Chương 1617: Chủ ý của Tề Đình
Cố Vân Đông biết hắn đã thi đậu cử nhân, thật ra đầu óc Tề Đình vẫn rất hữu dụng.
Lần đầu tiên cha cô, Cố Đại Giang tiến vào Thiên Hải thư viện, Tề Đình cũng chỉ mới mười một tuổi, khi ấy hắn đã là tú tài rồi.
Tề gia là dòng dõi thư hương, đệ tử đông đảo, trong chuyện học hành, Tề Đình cũng được xem như là người xuất sắc.
Ở triều Đại Tấn hiếm có tú tài nào 11 tuổi đã có danh hào, như thế đã đủ để xưng một câu thiên tư thông tuệ, tuổi trẻ tài cao tài.
Sau đó Tề Đình đọc sách khổ luyện mấy năm, cho đến năm ngoái mới tham gia thi hương. Tuy rằng xếp hạng không cao như trước nhưng cũng đã trúng cử.
Có điều Cố Vân Đông cảm thấy, ở phương diện học thức Tề Đình không có vấn đề gì, chỉ là hơi thiếu hiểu biết một chút mà thôi. Hắn hầu như đều ở trong thư viện không mấy khi ra ngoài ra ngoài rèn luyện, nhưng điều Đương kim thiên tử muốn lại là người có kiến thức thực tiễn, ngài ấy không thích những người văn vẻ có đỏ mà không có thơm.
Bởi vậy Cố Đại Giang người có trải nghiệm phong phú, làm đến nơi đến chốn, có sự hiểu biết sâu rộng về đời sống dân gian, những lời văn ông viết giản dị nhưng vẫn nêu được ý chính, gãi đúng chỗ ngứa khiến hoàng đế có ấn tượng sâu sắc.
Cố Vân Đông nghĩ hiệu trưởng Tề không phản đối việc Tề Đình chạy đến biên cảnh, còn để hắn ở bên cạnh bọn họ học tập có lẽ cũng là vì muốn hắn rèn luyện ý trí.
Cố Vân Đông nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, cô lại nhìn nam tử trung niên kia, hỏi: “Vậy ngươi định xử lý người này như thế nào?”
“Giao cho Tri phủ đại nhân.” Tề Đình vẫn chưa biết Cố Đại Giang mới nhậm chức tri phủ đại nhân phủ Lạc Châu: “Ta cũng chỉ mới tới phủ thành được mấy ngày nhưng đã âm thầm điều tra ra không chỉ có một mình tên này giở trò lung lạc dân tâm, sau lưng hắn chắc chắn có người có người cố tình dẫn đường. Chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?” Dịch Tử Lam hứng thú hỏi.
Biểu tình Tề Đình trở nên nghiêm túc: “Chẳng qua người này dám trắng trợn ngang nhiên nhảy ra làm trò trước mặt mọi người trong tửu lâu như vậy, khẳng định hắn cũng chỉ là tay sai, hơn nữa có lẽ là được trả tiền để làm việc, chắc cũng chưa gặp người đứng phía sau. Mấy tên này cho dù có bị bắt thì cũng không thể tóm được người sai khiến bọn chúng.”
“Vậy ngươi có ý tưởng gì không?” Dịch Tử Lam không khỏi ngồi thẳng sống lưng, không tồi, đầu óc người nhà họ Tề vẫn khá thông minh.
Tề Đình có chút ngượng ngùng: “Thật ra, lần này trên đường du ngoạn đến phủ Lạc Châu ta có gặp được vài vị học sinh cùng chung chí hướng. Bọn họ cũng đầy nhiệt huyết một lòng muốn phụng sự đền đáp đất nước. Những người đọc sách như chúng ta cái khác không nói nhưng mồm miệng tương đối nhanh nhẹn, nói có sách mách có chứng, không thể nào thua kém mấy tên này được. Ta muốn tập hợp mọi người cùng nhau thương lượng, truyền đạt suy nghĩ của triều đình đến các nơi, nói cho các bá tánh biết thái độ của triều đình với trận chiến này, để bá tánh có lòng tin với triều đình cũng như Hoàng Thượng.”
Dịch Tử Lam hơi nhích lại gần phía trước, hai mắt khẽ sáng lên.
Tề Đình: “Những người đó muốn dao động dân tâm, kích động bá tánh, thì chúng ta sẽ vực dậy sĩ khí, ủng hộ khích lệ bọn họ. Chẳng lẽ chúng ta những người đã đọc đủ thứ thi thư mà còn không nói lại bọn họ? Ngay cả những lời như vậy mà chúng ta cũng không thể phản bác được, vậy thì chẳng cần phải đi tham dự khoa cử làm gì nữa cho mất mặt xấu hổ.”
Những lời Tề Đình nói làm Cố Vân Đông nhớ đến những chuyện đám Phạm Ỷ Lâm đã làm ở huyện Tĩnh Bình lúc trước.
Từ những gì mà bọn họ đã làm, quả thật rất có tác dụng.
Huống hồ là thân phận của Tề Đình.
Hắn là tôn tử của hiệu trưởng thư viện Thiên Hải, là người nhà họ Tề, hắn vốn đã có địa vị và ảnh hưởng rất lớn trong giới văn nhân.
Đừng nói những học sinh mà Tề Đình quen biết dọc đường, mà ngay cả trong phủ thành phủ Lạc Châu này, hay thậm chí là những học sinh ở huyện thành phủ thành lân cận, đều sẽ nghe theo hắn gia nhập.
Cố Vân Đông mỉm cười uống ngụm trà: “Chủ ý này của người khá tốt.”
Thật ra sáng sớm cô đã nghĩ tới việc này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Kế hoạch này có thể có tác dụng ở huyện Tĩnh Bình bởi vì cô là phu tử của huyện học, có địa vị vô cùng cao trong lòng học sinh.
Nhưng nơi này là phủ thành cô không có nền tảng gì ở nơi này, chưa chắc những học sinh tâm cao khí ngạo đó đã nghe lời cô nói.
Có Tề Đình dẫn đầu, những việc này đơn giản hơn nhiều.
Tề Đình được khen có chút ngượng ngùng: “Cố gia tỷ tỷ cảm thấy không tồi, vậy, ta lập tức đi làm? Có điều ta có một vấn đề mong Cố gia tỷ tỷ hỗ trợ.”
“Ngươi nói đi.”
“Cố gia tỷ tỷ là quận chúa, tỷ có thể tiến cử ta với tri phủ đại nhân hiện giờ không? Đương nhiên chúng ta có thể đơn độc hành đông, nhưng chúng ta cũng hy vọng sẽ nhận được nguồn thông tin chính xác. Như thế chúng ta tuyên truyền với bá tánh sẽ càng có sức thuyết phục, càng có thể kịp thời biết ý định của triều đình.”
Ý cười trên gương mặt Cố Vân Đông càng sâu, đây là muốn dẫn tin sao, không tồi.
“Không cần tiến cử, ngươi cũng quen tri phủ phủ Lạc Châu đấy. Ăn cơm trước, ăn xong rồi ta mang ngươi đi gặp ông ấy, ngươi tự mình nói với ông ấy đi. Bây giờ phủ Lạc Châu đang rất thiếu người, không bằng tạm thời ngươi ở lại phủ Lạc Châu phủ giúp tri phủ làm việc đi.”
Tề Đình giật mình, hắn quen biết Tri phủ đại nhân ư?
Chẳng lẽ lại là học sinh xuất thân từ thư viện Thiên Hải? Môn sinh của tổ phụ?
Tề Đình tò mò không thôi, nhưng Cố Vân Đông lại không định nói cho hắn.
Hắn đành phải cố đè nén nghi ngờ trong lòng, nhanh chóng lấp đầy cái bụng quan trọng hơn.
Ăn uống và thanh toán xong xuôi, đoàn người lập tức đi thẳng đến phủ nha.
Cố Đại Giang vô cùng bận biu, nhưng vừa nghe nói Cố Vân Đông tìm mình, ông lập tức buông công việc trong tay đi ra ngoài.
Tề Đình thấy người, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Cố, Cố thúc?”
“Không, không thể nào.” Tề Đình rất khiếp sợ, hắn chẳng thể ngờ được là mình chẳng những gặp được Cố Vân Đông ở phủ Lạc Châu, mà còn gặp được Cố Đại Giang.
Hai năm đó hai cha con bọn họ đã để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, tác động còn rất lớn.
Cố Vân Đông thuật lại ý định của Tề Đình một lần nữa, Cố Đại Giang cũng đại khái hiểu được dụng ý của hiệu trưởng Tề.
Ông gật đầu: “Chủ ý này của ngươi không tồi, ta có thể gặp những học sinh mà ngươi đã kết bạn đồng hành trên đường đi không?” MAyy dich
“Có thể, đương nhiên có thể, chúng ta đang ở chung một tiểu viện.” Tề Đình lập tức gật đầu: “Có điều ban ngày chúng ta chia nhau thăm dò tin tức, phải đến buổi tối mới trở về tập hợp trao đổi tin tức.”
Cố Đại Giang: “Không sao, vậy buổi tối gặp.”
“Được, để ta bảo A Dư đi về trước, chờ bọn họ trở về sẽ đi cùng bọn họ đến đây.”
“Được.”
Tề Đình lập tức quay đầu, dặn dò A Dư đi về trước, còn mình ở lại hỏi một số chuyện về phủ Lạc Châu.
Lúc trước hắn phải dựa vào bản thân đi tìm hiểu tin tức, hiện giờ có Cố Đại Giang và Cố Vân Đông ở đây, hắn có thể biết đầy đủ thông tin hơn.
Về phần nam tử trung niên kia, hắn đã bị Dịch Tử Lam dẫn đi thẩm vấn.
Giống như Tề Đình nói, người này căn bản không biết người sai mình làm việc trông như thế nào, hắn cùng lắm chỉ là bị người xúi giục, nhận tiền làm việc mà thôi. Thậm chí hắn còn không biết nói như vậy sẽ tạo thành hậu quả gì và phải trả giá bao nhiêu.
Lúc biết mình sắp bị tống vào đại lao, cả người nam tử trung niên kia mất hết khí lực, khóc lóc thảm thiết dập đầu xin tha, tiếc là sẽ không có ai nghe hắn.
Tới chạng vạng, A Dư quả thực mang năm sáu thư sinh lại đây.