Chương 1626: Không bị cản trở
Cố Vân Đông tạm thời còn chưa có ý định gặp tuyển thủ, bởi vậy khoát tay: "Không vội, quay đầu lại chờ tuyển thủ xưởng Cố gia tới, cùng gặp nhau một chút là được."
Cô lập tức nhìn về phía Mục A Thu, cười nói: "A Thu, hai ngày trước thi đấu ở xưởng của các ngươi thế nào? Ngươi nói với ta xem bọn họ dùng biện pháp gì ngăn tcản đối kháng?"
Cố Vân Đông chủ yếu muốn hiểu rõ những người này lúc trước rèn luyện như thế nào.
Nhưng lời này của cô vừa dứt, Mục A Thu chưa kịp nói chuyện, Lưu thị đã đứng ra cười nói: "Quận chúa muốn biết trận đấu lúc trước, có thể hỏi Chu Dân. Mục di nương nào biết được a? Ngày thường nhất định là Chu quản sự hiểu biết nhiều. Mục di nương cũng chỉ ở một bên bàng quan mà thôi.”
"Vâng." Chu Dân đứng ra, chắp tay với Cố Vân Đông: "Quận chúa có vấn đề gì chỉ cần hỏi ta.”
Cố Vân Đông: "..."
Cô nghiêng mắt nhìn thoáng qua Lưu thị, nở nụ cười một tiếng.
Nhưng cô không nói thêm gì, phất phất tay bảo Chu Dân nói là được. Cô tổ chức loại thi đấu này, chủ yếu là để nâng cao tố chất thân thể và lao động trí óc cùng với tinh thần hợp tác của dân chúng, quan trọng vẫn là mấy trận đấu.
Cô không có tâm tư cũng không có tinh lực đi tranh đấu với thê thiếp hậu trạch Đoàn gia, càng không muốn cùng Lưu thị tranh cãi.
Mục A Thu nếu thật sự có lòng muốn cùng Lưu thị tranh giành, chờ trận đấu này qua đi, nàng sẽ nghĩ biện pháp đưa Lưu thị trở về phủ Vạn Khánh. Nàng hiện tại cũng không phải là Mục A Thu lúc đầu.
Cố Vân Đông nghe xong tình huống thi đấu Chu Dân nói, thì để cho bọn họ đi ra ngoài trước.
"Thời gian còn sớm, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, các ngươi đi bận việc của các ngươi đi.”
Cô vốn còn muốn cùng Mục A Thu tán gẫu, chỉ là Lưu thị ở đây, nên đã thôi tâm tư này, sau này lại nói sau đi.
Nhưng mà cô đã nói như vậy, Lưu thị lại còn không muốn đi: "Quận chúa, ta ở đây cùng ngài nói chuyện phiếm đi. Đúng rồi, Uyển Nhi biết ta tới đây, còn nhờ ta chào ngài. Nàng biết ta muốn đến, cũng muốn đi theo tới, ai biết trước khi đi lại tra ra mang thai nên phải trì hoãn."
Nói xong còn sâu kín thở dài một hơi: "Quả nhiên còn phải có nam nhân về nhà, nếu không đứa nhỏ này lấy đâu ra? Lại nói tiếp, Mục di nương đã đi theo gia gần một năm, cái bụng này sao còn chưa..."
"Đoàn phu nhân!!" Cố Vân Đông thanh âm trầm xuống: "Ngươi muốn nói thì đi ra ngoài nói, nơi này còn có hài tử, ngươi nói những chuyện loạn thất bát tao này muốn cho ai nghe?"
Lưu thị trong lòng lộp bộp một chút, nàng ta vừa rồi nhất thời quên mất, nói thêm hai câu, quên mất quận chúa mang theo tiểu công tử nhà nàng ở đây.
Lưu thị vội vàng muốn quỳ xuống thỉnh tội, Cố Vân Đông cảm thấy đầu óc đau.
Hồng Diệp bên cạnh cô thông minh, vội vàng đỡ người dậy, cười nói: "Đoàn phu nhân làm cái gì vậy? Đây là xưởng Đoàn gia, phu nhân nhà ta hôm nay đến xem thi đấu. Chuyện con cái gì đó, chờ sau này lại nói, chính sự quan trọng hơn có phải không? Ta thấy sắc mặt Đoàn phu nhân có chút tái nhợt, không bằng trước tiên đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi trước, chờ trận đấu bắt đầu, lại tìm người gọi ngài tới, như thế nào?"
Lưu thị có thể nói cái gì? Nàng ta chỉ có thể cười gượng hai tiếng, gật đầu: "Ta quả thật có chút không thoải mái, có thể là vì dậy sớm. Quận chúa, vậy ta sẽ đi ra ngoài trước."
“Ừm." Cố Vân Đông mặt không chút thay đổi gật đầu.
Hoa ma ma lập tức đỡ Lưu thị đi ra ngoài, chẳng qua đến thời điểm này, Lưu thị lại còn nhìn chằm chằm Mục A Thu, muốn nàng cùng đi mới được: "Ngươi đi theo ta, đừng quấy rầy quận chúa nghỉ ngơi.”
Đoàn người cuối cùng cũng rời đi, căn phòng to như vậy trong nháy mắt thanh tịnh xuống.
Thích ma ma phía sau Cố Vân Đông nhịn không được lắc đầu: "Lúc trước Lưu thị vừa mới tới huyện Tĩnh Bình, lúc đến huyện nha bái phỏng không thấy đại nhân cùng phu nhân, sắc mặt kia cũng không dễ nhìn, đối với những người chúng ta một chút cũng không khách khí, cùng hôm nay giống như hai người vậy."
Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng: "Nàng chính là khinh mềm sợ cứng mà thôi, trước kia ỷ vào mình là chị dâu Đoàn Uyển, cảm giác bối phận cao, bưng tư thái kia giáo huấn Đoàn Uyển, ta cũng không có mắt nhìn." MAyy dich
“Đoàn thiếu gia khôn khéo như vậy..."
Cố Vân Đông cảm khái: "Đúng vậy, Đoàn Khiêm ở trên thương nghiệp ánh mắt độc đáo, nhưng ở mặt cưới vợ này, lại thật sự đào cho mình một cái hố lớn." Cô có chút thông cảm với hắn.
Không đúng, hiện tại Đoàn Khiêm không có ở đây, cô nên đồng tình với chính mình.
"Mẫu thân, đá bóng." Trì Trì nằm sấp trên đầu gối Cố Vân Đông, trong tay cầm một quả cầu mây nho nhỏ, đôi mắt to chớp chớp, giống như lóe sáng.
Cố Vân Đông cúi đầu: "Muốn ra ngoài chơi à?"
"Ừm ừm." Trì Trì hưng phấn gật cái đầu nhỏ.
Hắn kỳ thật rất ít đi ra ngoài, nhất là đến loại ruộng đồng này. Chủ yếu là vì tuổi còn quá nhỏ, từ huyện thành đến đây cho dù là đi xe ngựa, cũng phải xóc nảy một đoạn thời gian.
Cố Vân Đông vội vã đi tới đi lui, xe ngựa chạy rất nhanh, hơn nữa đường không dễ đi, chính cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vậy hơn phân nửa thời gian Trì Trì đều ở huyện nha chơi, thỉnh thoảng đi ra ngoài đường cái dạo chơi, hoặc là đi theo Cố Vân Đông đi huyện học cùng đám thư sinh kia chơi.
Ở đây, là lần đầu tiên hắn đến.
Vừa rồi lúc tiến vào, nhìn cánh đồng rộng rãi, trái tim tiểu tử kia đã muốn chạy ra ngoài.
Lúc hắn đi ra, trên người mang theo rất nhiều đồ chơi, trong nhà ngoài trời đều có, đều nhét vào túi nhỏ Cố Vân Đông chuẩn bị cho mình.
Cái túi xách nhỏ kia là Cố Vân Đông cho người may dùng để đựng linh thạch, kỳ thật rất nhỏ, chỉ là đồ trang sức, hắn treo trên người lắc qua lắc lại cũng rất đáng yêu. Nhìn lại bức tượng gỗ mà Đại Giang tặng miễn cưỡng còn có thể nhét vào, hôm nay mấy quả cầu gì đó nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cuối cùng Thích ma ma cầm một cái túi vải lớn thay hắn để vào, xách trong tay mang theo.
Tiểu tử kia còn đặc biệt lo lắng, trên đường tiến vào thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, sợ Thích ma ma không mang đồ chơi của hắn theo.
Lúc này trong tay cầm cầu mây, cũng không biết lấy ra từ trong túi vải từ lúc nào.
Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ngước mắt nhìn thấy Tống Nham cũng nóng lòng muốn thử, nhất thời cười nói: "Được, thừa dịp bọn họ còn chưa bắt đầu thi đấu, ta dẫn các ngươi ra ngoài đá bóng."
Trì Trì lập tức hưng phấn bò lên người Cố Vân Đông: "Mau mau mau, xông lên."
Cố Vân Đông: "......" Con muốn xông lên thì tự mình xuống chạy ra ngoài đi, bò lên người mẹ là ý tứ gì?
Cô kéo tiểu tử kia xuống, sau đó mỗi tay dắt hai đứa đi ra ngoài.
Họ đi ra khỏi sân sau và đi thẳng đến một bãi đất trống bên ngoài.
Nơi này không có người, hôm nay đến xem náo nhiệt, đại bộ phận đều ở cửa trước, chỉ chờ người bên xưởng Cố gia đến, để chiếm cứ vị trí tốt nhất ở hàng đầu tiên.
Hơn nữa, mấy người Cố Vân Đông lại đây, cửa sau cũng có mấy người đứng xa xa, không dám tới gần.
Cố Vân Đông cầm quả bóng ném cho Trì Trì đi nhặt, tiểu tử kia điên cuồng chạy về phía trước, nhặt bóng rồi đưa cho Cố Vân Đông, để cô lại ném, tiếp tục chạy nhặt về.