Chương 1619: Cuối cùng cũng nói ra!
Dù sao khi ấy trong phủ nha đang loạn, lại có thêm mấy hạ nhân xa lạ đến, Cố Vân Đông cũng không yên tâm, cho nên dứt khoát đừng để ai đến nữa.
Ngô ma ma hành lễ, đối mặt với Cố Vân Đông bà có chút căng thẳng, nhất là khi thấy hàng lông mày đang khẽ nhíu lại của Cố Vân Đông.
Cô còn chưa nói gì, bà đã lại hành lễ một lần nữa.
Cố Vân Đông phản ứng lại, có chút dở khóc dở cười: “Ngô ma ma không cần phải căng thẳng như vậy, ta có ăn thịt người đâu. Ta và phu nhân của các người đã là bằng hữu, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi đừng ngại.”
Ngô ma ma vội vàng gật đầu: “Thiệu phu nhân, là thế này, đại nhân phái mấy người chúng ta đến đây là để chúng ta đón phu nhân rời phủ.”
“Rời phủ?” Cố Vân Đông kinh ngạc, sau đó cô có chút không vui: “A Quân hiện giờ còn chưa được ba tháng, trên đường không nên xóc nảy, các ngươi đón nàng đi, không phải công sức điều dưỡng mấy ngày nay đều uống phí hết cả ư? Chẳng lẽ Ôn đại nhân không lo lắng trên đường sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn à?”
Ngô ma ma hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Thiệu phu nhân hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không muốn đưa phu nhân về huyện Vân Cảnh. Ý của đại nhân là, tìm một căn nhà yên tĩnh cách đó đó không xa, để phu nhân tạm thời ở tại nơi đó. Chờ sau ba tháng thai tượng ổn định rồi, thì chậm rãi khởi hành trở về.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Tại sao phải tìm một căn nhà ở bên ngoài? Ở trong phủ nha rất tốt, hơn nữa cũng an toàn.”
Ngô ma ma nhất thời có chút khó xử, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cố Vân Đông nhíu mày, Thiệu Văn đứng ở phía sau lại đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Ám thị rõ ràng như thế làm Cố Vân Đông không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
Cô đè nén những nghi ngờ ở trong lòng, nhìn Thu thẩm nói: “Ngươi đưa mấy người Ngô ma ma đi gặp Ôn phu nhân trước đi, một lát nữa ta sẽ đến đó, có gì muốn nói chúng ta sẽ nói sau.”
“Dạ vâng.” Thu thẩm đồng ý: “Ngô ma ma mời đi bên này.”
Ngô ma ma thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dẫn một phụ nhân khác rời đi. Hai người hộ vệ còn lại không tiện đi vào nội viện, đành phải canh giữ ở bên ngoài.
Thấy người đều đã đi cả rồi, lúc này Cố Vân Đông bước sang bên cạnh vài bước, liếc xéo Thiệu Văn một cái: “Nói đi, ngươi có chuyện gì?” MAyy dich
“Khụ, phu nhân, hai ngày nữa chính là ngày nhà xưởng thi đấu trí nhớ thể lực.”
Cố Vân Đông khựng lại: “Đến ngày rồi à?”
Thiệu Văn thận trọng gật đầu: “Đúng vậy.” Nói rồi, cuối cùng hắn cũng nói ra rồi!
Có trời mới biết hai nay những lời này đã ở bên miêng hắn vô số lần, nhưng đều phải nuốt ngược trở lại.
Thật ra hắn cũng không định nhắc, nhưng phu nhân bận tới bận lui trong phủ nha, như thể định ở lại đây mà không quay về huyện Tĩnh Bình, làm Thiệu Văn thật sự nhìn đến kinh hồn táng đảm.
Nếu không quay về, hắn biết ăn nói với gia thế nào.
Bọn họ ở đây đã mười mấy ngày rồi, lại không quay về nữa, sợ là người khác sẽ nghĩ tình cảm của gia và phu nhân gặp vấn đề mất.
May là Ôn đại nhân kịp thời phái người đến đây, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội mở miệng rồi.
“Phu nhân, Ôn phu nhân mới có tin mừng được một tháng rưỡi, phải rất lâu nữa mới có thể lên đường quay về huyện Vân Cảnh. Phu nhân còn có công việc ở huyện Tĩnh Bình, tất nhiên không thể nào ở lại phủ nha mấy tháng được. Có lẽ Ôn đại nhân cũng biết chuyện này, cho nên mới chờ đến khi Ôn phu nhân ổn định hơn một chút mới phái mấy người Ngô ma ma lại đây, dọn ra ở ngoài phủ nha.”
Nói đến cùng, để Ôn phu nhân ở lại trong phủ đúng là không thỏa đáng cho lắm. Có Cố Vân Đông ở trong phủ nha còn tốt, trong phủ có nữ chủ nhân, có cô quản lý hậu viện, cũng không có gì rắc rối.
Một khi Cố Vân Đông đi trở về, trong phủ này sẽ không còn nữ chủ nhân nữa. Nếu Ôn phu nhân tiếp tục ở lại đây, tất nhiên sẽ bị người khác phê bình. Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ không tốt với cả Ôn phu nhân và Cố lão gia.
Cố Vân Đông cũng nhận ra, khoảng thời gian này cô bận đến mức quên cả thời gian trở về.
Cô gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi nói chuyện A Quân. Cho dù các nàng muốn dọn ra ngoài, cũng phải thu xếp tốt mọi chuyện phía sau.”
Thiệu Văn thở ra một hơi, gương mặt nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lúc này Cố Vân Đông mới đi đến nơi Tống Thụy Quân ở, nhưng đi được vài bước cô đột nhiên ngừng lại, xoay người, trầm ngâm nhìn Thiệu Văn.
Hắn tim đập thình thịch, thấp giọng hỏi: “Phu, phu nhân, làm sao vậy?”
Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Có phải lúc gia ngươi rời đi, đã dặn ngươi tìm một cơ hội nhắc nhở ta việc này đúng không? Còn có, sao mấy người Ngô ma ma lại tới đúng lúc như vậy? Hai ngày nữa xưởng nhà họ Cố bắt sẽ thi đấu, bọn họ lại đến đúng ngày hôm nay. Nên không phải…… Gia nhà ngươi đã bàn bạc xong thời gian với Ôn đại nhân rồi đấy chứ?”
Thiệu Văn: “……”
Hắn cười gượng một tiếng: “Chuyện của gia, ta cũng không rõ lắm. Phu nhân, Ôn phu nhân còn đang đợi người đó? Hay là người qua đó xem thử trước đi?”
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ hắn.
Sau đó rảo bước đi về phía hậu viện.
Tống Thụy Quân ngồi ở nhà chính nói chuyện với Ngô ma ma, đã hiểu đại khái tình hình, thấy Cố Vân Đông đến, nàng vội vàng mỉm cười chào đón.
“Vân Đông, ta đang muốn nói chuyện với ngươi đây. Chắc là vừa rồi Ngô ma ma đã nhắc qua với ngươi rồi, ta chuẩn bị dọn ra ngoài phủ nha ở.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, há miệng thở dốc, nói: “Ta nghĩ có lẽ hai vợ chồng các ngươi đã bàn bạc với nhau rồi. Trong lòng cũng có tính toán, ta sẽ không giữ ngươi lại nữa. Với lại ngày mai ta cũng phải quay về huyện Tĩnh Bình, cũng không biết lần tiếp theo gặp lại sẽ là khi nào.”
Tống Thụy Quân cười nói: “Chúng ta vẫn luôn ở trong phủ Lạc Châu, dù sao cũng dễ hơn là cách xa ngàn dặm.”
Nhìn vẻ mặt của nàng là Cố Vân Đông biết Tống Thụy Quân biết thời gian mình phải rời khỏi phủ nha. Cô âm thầm thở dài một hơi, nói: “Hôm nay ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ sai người tìm một căn viện tốt ở quanh phủ nha. Nếu có chuyện gì ngươi cứ việc sai người tới phủ nha báo tin. Tuy rằng ta không ở đây, nhưng ngươi biết Thu thẩm rồi đúng không, có việc trực tiếp tới tìm Thu thẩm giúp đỡ là được.”
Thu thẩm hành lễ, Tống Thụy Quân gật đầu, cười nói: “Ta sẽ không khách khí với ngươi. Có điều không cần phải tìm nhà đâu. Trước khi phu quân ta rời đi đã cho người chú ý tìm nhà ở rồi, đúng lúc hai ngày trước đã tìm được nhà thích hợp nên đã thuê căn nhà đó rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Vân Đông thấy Ôn Tấn đều đã sắp xếp thỏa đáng nên cũng yên lòng.
Cô trò chuyện với Tống Thụy Quân thêm một lát rồi cáo từ rời đi.
Ngày mai Tống Thụy Quân sẽ dọn ra ngoài, cô cũng phải khởi hành trở về huyện Tĩnh Bình.
Tất nhiên, cũng phải đến báo cho một tiếng.
Cố Đại Giang đang bàn bạc công việc với người khác ở trong thư phòng, Cố Vân Đông và Trì Trì đợi ở bên ngoài một lúc lâu mới thấy ông ra ngoài.
Cô lập tức đẩy Trì Trì đi lên trước, thằng bé chạy lạch bà lạch bạch đến ôm chặt đùi ông. Ngay sau đó ngẩng cái đầu nhỏ bi ba bi nói: “Ông ngoại, phải đi.”
Cố Đại Giang đang định cúi xuống bế tiểu gia hỏa lên, nghe vậy sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông.
“Cha.” Cố Vân Đông đi về phía ông: “Con còn có việc ở huyện Tĩnh Bình, cũng đến lúc con phải đi rồi.”
Cố Đại Giang không nỡ, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là ôm Trì Trì cọ cọ: “Khi nào xuất phát?”
“Sáng sớm ngày mai.”
Cố Đại Giang trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Cũng tốt, nên đi sớm một chút. Trên đường nhớ đi chậm một chút, Trì Trì còn nhỏ, không chịu được xóc nảy.”