Chương 1620: Quà sinh nhật của Trì Trì
Cố Vân Đông gật đầu: “Cha, nếu có chuyện gì, nhớ sai người truyền tin cho chúng con. Mẹ không ở bên người, cha phải để ý đến sức khỏe, đừng quá mệt mỏi.”
Cố Đại Giang xua xua tay: “Mẹ con không ở đây, ngược lại đến lượt con dong dài. Được rồi, con tự chăm sóc bản thân cho tốt đi. Còn có, nhớ chăm sóc cho cháu ngoại nhỏ của ta.”
Trì Trì ôm cổ ông, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Cháu chăm sóc mẹ.”
“Ai nha, cháu lợi hại thế à?”
Trì Trì gật đầu, biểu tình nghiêm túc: “Cháu biết cắn người.”
Biết cắn người thì giỏi lắm à? Khỏe miệng Cố Vân Đông giật giật.
Cố Đại Giang lại cảm thấy rất vui vẻ, ông ôm Trì Trì đi đến thư phòng, sau đó lấy một cái tượng gỗ trong ngăn kéo bí mật, đặt vào tay tiểu gia hỏa.
Cố Vân Đông sửng sốt: “Cha, đây là……”
“Tuy tay nghề của ta không bằng dượng con, nhưng miễn cưỡng vẫn nhìn được. Mấy ngay này ta bớt chút thời gian để khắc khúc gỗ này, tặng cho Trì Trì làm quà sinh nhật. Lúc thằng bé một tuổi, các con đưa thằng bé đến kinh thành, nên chúng ta không kịp ăn mừng. Hơn một tháng nữa là đến sinh nhật hắn, bây giờ các con phải trở về huyện Tĩnh Bình, chỉ sợ ta không cơ hội mừng sinh nhật thằng bé, nên ta tặng món quà này trước.”
Tượng gỗ tuy nhỏ, nhưng rất tinh tế, trên khúc gỗ chính là dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Trì Trì.
Hốc mắt Cố Vân Đông có chút nóng lên, mấy ngày nay cha cô bận bịu thế nào, cô biết hết. Nhưng cho dù như thế, ông vẫn nhớ đến sinh nhật của Trì Trì, tự mình khắc gỗ tặng thằng bé.
“Cha, lần này thì bỏ đi, nhưng lần sau cha đừng làm như vậy. Nếu cha mệt nhọc quá độ, thân thể sẽ không gắng gượng nổi đâu.”
Cố Đại Giang không để ý tới cô, cúi đầu hỏi cháu ngoại trai bảo bối: “Có thích quà ông ngoại tặng không?”
“Thích.” Trì Trì gật gật đầu, bàn tay mập mạp lật qua lật lại cái tượng gỗ Trì Trì ngắm nhìn. Thằng bé vui vẻ nhét vào cái túi nhỏ của mình, sau đó hôn lên mặt Cố Đại Giang, làm mặt ông dính đầy nước miếng.
Cố Đại Giang bật cười ha ha, ông chơi với thằng bé thêm một lát, rồi dặn dò Cố Vân Đông không ít chuyện, sau đó mới lưu luyến không rời đi làm việc.
Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Đại Giang đã ra khỏi phủ đi tuần tra.
Cố Vân Đông để lại rất nhiều đồ, cô dặn dò Thu thẩm để mắt đến Cố Đại Giang.
Sau đó sắp xếp cho Tống Thụy Quân dọn đến nhà mới, quan sát tình hình trong căn nhà một vòng, quả nhiên khá yên tĩnh, ở gần phủ nha, cũng khá an toàn. MAyy dich
Thu xếp mọi việc xong, Cố Vân Đông liền cáo từ.
Cuối cùng là Dịch Tử Lam đưa cô lên xe ngựa tiễn cô rời khỏi cổng thành. Hắn dựa vào cửa xe, thở dài một hơi: “Hai ngày nữa ra phải hồi kinh, bây giờ phủ Lạc Châu đã tương đối ổn định, hơn nữa lực chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào đám Tề Đình, thừa dịp này áp giải Bạch Chi Ngôn trở về là tốt nhất.”
“Ừm, vậy ngài đi đường cẩn thận.” Cố Vân Đông ngồi vào xe ngựa: “Sau khi trở về, báo với mẹ ta là chúng ta đều khỏe, để bà ấy yên tâm.”
“Đã biết, ngươi nói với Thiệu Thanh Viễn một tiếng, mau tạo thành tích sớm ngày hồi kinh, ta ở kinh thành chờ các ngươi. Nếu các ngươi không nhanh chóng trở về, ta có thể xuống tay trước, lừa Vân Thư về nhà.”
Cố Vân Đông “Chậc” một tiếng: “Vậy cũng phải xem ngài có thể bắt được người hay không.” Nói xong cô trực tiếp buông rèm xe xuống, nói với Thiệu Văn: “Đi thôi.”
Thiệu Văn ôm quyền với Dịch Tử Lam, kéo chặt dây cương, xe ngựa vừa chuyển đầu, lập tức lộc cộc chạy về hướng huyện Tĩnh Bình.
Dịch Tử Lam đừng từ xa nhìn, đến khi xe ngựa hoàn toàn khuất dạng, hắn mới dẫn theo Đại Lực đứng ở phía sau trở về.
Cố Vân Đông xuất phát tương đối sớm, dọc đường đi cũng khá thông thuận, nên lúc xe ngựa đến huyện Tĩnh Bình cửa thành vẫn chưa đóng, bọn họ thuận lợi vào thành.
Rõ ràng mới hơn mười ngày không trở về mà thôi, mà dường như bầu không khí trong huyện Tĩnh Bình đã khác hẳn.
Xem ra, trong lúc cô không có ở đây, phu quân đã làm không ít chuyện.
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía huyện nha, khi sắp tới cổng lớn thì đúng lúc đi ngang qua tiểu viện Đoàn gia.
Cố Vân Đông vén rèm lên liếc nhìn qua bên ngoài, phát hiện cổng Đoàn gia đang mở, người gác cổng hình như không phải người mà cô đã thấy trước kia.
Có điều cô không để ý lắm, bây giờ cô đang gấp gáp muốn nhanh chóng trở về nhà, chuyện Đoàn gia đổi người gác cổng cô cảm thấy không có gì đặc biệt.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cổng lớn huyện nha, Cố Vân Đông không đợi Thiệu Văn lấy ghế nhỏ đến mà trực tiếp nhảy xuống, xoay người bế Trì Trì đang hứng thú bừng bừng xuống dưới.
Hai mẹ con vừa bước vào cổng, đã thấy Thiệu Thanh Viễn nghe được tin nhanh chân ra đón. Hắn ôm con trai qua.
“Về rồi à?” Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng.
Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái, buồn cười nói: “Chàng dặn riêng Thiệu Văn nhớ nhắc nhở ta rồi, ta còn có thể không trở về ư?”
Thiệu Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ăn cơm trước rồi còn đi nghỉ ngơi.”
Cố Vân Đông gật đầu, rất nhanh cô đã nhìn thấy Thái Việt, Thích ma ma, tiểu gia hỏa Tống Nham, còn có Thủy Đào đang mang thai và đám Thiệu Võ.
Nhưng đến lúc ngồi xuống ăn cơm, cô vẫn chưa thấy Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đâu.
Cố Vân Đông không khỏi quay đầu hỏi: “Hai sư huynh đệ họ đi đâu rồi? Vẫn đang ở y quán hỗ trợ à?” Có bận rộn như vậy sao?
Theo lý thuyết hôm nay cô trở về, hai người Trịnh Tuyền Thủy hẳn là sẽ về nhà ăn cơm mới đúng.
Thiệu Thanh Viễn lấy ghế trẻ con cho Trì Trì ngồi, đặt chén muỗng trước mặt, mặc kệ sự bất mãn của thằng bé, vừa đấu trí đấu dũng với thằng bé vừa đáp: “Hai người bọn chúng đến đại doanh Tây Nam rồi.”
Cố Vân Đông đột ngột dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu: “Đến, đến đại doanh Tây Nam?”
“Ừ.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nàng cũng biết, ngay từ ban đầu ta đã có ý định để bọn chúng đến quân doanh rèn luyện rồi mà.”
“Ta biết, chỉ là…… Quá đột ngột.” Tốt xấu cũng chờ cô về nói lời từ biệt rồi hẵng đi chứ.
Thiệu Thanh Viễn thành công trấn áp Trì Trì, ngẩng đầu nói: “Bây giờ trong quân doanh đang thiếu người, lúc trước truy bắt gian tế, tóm được một quân y trong số bọn chúng, còn liên quan hai người học trò. Quân doanh lập tức thiếu đi ba người, y thuật của Tuyền Thủy và Cao Tử đã dần dần thành thục, bọn hắn vào trong đó cũng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Cố Vân Đông biết Thiệu Thanh Viễn muốn tốt cho bọn hắn, nhưng làm quân y sẽ rất mệt, đặc biệt là mấy ngày trước, Lê Quốc và Đại Tấn bắt đầu giao chiến trên quy mô nhỏ.
“Nàng đừng lo lắng.” Thiệu Thanh Viễn nói nhỏ: “Bọn chúng là quân y, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm gì, Tạ tướng quân sẽ không cho hai đứa nó ra tiền tuyến đâu.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Ăn cơm đi.”
Thiếu đi hai người, trong nhà vẫn khá náo nhiệt.
Sau khi ăn xong Cố Vân Đông đi thăm Dư Vi Ninh, vết thương của tiểu cô nương đã tốt hơn nhiều, chỉ là sức khỏe vẫn còn hơi yếu. Hiện giờ phạm vi hoạt động chỉ ở quanh trong phòng, nếu có người đỡ cô bé có thể đi lại đi lại một chút.
Nhìn thấy Cố Vân Đông đến, Dư Vi Ninh có chút vui mừng
Nàng cũng vừa cơm nước xong, đồ ăn được bưng vào trong phòng, lúc này nàng mới lau miệng: “Vân Đông tỷ, người đã trở lại.”
Cố Vân Đông ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi thăm vài câu.
Về vấn đề của Dư Vi Ninh, lúc ở phủ thành cô đã hỏi qua Dịch Tử Lam.