không tồi.
“Ngày ấy Lê Quốc dẫn theo một đội binh lính, cải trang lẩn vào
lẫn vào trong chợ ở một thị trấn nhỏ gần biên cảnh. Lợi dụng đêm tối phát động tấn công muốn chiếm giữ toàn bộ trấn nhỏ, sau đó mở cửa thành dẫn binh linh vào. Nhưng bọn họ không thể ngờ là Tạ tướng quân của chúng ta đã sớm phát hiện ra mưu đồ của bọn chúng và phái Biện phó tướng lặng lẽ dẫn quân canh giữ vùng đó ngay từ ban đầu, giết bọn chúng trở tay không kịp, xám xịt bỏ chạy……”
“Nhưng vào thì dễ ra ngoài thì khó, Biện phó tướng trực tiếp sai người đóng cửa thành, bắt ba ba trong rọ giết những kẻ vô nhân tính này rơi rớt tan tác. Cuối cùng, 30 tên lẻn vào toàn bộ đều bị giết và bắt lại, không một người nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Biện phó tướng.” MAyy dich
“Lúc ấy tên dẫn đầu kia còn không phục, lớn tiếng mắng chửi Biện phó tướng, nói bản thân hắn chưa chuẩn bị tốt, nếu hắn mà chuẩn bị tốt chắc chắn Biện phó không phải là đối thủ của hắn. Ôi, hắn thế mà còn định giở phép khích tướng muốn cho Biện phó tướng mắc mưu. Biện phó tướng là người thế nào chứ, hắn nghĩ chỉ hai ba câu của hắn sẽ khiêu khích được phó tướng chắc? Lúc ấy Biện phó tướng không nói hai lời lập tức chém đứt đầu tên cầm đầu.”
Dịch Tử Lam lấy đĩa hạt dưa trước mặt Cố Vân Đông đổ một nửa sang đĩa của mình, nghe vậy nhịn không được cười nói: “Thuyết thư này thật giỏi bịa chuyện, nói cứ như mình đã tận mắt chứng kiến vậy.”
Cố Vân Đông nhìn đĩa hạt dưa trước mặt hắn, rồi lại nhìn Dịch Tử Lam đang bình chân như vại ở đối diện, đạp một cước nói: “Chủ tử chưa cho ngồi, hộ vệ như ngài mà cũng dám tự chủ trương quyết định thay à? Còn dám cướp đồ ăn của ta nữa?”
Dịch Tử Lam: “……” Không phải chỉ ăn một ít hạt dưa của cô thôi à? sao lại nhỏ mọn như vậy?
Hắn vừa định giải thích, thì phái dưới đột nhiên vang lên một giọng nói.