Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1621 - Chương 1621. Dự Định Của Dư Vi Ninh

Chương 1621. Dự định của Dư Vi Ninh Chương 1621. Dự định của Dư Vi Ninh

Chương 1621: Dự định của Dư Vi Ninh

Dịch Tử Lam cũng rất khâm phục một đứa trẻ như vậy, trong bức thư Cố Vân Đông gửi đến kinh thành cũng đề cập đến công lao của nàng.

Đương nhiên Hoàng Thượng sẽ luận công ban thưởng, chẳng qua hiện giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, Bạch Chi Ngôn còn chưa được áp giải vào kinh. Cho nên vẫn chưa đến lúc ban thưởng.

Nhưng Dịch Tử Lam cũng nói, Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi Dư Vi Ninh.

Chỉ là trước đó, còn phải làm phiền hai vợ chồng Cố Vân Đông chăm soc Dư Vi Ninh.

Cố Vân Đông thuật lại ý tứ của Dịch Tử Lam cho nàng, Dư Vi Ninh rũ mắt trầm tư một lát, rồi ngẩng đầu nói: “Ta, thật ra mấy nay ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Cha mẹ ta không còn nữa, chúng ta lâu rồi không qua lại với nhà ngoại. Những thân thích khác cũng khá xa cách, sẽ không có ai thật lòng đối xử với ta. Cho nên ta, ta có thể cầu xin Hoàng Thượng ban cho ta một ân điển, để ta lập nữ hộ được không?”

Cố Vân Đông bất ngờ, nhướn mày: “Ngươi muốn lập nữ hộ?”

“Vâng…… Có, có thể sao?”

“Đương nhiên có thể.” Mặc dù Cố Vân Đông kinh ngạc, nhưng đây là quyết định của nàng, đương nhiên cô sẽ ủng hộ: “Chẳng qua, ngươi vẫn còn nhỏ, cho dù muốn lập nữ hộ, ngươi sống một mình cũng không an toàn. Không bằng như vậy, trước khi tới tuổi cập kê, ngươi cứ sống ở đây. Đợi ngươi trưởng thành, có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc về cuộc sống sau này của ngươi.”

Dư Vi Ninh nghe vậy, đôi mắt tràn ngập cảm kích, chỉ là nàng lại nhanh chóng cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, chần chờ như muốn nói gì đó.

Cố Vân Đông: “Làm sao vậy? Có gì cứ nói thẳng. Nếu ngươi không thích đề nghị của ta, ngươi cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình.”

Dư Vi Ninh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Thật ra trước đó Trịnh đại ca và Cao Tử ca ca đã trò chuyện, khuyên bảo ta. Cao Tử ca ca nói, hắn có một người muội muội ở kinh thành, tạm thời đang sống trong nhà Vân Đông tỷ. Cao Tử ca ca nói Cao Nha bằng tuổi với ta, đợi chuyện ở đây kết thúc, hắn có thể đưa ta trở lại kinh thành làm bạn với Cao Nha. Đến lúc đó chúng ta sẽ thuê một căn nhà ở bên ngoài, chăm sóc lẫn nhau.”

Cố Vân Đông sửng sốt, chuyện của Cao Nha, trước kia Cao Tử đã nói với họ rồi. MAyy dich

Cao Tử là đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn, cho nên ăn ở trong nhà cũng không sao cả.

Nhưng Cao Nha lại không liên quan, mặc dù bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, không ai chăm sóc. Cao Tử tới huyện Tĩnh Bình huyện, nên Cao Nha tiếp tục ở lại nhà họ Thiệu.

Năm ngoái Cố Đại Giang đã thi đậu tiến sĩ vào triều làm quan, vì thế ông đã mua một căn nhà cách Thiệu phủ không xa. Cố Đại Giang đã dẫn vợ con chuyển vào đó ở, nên bây giờ trong Thiệu phủ chỉ còn lại mấy hạ nhân giữ nhà.

Cao Nha vẫn ở lại Thiệu phủ, ngoại trừ nàng còn có hai đồ đệ khác của Thiệu Thanh Viễn là Lôi Kỳ và Lỗ Huyên. Hầu hết thời gian của bọn họ đều ở trong Thiệu phủ vừa đọc sách học chữ, vừa chép lại y thư của Thiệu Thanh Viễn. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến y quán Huệ Dân học việc, sư bá tổ của bọn hắn, Tống Đức Giang cũng thường xuyên qua đó sắp xếp nhiệm vị cho bọn hắn.

Nhưng Cao Tử và Cao Nha sớm đã có tính toán trong lòng. Cao Nha xem như tạm thời ở nhờ ở Thiệu phủ, đợi Cao Tử có thành tựu, bắt đầu kiếm được tiền, hắn sẽ bổ sung chi phí sinh hoạt hàng ngày của Cao Nha cho bọn họ.

Lúc trước Cao Tử đã nói chuyện này với Cố Vân Đông, Cố Vân Đông cũng đã đồng ý rồi.

Bọn chúng còn nhỏ tuổi nhưng đã có suy nghĩ tay làm hàm nhai, khiến cô rất vui mừng.

Không ngờ, bây giờ Dư Vi Ninh lại có ý định làm bạn với Cao Nha.

Dư Vi Ninh có chút ngượng ngùng, sợ Cố Vân Đông cảm thấy mình không biết tốt xấu.

Mấy ngày nay, Dư Vi Ninh dưỡng thương ở huyện nha, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử là đại phu nên thường xuyên đến đây tái khám. Bọn hắn biết những gì nàng đã phải trải qua nên vẫn luôn khuyên bảo nàng.

Dần dần ba người trở nên thân thiết, Dư Vi Ninh biết Trịnh Tuyền Thủy là cô nhi, cũng biết lai lịch của hai huynh muội Cao Tử.

Trên đời này có rất nhiều người bất hạnh, nhưng bọn họ vẫn đang nỗ lực để sống. Hiện giờ nàng không cha không mẹ, nhưng vẫn còn mạng sống, như vậy đã tốt hơn rất nhiều người rồi. Không thể cứ tự oán trách bản thân, nàng phải tính toán cho cuộc sống sau này của mình.

Sau đó Dư Vi Ninh dò hỏi hai người họ, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liền thương lượng, đợi sau này trở lại kinh thành, bọn họ có thể cùng nhau thuê một căn nhà, chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau.

Bây giờ hai người Trịnh Tuyền Thủy là đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn, nhưng bọn hắn không thể nào đi theo sư phụ, sống trong nhà sư phụ cả đời được, như vậy bọn họ sẽ thành cái dạng gì chứ?

Hiện tại trong tay bọn hắn có kỹ năng, có thể dựa vào đó để nuôi sống bản thân, nuôi sống người nhà, còn có thể hiếu kính sư phụ sư nương.

Mà trong tay Dư Vi Ninh cũng có khối tài sản đáng kể nhà họ Dư để lại, số tiền này đủ để nàng nuôi bản thân đến khi trưởng thành. Đợi đến khi mọi chuyện ổn định, nàng cũng có thể tìm chút chuyện để làm.

Cố Vân Đông nghe xong, thật ra không có ý kiến gì: “Cũng đúng, đợi ngươi khỏi hẳn, ta sẽ đưa ngươi trở lại kinh thành trước để ngươi làm bạn với Cao Nha.”

Về phần ra ngoài thuê nhà, ít nhất cũng phải đợi mấy người Trịnh Tuyền Thủy rèn luyện xong hồi kinh rồi tính tiếp, thế nào cũng phải qua hai nữa.

Cao Nha Dư Vi Ninh nếu chờ không được muốn trước dọn ra ngoài, cô cũng có thể mua giúp chúng một bà tử, cho các nàng có thêm can đảm, cũng như có thể chăm sóc các nàng.

Dư Vi Ninh vui mừng: “Cảm ơn Vân Đông tỷ.”

“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

“Vâng.”

Lúc này Cố Vân Đông mới trở về viện của mình.

Trì Trì đã ngủ rồi, Thiệu Thanh Viễn vẫn đang bận công vụ. Cố Vân Đông định chờ hắn trở về, kết quả vừa dựa vào đầu giường một lát đã ngủ quên mất.

Đến khi Thiệu Thanh Viễn trở về, hắn chỉ kịp giúp cô đắp chăn.

Mãi cho đến giờ Thìn ngày hôm sau Cố Vân Đông mới tỉnh lại, Trì Trì đã được Thích ma ma đưa ra ngoài trèo cọc hoa mai vừa trở lại.

Thấy cô đã tỉnh lại, tiểu gia hỏa giang tay chạy tới: “Ai u, mệt chết ta.”

“Con còn biết mệt à?” Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ dư thừa tinh lực của thằng bé, lại nhìn Thích ma ma mệt mỏi chạy theo sau.

Người mệt mỏi chân chính là Thích ma ma nhỉ?

Cô lắc đầu, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn Liễu Diệp đang bưng chậu rửa mặt vào nói: “Hôm nay chải cho ta kiểu tóc nào thật gọn gàng nhé. Phải nhanh lên, ta còn phải đến thôn Đại Khê. Đến giờ rồi, không biết mọi người đợi có sốt ruột không?”

“Vâng, phu nhân.” Liễu Diệp đặt chậu rửa mặt lên trên kệ, vội vàng đi tới.

Trì Trì nghiêng đầu dựa vào đầu gối Cố Vân Đông, đôi mắt đảo qua đống đồ trang sức trên bàn trang điểm, cái tay nhỏ bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Cố Vân Đông nhìn dáng vè này của hắn thì buồn cười, nhưng tiểu gia hỏa này quá lùn, kể cả nhón mũi chân cũng không với tới.

Cô cũng mặc kệ thằng bé, ngược lại hỏi Liễu Diệp: “Đúng rồi, A Thu có tới tìm ta không? Hay là nàng đã đến xưởng trước rồi?”

Liễu Diệp đột nhiên dừng động tác trên tay lại, Cố Vân Đông cảm giác được, lập tức nhịn không được quay đầu lại, hỏi: “Làm sao thế?”

Liễu Diệp nhìn về phía Thích ma ma, bà ấy thở dài một hơi: “Phu nhân, hôm qua ta định nói với ngài chuyện này rồi. Chỉ là khi đó trời quá muộn, ngài cũng mệt mỏi, nên ta vẫn chưa kịp nói.”

Bình Luận (0)
Comment