Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1615 - Chương 1615. Người Quen

Chương 1615. Người quen Chương 1615. Người quen

Chương 1615: Người quen

“Này, sao chuyện đánh giặc đến ngươi trong miệng, lại nói đến nhẹ nhàng như vậy?”

Dứt lời, Cố Vân Đông và Dịch Tử Lam lập tức dừng động tác lại, đồng loạt nhìn xuống dưới lầu.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một nam tử thô kệch ngồi trong một góc dưới đại sảnh, trong tay cầm một cái màn thầu to ăn ngồm ngoàm, lúc nói chuyện còn văng cả màn thầu và nước bọt ra ngoài.

Có lẽ hắn cảm thấy lãng phí nên vội vàng che miệng lại, bưng chén trà trên bàn lên hung hăng uống một ngụm. Sau khi nuốt xuống, hắn lại nhìn về phía vị thuyết thư tiên sinh kia nói: “Ngươi cũng nói là đội binh lính kia trà trộn vào trong thị trấn, trong thị trấn có rất nhiều bá tánh sinh sống, chẳng lẽ tất cả mọi người đều không sao hết ư? Những kẻ đó đều là người tàn nhẫn độc ác, mục đích chúng vào trong trấn là để tàn sát. Một thị trấn nhỏ như thế, mà đến miệng ngươi lại giống môt cái thành không bóng người.”

Vị thuyết thư tiên sinh kia bị hắn cắt ngang, nhíu mày, phản bác: “Nếu Tạ tướng quân đã lường trước nguy hiểm, đương nhiên sẽ sắp xếp cho dân chúng đi sơ tán trước.”

“Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ, nhiều bá tánh như vậy nếu muốn sắp xếp tốt, có thể không để lọt chút tiếng gió nào sao? Chỉ cần lộ ra một chút tin tức, binh lính Lê Quốc sẽ chui đầu vào lưới chắc?”

Thuyết thư tiên sinh sắc mặt tái xanh: “Trong tay Biện phó tướng có vô số binh lính, chẳng lẽ chút chuyện này còn làm không xong à?”

“Chậc, ngươi tỏ vẻ như biết chuyện này rất rõ nhưng lại chưa tận mắt chứng kiến, chỉ biết ở đây khua môi múa mép. Chỉ cần không phải đồ ngốc thì đều có thể nhận ra sơ hở trong lời nói của ngươi. Nghe ngươi kể chuyện thật sự quá nhàm chán, vô vị, tiểu nhị tính tiền.”

Nam tử trung niên kia tựa hồ không muốn ở lại tranh cãi với thuyết thư tiên sinh nữa, trực tiếp ném xuống mấy đồng tiền, cầm lấy đòn gánh và dây thừng đặt trong góc tường, khiêng lên vai đi thẳng ra ngoài.

Người thì đi rồi, nhưng lời nói của hắn rõ ràng đã nhấc lên một ngọn sóng trong lòng những người ở đây.

Những người vốn đang hào hứng nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa, nghe hắn ta nói như vậy xong, gương mặt ai nấy đều trùng xuống, không có tí tinh thần nào.

Cố Vân Đông và Dịch Tử Lam ngồi trên lầu liếc mắt nhìn nhau: “Người này ở đây để làm dao động dân tâm.”

“Ta thấy hắn không giống nông dân bình thường.” Dịch Tử Lam nheo mắt lại, ném hạt dưa trong tay xuống đứng dậy nói: “Ta qua đó xem thử.”

“Được.” Cố Vân Đông gật đầu: “Cẩn thận.”

Dịch Tử Lam lập tức xoay người, ra khỏi sương phòng.

Sau khi nhìn hắn đi ra ngoài, Cố Vân Đông thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía dưới lầu.

Dưới đại sảnh có không ít người bắt đầu nhìn thuyết thư tiên sinh xì xào bàn tán. Người này không hổ là dựa mồm mép mà sống, tuy rằng gương mặt đỏ bừng nhìn vô cùng khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh, không bao lâu sau hắn lại làm bầu không khí nóng trở lại.

Cố Vân Đông mới vừa thở ra một hơi, thì thấy một bóng người đi ra từ trong đám đông, bước chân vội vàng rời khỏi tửu lầu, tựa hồ như muốn đuổi theo nam tử trung niên kia.

Cố Vân Đông nhìn thân ảnh kia thì ngẩn người, ngay sau đó cô ném đĩa hạt dưa trong tay xuống, trực tiếp đi thẳng tới cửa sương phòng.

Thiệu Văn ngẩn người, vội vã đuổi theo: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”

“Ta nhìn thấy người quen, định đi xác nhận một chút.”

Hai người vừa ra ngoài thì đụng phải tiểu nhị bưng đồ ăn tới, thấy bọn họ định đi, hắn tức khắc nóng nảy: “Khách quan, khách quan ngài vẫn chưa ăn đồ ăn.”

“Ngươi cứ để trong phòng đi, những món còn lại đừng mang lên vội, lát nữa trở về chúng ta lại ăn.” Cố Vân Đông nói xong, ném môt khối bạc vụn cho tiểu nhị kia, rồi rẽ vào một khúc ngoặt lập tức biến mất khỏi tầm mắt người tiểu nhị.

Tiểu nhị nhìn cục bạc vụn lăn một vòng rơi xuống cái khay trên tay hắn.

Tiểu nhị tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng cổ đáp: “Đã biết, khách quan.”

Cố Vân Đông chạy ra khỏi tửu lâu, nhìn ngó xung quanh kiểm tra một lần, ngay sau đó cô nhìn thấy Dịch Tử Lam ở phía bên trái.

Không phải người này nói muốn đuổi theo nam tử trung niên à? Sao lại đứng trước quầy hàng mua đồ thế kia?

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, may mà cô không đi tìm hắn. Cô quét mắt tìm kiếm, quả nhiên đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.

Cô vội vàng bước nhanh mấy bước đi đến, lúc đi qua Dịch Tử Lam, hắn thoáng ngẩn ra: “Sao ngươi lại ra đây? Không yên tâm……”MAyy dich

Còn chưa nói xong, Cố Vân Đông đã mặt không cảm xúc đi qua hắn, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Dịch Tử Lam: “……” Cũng rất có khí thế.

Hắn lập tức ném đồ trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo: “Ngươi làm gì đó?”

“Ta còn đang muốn hỏi ngài đấy, không phải ngài bảo đi theo dõi người sao? Đứng đó mua đồ là thế nào?”

Dịch Tử Lam: “Nếu bám sát quá rất dễ bị phát hiện, ta đương nhiên phải đợi hắn đi xa một chút rồi mới đuổi theo.”

“Ầ.”

Cố Vân Đông thất thần lên tiếng, lại đi nhanh vài bước.

Dịch Tử Lam: “Ngươi làm gì vậy?”

“Hình như ta nhìn thấy người quen, sợ nhận nhầm người nên đi ra ngoài xem thử.”

Người quen?

Dịch Tử Lam khó hiểu, hình như hướng bọn họ đang đi cũng là hướng mà nam tử trung niên kia vừa rời đi.

Nhưng lúc đi đến một con phố, ngay khi nam tử kia vừa rẽ vào một con ngõ nhỏ, Cố Vân Đông đột nhiên giơ tay lên làm một động tác ra hiệu dừng lại: “Chờ một chút.”

Mấy người đồng thời dừng lại, ngay sau đó bọn họ lập tức nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong con ngõ nhỏ.

Cố Vân Đông lặng lẽ thò đầu nhìn vào bên trong, cô lập tức nhìn thấy một thiếu niên quen thuộc, tay cầm túi vải. Thừa dịp nam tử trung niên kia không chú ý mà chụp bao tải lên đầu hắn ta, lấy gậy đánh mạnh vào người hắn.

Vừa đánh vừa hỏi: “Nói, ai sai ngươi nói những lời đó ở trong tửu lâu? Ngươi muốn làm gì? Châm ngòi ly gián, dao động sĩ khí, gây hỗn loạn sao? Ta đánh chết ngươi cái quân bán nước.”

“A, dừng tay, ta không biết ngươi đang nói cái gì? Cứu mạng ah.” Nam tử trung niên ngã xuống đất, vừa tránh né vừa la hét.

“Còn giảo biện đúng không? Nếu ngươi không thành thật khai báo, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”

“Cứu mạng, cứu mạng a……”

Gậy gộc đánh liên tiếp lên người người nam từ trung niên, hắn lại trước sau phủ nhận, chọc thiếu niên tấn công ngày càng nhanh.

Chẳng bao lâu sau, nam tử trung niên đã bị đánh ngất đi rồi.

Thiếu niên nhíu mày, ném cây gậy: “Mới thế mà đã không chịu được rồi?”

Hắn ngồi xổm xuống, kéo bao tải ra, dùng ngón tay áp vào cổ người nam nhân. Sau khi xác định người không sao, hắn lại trùm bao tải lên, rồi cởi dây thừng mà nam tử trung niên kia mang theo, trói vòng quanh người hắn ta.

Làm xong này hết thảy, thiếu niên mới phủi phủi tay, kéo chân nam đi ra ngoài con ngõ nhỏ.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao A Dư vẫn chưa tới? Làm hại tiểu gia phải đích thân ra tay. Một người đàn ông cao lớn như này, một người rất khó kéo đi a.”

Nói thì nói vậy nhưng, nhưng động tác của hắn lại không qua loa chút nào. Chẳng qua là không nhẹ nhàng lắm, mặc kệ nam tử kia có bị thương hay không, hắn chỉ kéo một chân nam tử kia đã đủ nghĩa khí rồi.

Ngay khi sắp đi đến đầu hẻm, đột nhiên thiếu nhiên dựng hết cả tóc gáy, lập tức có cảm giác mình bị theo dõi.

Xong đời!

Thiếu niên đề phòng, đột ngột quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Cố Vân Đông dựa vào góc tường, nhìn hắn cười tủm tỉm.

Thiếu niên ngơ người: “Ngươi, Cố……”

“Tề Đình, quả nhiên là ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment