Chương 1618: Gặp lại người quen
Mấy thư sinh thấp thỏm đứng trước công phủ nha.
A Dư nói với bọn họ là Tề Đình được Tri phủ đại nhân coi trọng, ngài ấy muốn gặp bọn họ trước, nếu không có vấn đề gì ngài ấy sẽ giao phó chuyện quan trọng cho bọn họ làm.
Bọn họ cảm thấy Tề Đình không hổ là người nhà họ Tề, nhanh như vậy mà đã liên lạc được với tri phủ phủ Lạc Châu.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng đồng thời trong lòng bọn họ lại vô cùng kích động và khó trách khỏi bắt đầu bất an lo lắng.
Cho đến khi Vạn Tiểu Tráng ra ngoài dẫn bọn họ vào trong phủ nha thì bọn họ mới thở hắt ra một hơi, nhìn không chớp mắt đi theo ở phía sau.
Vừa bước vào đại sảnh, Tề Đình lập tức chạy tới, chỉ vào bọn họ nói: “Cố thúc, đây những người bạn tốt mà ta kể với người, bọn họ kêu……”
“Ngươi là…… Dư Dương??” Tề Đình còn chưa nói xong, thì đã nghe thấy giọng nói sửng sốt của Cố Vân Đông.
Tề Đình thoáng sửng sốt, hắn nhìn trái ngó phải, mấy người Dư Dương cũng ngơ người, không dám tin nhìn Cố Vân Đông và Cố Đại Giang. MAyy dich
“Cố, Cố thúc, quận chúa??” Dư Dương kinh ngạc thốt lên.
Tề Đình trừng mắt: “Cố thúc, Dư Dương, mọi người biết nhau à?”
Cố Đại Giang mỉm cười đi tới: “Đương nhiên, bọn họ là bằng hữu của Vân Thư.”
Nhớ trước đây lúc Vân Thư tham gia kỳ khảo thí tuyển sinh của Quốc Tử Giám, bị người ghen ghét hãm hại, bốn người Dư Dương còn căng thẳng và lo lắng hơn cả hắn. Mặc dù khả năng có hạn, nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức mình khuyên nhủ Vân Thư, sợ hắn sẽ bởi vì bị người hãm hại mà chịu ảnh hưởng không phát huy được khả năng.
Ban đầu bốn người bọn họ từ quê lên Kinh Thành du ngoạn, sau đó kết giao Vân Thư.
Vì thế đã giúp nhà họ Cố bôn ba khắp nơi.
Chỉ là sau khi Vân Thư tiến vào Quốc Tử Giám, mấy người Dư Dương lại tiếp tục lên đường, du ngoạn.
Không ngờ là bọn họ cũng tới phủ Lạc Châu.
Cố Đại Giang vỗ vỗ bả vai Dư Dương: “Một năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở nơi đất khách quê người. Các ngươi đây là đúng lúc đi về phía Tây Nam, hay là……”
Dư Dương ngượng ngùng cười nói: “Ban đầu bọn ta định đến phủ Nghiêm Châu du ngoạn, muốn ở đó đón năm mới. Không ngờ lại nghe thấy tin binh lính Lê Quốc đang quấy nhiễu bá tánh ở biên cảnh, chúng ta một lòng nhiệt huyết tận trung tận lực với tổ quốc, dù nói thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên bọn ta lập tức kết bạn đồng hành đi đến phủ Lạc Châu. Bọn ta nghĩ nếu cần đến chúng ta, chúng ta sẽ không chối từ.”
Những người khác gật đầu: “Cố đại nhân, quận chúa, mặc dù chúng ta thấp cổ bé họng, nhưng chúng ta có một tia sức lực và một ít tài học nếu có chỗ nào cần đến chúng ta, đại nhân cứ việc phân phó, chúng ta tuyệt không thoái thác.”
“Tuyệt không thoái thác!”
Hai mắt Cố Đại Giang sáng lên, đảo mắt nhìn mấy người bọn họ: “Được, các ngươi đều rất tốt.”
Quan viên trên triều đình sợ trối chết chỉ e là trốn đến phủ Lạc Châu không kịp, nhưng cũng có những học sinh và bá tánh không hẹn mà cùng tới đây để đền đáp tổ quốc.
Bọn họ nhiệt huyết như lửa, lòng lại vững chắc, Đại Tấn có bá tánh như vậy, còn sợ gì dã tâm bừng bừng của Lê Quốc nữa?
Trăm sông đổ về một biển, chỉ sợ hiện giờ ở phủ Lạc Châu không chỉ có duy nhất một mình bọn họ mà đã có không ít kỳ nhân dị sĩ như vậy tụ tập về đây từ sớm.
Dịch Tử Lam ở một bên quan sát, vẻ mặt hắn căng chặt, ánh mắt tỏa sáng.
Nếu không phải trên người hắn có nhiệm vụ quan trọng, không thể không áp giải Bạch Chi Ngôn trở lại kinh thành, thì e là hắn cũng đã bị nhóm thiếu nhiên đầy nhiệt huyết này kích thích, chạy đến đại doanh Tây Nam tự mình ra trận giết địch rồi.
Người ở một nơi, hồn ở một nẻo.
Cố Vân Đông đứng ở một bên cũng nhịn không được hô hấp nhẹ hơn rất nhiều, thấy bọn họ tiếp tục nói, lúc này cô mới bước lên nói: “Ta đã dặn phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc rượu, hiếm khi mọi người mới có cơ hội gặp nhau, chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa, ngày mai chúng ta lại tuyệt không chối từ có được không?”
Mấy người Dư Dương lập tức nở nụ cười, đúng là bọn họ đã đói bụng rồi.
Bận rộn cả một ngày, buổi trưa bọn họ chỉ ăn bánh ngô để lấp đầy cái bụng, đến lúc trở về A Dư lại dẫn bọn họ đi thẳng đến đây, bây giờ bụng bọn họ đã mói meo suýt chút nữa thì kêu thành tiếng.
Cố Vân Đông vừa dứt lời, Cố Đại Giang bật cười ha ha: “Nói không sai, mời chư vị dời bước đến phòng khách, chờ ăn uống xong rồi lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta có nhiệm vụ quan trọng giao cho các ngươi.”
“Cố thúc cứ việc phân phó.” Đám người Tề Đình Dư Dương nghe vậy lại kích động không thôi.
Có đám Tề Đình hỗ trợ, mấy ngày kế tiếp, những vụ làm lung lạc nhân tâm nhốn nháo không yên trong phủ thành đã dần yên ắng trở lại.
Học sinh trong Phủ học biết thân phận của Tề Đình, biết đám Dư Dương từ những nơi khác đến đây, biết bọn họ có khát vọng muốn gánh vác tránh nhiệm thì lập tức tập hợp lại cùng nhau đi tìm Tề Đình.
Quê hương của chính mình mà lại để người ở nơi khác phí tâm phí lực bảo hộ, bọn họ lấy mặt mũi đâu để gặp người nữa?
Lấy Tề Đình cầm đầu thư sinh, đội ngũ ngày càng trở nên đông đảo.
Thậm chí, dần dần không chỉ giới hạn trong những thư sinh, mà những bá tánh có lòng yêu nước cũng bắt đầu đoàn kết lại.
Tiếp đó, bắt đầu từ phủ thành sau đó lan ra những khu vực xung quanh. Bởi vậy bọn họ cũng đã bắt được mấy tên gian tế tìm cách chia rẽ nhân tâm.
Chỉ là Tề Đình làm như vậy chung quy vẫn chắn đường người khác.
Ngày thứ ba, trên đường Dư Dương trở về từ ngoài thành đã bị phục kích. May là gặp được một binh lính ở đại doanh Tây Nam tới phủ thành báo tin cứu, nên hắn mới có thể may mắn thoát nạn.
Nhưng Dư Dương vẫn bị thương, may mà cánh tay chỉ bị chém một nhát đao, thương thế không nặng.
Tuy nhiên sau sự cố này, đã khiến cho không ít người nhiệt huyết dâng trào hơi chùn bước, có chút người bắt đầu đánh trống lui quân.
Nhưng đồng thời cũng làm dấy lên lòng phẫn nộ của dân chúng, nhân số ngược lại tăng trưởng không ít.
Kể từ ngày đó, Tề Đình ý thức được sự tai hại của lần hành động này. Bọn họ quá phân tán, chỉ cần một người gặp rắc rối, họ căn bản không kịp cầu cứu.
Dư Dương gặp may, lỡ xui xẻo thì rất có thể ngay cả mạng cũng không còn.
Hắn bắt đầu sắp xếp lại lần nữa, để mọi người kết bạn đồng hành, nếu phải ra khỏi thành, bắt buộc phải có người biết võ đi cùng. Hiện giờ trong thành người có rất nhiều bá tánh gia nhập, trong số đó một vài hương thân nhà giàu.
Những gia đình giàu có còn ở lại đây đến tận bây giờ, phần lớn đều là không muốn quê nhà xảy ra chuyện, nếu có thể không phải ra tiền, chỉ cần ra thêm chút sức lực thì bọn họ vẫn có thể làm đến cùng. Nghe nói Tề Đình cần hộ vệ, mỗi gia đình lập tức đóng góp vài người, cũng coi như là có thành tựu.
Bây giờ Tề Đình vô cùng bận rộn, những người khác đương nhiên cũng như thế.
Cố Vân Đông thấy tình thế đã dần dần ổn định, cuối cùng là cảm thấy buông lỏng.
Trong lúc cô đang cân nhắc xem làm thế nào để nâng cao khả năng chiến đấu của người trong phủ nha, thì người nhà họ Ôn tới.
Người tới là hai phụ nhân và hai người hộ vệ, hai phụ nhân nhìn qua có vẻ là người chăm chỉ, trong đó một vị hơi lớn tuổi, hẳn là người đứng đầu.
Thấy Cố Vân Đông, bà lập tức dẫn ba người khác bước lên hành lễ.
“Thỉnh an Thiệu phu nhân, lão nô là Ngô ma ma, từ nhỏ lão nô đã đi theo hầu hạ phu nhân.”
Người nhà họ Tống xem như cũng có chút của cải, Tống Thụy Quân có người hầu hạ bên người từ nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Cố Vân Đông khẽ gật đầu với Ngô ma ma: “Là đại nhân các người phái Ngô ma ma tới đây chăm sóc phu nhân nhà mình ư? Để ta sai người dẫn ma ma qua đó.”
Chỉ là, trước đó cô đã nói với Ôn Tấn, trong phủ nha có hạ nhân, không cần phái người lại đây.