Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1616 - Chương 1616. Tôn Tử Của Hiệu Trưởng Tề

Chương 1616. Tôn tử của hiệu trưởng Tề Chương 1616. Tôn tử của hiệu trưởng Tề

Chương 1616: Tôn tử của hiệu trưởng Tề

Cố Vân Đông nhìn người thiếu niên từ trên xuống dưới: “Hơn hai năm không gặp, ngươi cao lớn quá suýt chút nữa thì không nhận ra ngươi rồi.”

Mặc dù chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng hắn đã cao hơn Cố Vân Đông một cái đầu. Mấy năm nay hắn ăn cái gì mà cao lớn nhanh như vậy chứ?

Tề Đình cười gượng hai tiếng: “Tỷ tỷ Cố gia, sao tỷ lại đến đây?”

“Lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng.” Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, ngay sau đó chuyển tầm mắt đến người hắn đang kéo.

Tề Đình nhìn theo ánh mắt cô, trong lòng cả kinh, theo bản năng rút tay về, người nam nhân lập tức ‘xoạch’ một cái rơi xuống đất.

Dịch Tử Lam đứng một bên bật cười thành tiếng, hắn quay sang nhìn Cố Vân Đông: “Đây là……”

“Tề Đình, tôn tử của hiệu trưởng Tề ở thư viện Thiên Hải phủ Tuyên Hòa.”

Dịch Tử Lam nhướng mày, thế mà lại là người nhà họ Tề?

Trong lúc ba người đang giằng co, cách đó không xa đột nhiên có một người vừa cầm gậy vừa hớt hải chạy tới: “Thiếu gia, ta tới rồi, ngài đừng sợ, ta tới giúp ngài đây.”

Nháy mắt nụ cười trên mặt Tề Đình cứng đờ, hắn vội vàng hét lên: “A Dư ngươi đừng xúc động, đây là tỷ tỷ Cố gia.”

Gã sai vặt tên là A Dư đã chạy đến, nghe vậy thì khựng lại, có điều cây gậy trong tay hắn không nghe theo sự khống chế của hắn, bất ngờ vung lên đập vào đầu Dịch Tử Lam.

May mắn là trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Thiệu Văn đột nhiên tiến lên một bước, hất cây gậy ra.

Tề Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu hung hăng trừng mắt lườm A Dư một cái.

Người này vội vàng xin lỗi Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân thực xin lỗi, A Dư không biết là ngài, ta tưởng có người định hãm hại thiếu gia, xin phu nhân thứ tội.”

Cố Vân Đông nhìn nhìn bọn họ, rồi lại liếc nhìn người nam tử nằm trên mặt đất, chợt cảm thấy đau đầu: “Được rồi, đây không phải chỗ để nói chuyện, đi khỏi đây cái đã.”

Tề Đình cuống quýt gật đầu, vội vã gọi A Dư cùng nhau khiêng người nam tử kia đi.

Thiệu Văn chẳng nói chẳng rằng, đẩy ra hai người họ ra, dùng một tay vác người lên vai, sau đó nhướn mày với hai người: “Đi thôi.”

Tề Đình: “……” Thật ra hắn cũng rất khỏe mà.

Mấy người đi dọc theo con ngõ nhỏ trở về tửu lâu vừa rồi. Sau khi đặt người vào trong phòng, Cố Vân Đông sai người bưng đồ ăn lên.

Nhìn Dịch Tử Lam đang ngồi ở trên bàn, Tề Đình không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một chút.

Dịch Tử Lam ho nhẹ một tiếng, vội quay sang nói với Thiệu Văn: “Phu nhân đã không ngại vậy thì các ngươi không cần phải câu nệ, ngồi xuống ăn đi.”

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, ngài thật đúng là không khách khí.

Cô đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Văn, hắn lặng lẽ ngồi sang bên canh.

Chờ đồ ăn được bưng lên hết, Cố Vân Đông mới hỏi: “Tề Đình, sao ngươi lại đến phủ Lạc Châu? Ngươi không biết là tình hình bên này đang rất căng thẳng à?”

Tề Đình uống một ngụm nước, vội nói: “Chính bởi vì biết tình bên này không yên ổn nên ta mới đến. Thân là con dân Đại Tấn, đọc sách thánh hiền, hiểu rõ lý lẽ, trong lúc quốc gia gặp nạn ta phải đứng lên cống hiến một phần sức lực cho đất nước.”

Cố Vân Đông nghe xong, rất tán đồng gật đầu. Cô chỉ vào nam tử nằm trên mặt đất đang hôn mê: “Cho nên, đây là sức lực mà ngươi cống hiến sao?”

Tề Đình sờ mũi: “Ta cảm thấy chắc chắn người này có âm mưu, lúc trước ở trong tửu lâu hắn ta nói nhiều lời thật thật giả giả như vây, chính là muốn châm ngòi ly gián. Nói không chừng còn có người đứng sau lưng hắn, ta đưa hắn tới đây, chúng ta có thể thẩm vấn hắn ta.”

“Cho nên, rốt cuộc là hiệu trưởng Tề có biết ngươi đến đây hay không?”

Tề Đình thoáng nghẹn lại, sao Cố gia tỷ tỷ lại quay lại vấn đề này?

Hắn gật đầu quả quyết: “Biết, ông ấy còn nói Cố gia tỷ tỷ và Thiệu đại nhân cũng đang ở đây, để ta tới tìm các ngươi hỗ trợ.”

A Dư nghe không nổi nữa: “Thiếu gia, rõ ràng người vì muốn trốn tránh hôn sự cho nên mới chạy tới nơi này.”

Lời này vừa nói ra, người trong sương phòng đồng loạt quay qua nhìn A Dư. Tề Đình tức muốn hộc máu: “Ai bảo ngươi nói?”

Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái, chặn ánh mắt của Tề Đình, hỏi A Dư: “Ngươi nói thật cho ta, kể rõ từ đầu chí cuối.”

A Dư rụt cổ, nếu so sánh với thiếu gia nhà mình, thật ra hắn vẫn kính sợ Cố Vân Đông hơn một chút.

Năm đó Cố Đại Giang muốn vào thư viện Thiên Hải, phong thái ung dung, xuất sắc lúc trả lời bài kiểm tra của hiệu trưởng và khi bị Tề Đình gây khó dễ đã lan truyền khắp thư viện. Trong đó vai trò của Cố Vân Đông lại càng được mọi người truyền miệng nhiều hơn.

Mà A Dư thân là gã sai vặt của Tề Đình, hắn lại càng biết rõ chuyện này. Chưa kể đến đủ các loại sự tích sau này của Cố Vân Đông, từ một nữ tử nông thôn, cô từng bước một trở thành Vĩnh Gia quận chúa mà ngay cả Hoàng Thượng cũng coi trọng, khiến hắn kính nể, vô cùng kính nể.

Quan trọng nhất chính là, lão thái gia phân phó, nếu gặp được Vĩnh Gia quận chúa tốt nhất là ăn ngay nói thật.

Cho nên, Cố Vân Đông dùng ánh mắt và giọng điệu như vậy hỏi hắn, A Dư chỉ có thể xin lỗi thiếu gia, hắn gần như là phản xạ có điều kiện ngồi thẳng dậy, nói: “Lão phu nhân và phu nhân nói thiếu gia đã tới tuổi bàn chuyện hôn sự, nên mấy ngày nay hai người vẫn xem xét các cô nương ở các gia đình khác nhau, chỉ riêng trong phòng thiếu gia đã có mấy chục bức họa được đưa tới rồi. Chỉ là thiếu gia không vui, nói mình không muốn thành thân sớm, một bức họa cũng không nhìn. Nghe nói tình hình ở biên cảnh căng thẳng, thân là con dân Đại Tấn, hắn muốn cống hiến một phần sức lực nên tới đây.”

Cố Vân Đông nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Tề Đình.

Còn đừng nói, mặc dù khuôn mặt hắn vẫn còn rất non nớt, nhưng thật ra chiều cao quả thật không tồi. Ở cái niên đại này, đúng thật đã tới tuổi cưới vợ rồi. MAyy dich

“Tại sao ngươi không muốn thành thân?”

Tề Đình thấy mình bị bóc mẽ hết cả rồi cũng chẳng có gì che giấu, hắn cam chịu nói: “Ta mới mười sáu tuổi, một mình tự do tự tại. Sau khi cưới vợ sinh con trách nhiệm lớn, sau khi kết hôn rất nhiều chuyện sẽ trở nên thân bất do kỷ. Không phải Thiệu đại nhân hơn hai mươi tuổi cũng mới thành thân sao? Ta cảm thấy như vậy khá tốt, tới lúc đó ta đã trải nghiệm đủ nhiều, tính tình cũng ổn trọng hơn, đối với ta, đối với vợ con ta cũng sẽ tốt hơn.”

Cố Vân Đông nghe vậy, tức khắc có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới Tề Đình lại có suy nghĩ tiến bộ như vậy, thời buổi này đại đa số mọi người đều là tới tuổi sẽ nghe lời người nhà sắp xếp, cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường, hiếm có người nào nghiêm túc suy nghĩ hai chữ ‘trách nhiệm’.

Không nói tới cái khác, những nam tử trong độ tuổi mười lăm mười sáu cưới thê tử xong thì bỏ mặc người ta ở nhà để các nàng giặt giũ quần áo nấu cơm sinh con, còn mình thì tiếp tục ra ngoài ăn chơi đàng điếm, du sơn ngoạn thủy với bằng hữu, hoàn toàn không có một chút ý thức tự giác của người làm chồng làm cha.

Người như Tề Đình thật sự rất hiếm thấy.

“Chỉ là tổ mẫu và mẫu thân đều không thể hiểu suy nghĩ của ta, cho nên ta đành phải bỏ trốn. Thật ra sau khi tổ phụ ta nghe vậy thì không nói gì, biết ta đến biên cảnh ông ấy viết cho ta một phong thư nói Thiệu đại nhân và Cố gia tỷ tỷ đang ở huyện Tĩnh Bình, dặn ta nếu thật sự muốn học hỏi thêm kiến thức, có thể ở bên cạnh Thiệu đại nhân rèn luyện.”

Như là sợ Cố Vân Đông ghét bỏ mình, Tề Đình vội vàng nói: “Cố gia tỷ tỷ, tuy rằng ta vẫn còn nhỏ, nhưng năm trước ta đã thi đậu cử nhân rồi, ít nhiều gì cũng sẽ giúp ích đc phần nào.”

Bình Luận (0)
Comment