Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1622 - Chương 1622. Lưu Thị Tới

Chương 1622. Lưu thị tới Chương 1622. Lưu thị tới

Chương 1622: Lưu thị tới

Thích ma ma dừng một chút, nói: “Ngày thứ ba sau khi ngài đi, Mục di nương liền dọn đến xưởng nhà họ Đoàn ở.”

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

“Phu nhân của Đoàn thiếu gia đến đây.”

“Lưu thị?” Cố Vân Đông càng thêm kinh ngạc, dường như nhớ lại cái gì đó, cô đột nhiên nhíu mày nói: “Có phải Lưu thị đến vào ngày ta rời khỏi phủ thành không?”

Ngày ấy sau khi cô vào phủ thành, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc tựa như Lưu thị. Lúc ấy Lưu thị đang lên xe ngựa, chỉ để lộ sườn mặt, rồi nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.

Lúc đó cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nghĩ thầm làm sao Lưu thị lại có thể xuất hiện ở phủ thành được.

Không nghĩ nàng ta lại tới thật?

Thích ma ma gật đầu: “Đúng là ngày đó. Ban đầu Mục di nương không biết nàng ta là ai, nên bảo người gác cổng chặn cửa lại. Sau đó, Hoa mụ mụ tới nói đây là thê tử của Đoàn thiếu gia, quản sự Đoàn thiếu gia mang từ phủ Vạn Khánh đến cũng chứng minh thân phận của nàng ta.”

“Đoàn phu nhân mang theo rất nhiều hạ nhân đến, vừa tới là đi tìm Đoàn thiếu gia, nghe nói Đoàn thiếu gia không ở đây, nàng ta liền nhìn chằm chằm Mục di nương, trách cứ Mục di nương không hiểu quy củ dám chặn đương gia chủ mẫu ở ngoài cửa. Nàng ta phải lập quy củ cho Mục di nương. Ban đầu Mục di nương vẫn cố gắng chịu đựng nên phải chịu không ít thiệt thòi. Về sau nàng muốn tránh đi mũi nhọn, tránh xa nàng ta, bây giờ đang tránh đến xưởng Đoàn gia.”

Cố Vân Đông cau mày, việc Lưu thị đến huyện Tĩnh Bình vào thời điểm này, thật đúng là nằm ngoài dự kiến của cô.

Nhưng chuyện này cũng không khó hiểu, năm ngoái Đoàn Khiêm ra ngoài làm ăn buôn bán với Đậu Phụ Khang, sau đó Đậu Phụ Khang trở về phủ Vạn Khánh, còn Đoàn Khiêm thì một mình tới phủ Lạc Châu, rồi mở một nhà xưởng Đoàn gia ở huyện Tĩnh Bình.

Như vậy cũng thôi, hắn còn nạp thiếp.

Chắc chắn lúc ấy Lưu thị rất hoảng hốt, nên sau khi nhận được tin tức của Đoàn Khiêm, nàng ta lập tức phái Hoa ma ma đến đây.

Nhưng Hoa ma ma vừa tới đã không tìm hiểu rõ tình huống mà làm những chuyện khiến Đoàn Khiêm cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy Hoa ma ma bắt đầu bị giám sát, giới hạn phạm vi hoạt động trong phòng giặt hậu viện, qua một thời gian dài vẫn không thể truyền tin về cho Lưu thị.

Ban đầu Đoàn Khiêm định năm ngoái sẽ trở về, nào biết rằng tình hình biên cảnh không ổn, hắn lại đến Giang Nam gom góp lương thảo, đến nay chưa về.

Tính toán cũng phải một năm rồi Đoàn Khiêm vẫn chưa trở về. Sao Lưu thị có thể ngồi yên được? Nàng ta và Đoàn Khiêm chưa từng không gặp mặt quá hai tháng. Nàng ta hoài nghi ngờ sau khi Đoàn Khiêm nạp thiếp, đã bị thiếp thị câu hồn, vui đến quên cả trời đất, định chuyển đương gia đến huyện Tĩnh Bình này rồi.

Lưu thị tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, cũng mặc kệ tin huyện Tĩnh Bình có tiếng gió gì, mang theo người tới đây đánh giết.

Nhưng mà, Mục A Thu đi theo Đoàn Khiêm học buôn bán với Cố Vân Đông, đã không phải là tiểu bạch mà Hoa ma ma có thể khi dễ thuở ban đầu nữa rồi.

Ngoại trừ cố kỵ thân phận của Lưu thị không dám làm trái lời nàng ta quá mức, nhưng nếu sau này Lưu thị làm gì quá đáng, nàng cũng sẽ không nghe theo. MAyy dich

Tuy nhiên, vì để tránh những rắc rối không cần thiết, Mục A Thu vẫn là dọn tới xưởng Đoàn gia ở.

Đúng lúc nàng cũng đang bận chuyện thi đấu, phải thường xuyên qua lại nhà xưởng và huyện thành, bận đến chân không chạm đất.

Thật ra trước đó Lưu thị cũng muốn tìm nàng gây chuyện, nhưng xưởng Đòan gia do một tay Mục A Thu quản lý, ngay cả quản sự chỉ nghe lời Đoàn Khiêm cũng giúp đỡ Mục A Thu làm việc.

Huống hồ người nhà họ Mục đều đang ở trong xưởng Đoàn gia.

Lưu thị không chiếm được tiện nghi, nên tạm thời dừng lại. Có điều không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn nàng ta sẽ không bỏ qua.

Cố Vân Đông nghĩ đến Lưu thị đầu óc không minh mẫn thì lại nhíu chặt mày.

“Mặc kệ nàng ta, đợi Đoàn Khiêm về giải quyết, chỉ cần nàng ta không tới làm phiền ta là được. Ta còn nhiều việc phải làm, không có thời gian đấu tới đấu lui với nàng ta.”

Trong lúc nói chuyện, Liễu Diệp cũng đã vấn tóc xong cho Cố Vân Đông.

Bàn tay mũm mĩm của Trì Trì, thừa dịp Cố Vân Đông không chú ý, thành công trộm được một cây trâm bằng gỗ ở trên bàn trang điểm.

Chỉ là không đợi hắn đắc ý, tay nhỏ đã bị người bắt lấy.

Cố Vân Đông nhướng mày: “Con lấy cây trâm này làm cái gì?”

“Cắm, cắm tóc.” Thằng bé lắc lắc cái đầu, rồi giơ cây trâm lên đầu.

Chỉ là sau đầu thằng bé chỉ có một túm tóc nhỏ, khoa tay múa chân một lúc cũng không thể cài được trâm.

Huống hồ tay thằng bé ngắn ngủn, cây trâm cùng lắm cũng chỉ chạm đến lỗ tai, rất khó cài lên trên.

Trì Trì nghi ngờ cầm lấy trâm cài tóc quan sát, rồi lại ngước mắt lên nhìn tóc của Cố Vân Đông, trong cái đầu nhỏ đầy dấu hỏi chấm.

Cố Vân Đông cười ha ha, rút trâm cài tóc ra: “Tóc con vừa ngắn lại vừa ít, không cố định được. Ngoan, đừng chơi cái này nữa, sau này con lớn mẹ sẽ tặng con một trăm cái trâm.”

Một trăm cái?

Hai mắt Trì Trì mắt sáng rực: “Được.” Hắn duỗi hai ngón tay, “Một trăm cái.”

Cố Vân Đông suýt chút nữa bị hắn chọc cười, cô đẩy hắn một cái: “Được rồi, mẹ muốn ra ngoài. Con đi tìm Tống Nham ca ca chơi đi. Không phải ông ngoại đã tặng cho con không ít đồ chơi sao? Mang đi giới thiệu với Tống Nham ca ca một chút.”

“Vậy đi thôi, tạm biệt mẹ.” Tiểu gia hỏa dắt tay Thích ma ma: “Đi, tìm ca ca.”

Chờ Trì Trì đi rồi, Cố Vân Đông cũng đã chỉnh trang xong.

Cô dẫn Hồng Diệp Liễu Diệp cùng và Bạch Thất nhanh chóng ra khỏi huyện nha, đi thẳng đến thôn Đại Khê.

Nhưng mà Cố Vân Đông không biết, xe ngựa của bọn họ vừa mới đi. Tên gác cổng vốn nên ngồi trước cổng Đoàn gia, vội vã chạy về báo tin.

Lưu thị ngồi trong nhà chính nghe được tin lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói Cố Vân Đông đi rồi?”

“Đúng vậy, phu nhân.”

Lưu thị thở dài một hơi, nhìn Hoa ma ma đứng bên cạnh nói: “Có lẽ Cố Vân Đông đã biết chuyện ta và Mục thị có mâu thuẫn. Nàng không tới đây, chứng tỏ nàng không muốn nhúng tay vào chuyện của Đoàn gia, như vậy thì ta an tâm rồi.”

Hoa ma ma cười nói: “Phu nhân yên tâm, Vĩnh Gia quận chúa không phải người không hiểu quy củ, không có chuyện nàng sẽ nhúng tay vào chuyện nhà người khác đâu. Tiếp tay cho một ả thiếp thị bắt nạt chính thất, chuyện này mà truyền ra ngoài không phải sẽ khiến người khác chê cười ư?”

Lưu thị hừ lạnh một tiếng: “Nếu Cố Vân Đông mặc kệ, ta cũng yên tâm, cũng có thể thoái mái tay chân xử lý tiện nhân Mục thị kia.”

“Phu nhân.” Ngụy ma ma đến đây cùng với Lưu thị lại có chút lo lắng: “Tuy nói quận chúa không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Đoàn, nhưng quan hệ giữa nàng và Mục thị khá tốt. Ta đã đi hỏi thăm rồi, Mục thị quản lý xưởng có rất nhiều chuyện là do quận chúa cho ý kiến. Nếu là chúng ta thật sự làm hại Mục thị, chỉ sợ là quận chúa vẫn sẽ quản.”

Lưu thị hừ nhẹ: “Nàng ta và Cố Vân Đông có quan hệ không tồi, chẳng lẽ chúng ta không thể tạo mối quan hệ tốt với Cố Vân Đông ư?”

“Ý của phu nhân là……”

“Không phải hai nhà xưởng đang tổ chức thi đấu gì đó à? Có lẽ quận chúa cũng không muốn thua, vậy chúng ta bán cho quận chúa một ân tình, để nàng thắng.” Lưu thị vẫn rất muốn bám vào cành cây cao là Cố Vân Đông này.

Chỉ tiếc lần trước ở phủ Vạn Khánh đã đắc tội cô, nàng ta vẫn chưa tìm được bậc thang để leo xuống.

Hiện tại, đúng là một cơ hội hiếm có.

Nếu nàng ta cũng giống như Đoàn Uyển, quan hệ với quận chúa tốt đến mức có thể cùng nhau mở cửa tiệm, về sau xem liệu ai còn có thể khinh thường nàng ta.

Bình Luận (0)
Comment