Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1628 - Chương 1628. Vợ Hiền Chồng Ít Hoạ.

Chương 1628. Vợ hiền chồng ít hoạ. Chương 1628. Vợ hiền chồng ít hoạ.

Chương 1628: Vợ hiền chồng ít hoạ.

Vẻ mặt Cố Vân Đông đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Lưu thị.

Người này không nhịn được lùi lại vài bước, khô khan giải thích: “Quận, quận chúa, không phải như vậy, ban nãy chỉ vì tình thế cấp bách nên ta mới nói như vậy, không chú ý đụng chạm tới Tống tiểu công tử.”

“Thật sao?” Cố Vân Đông cười khẩy, lại lần nữa nhìn về phía Tống Nham, dịu dàng hỏi: “Nàng ta còn nói gì không?”

Tống Nham tròn xoe mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng nói thì Trì Trì ở bên cạnh đã giơ móng vuốt nhỏ bé của mình lên để chứng minh sự tồn tại: “Con biết, nói là tiểu nô tài.” Lúc cậu bé tới vừa hay nghe được ba chữ cuối cùng.

“Lưu thị!!” Có gì mà Cố Vân Đông không biết? Cô đứng phắt dậy, đi về phía Lưu thị: “Không nói được thì câm cái miệng lại, nếu ngươi không cần miệng nữa ta sẽ cho người khâu nó lại cho ngươi đỡ rườm rà.”

Lưu thị xanh mặt: “Quận, quận chúa, hiểu lầm…”

“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ngươi không nói A Nham có mắt không tròng hay là chưa nói nó là tiểu nô tài? Ngươi thật có bản lĩnh có thể nói ra được những lời ác độc với đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi như vậy. Người của ta ngươi cũng dám ăn nói bậy bạ, ta thấy não ngươi bị úng nước rồi đấy.”

Cố Vân Đông cực kỳ căm ghét Lưu thị, cô nghĩ nàng ta có bản lĩnh mạnh miệng như vậy là chỉ nhắm vào người lớn, ai ngờ được đến cả đứa nhỏ nàng ta cũng không tha, bắt được ai thì cắn người đó, không hề kiêng nể.

“Lưu thị, ta cảnh cáo ngươi, Tống Nham là ân nhân cứu mạng của ta và phu quân ta, thằng bé là người của Thiệu phủ bọn ta, là ca ca của Trì Trì. Nếu kẻ nào dám bắt nạt thằng bé thì đừng trách ta không khách khí!! Đã nghe rõ chưa!!”

Lưu thị gật đầu lia lịa, cổ họng khô cứng lắp bắp nói: “Biết, biết rồi.” Nàng ta gượng cười, quay sang nói với Tống Nham: “Vừa rồi ta đã sai, ta không nên lớn tiếng đắc tội tiểu thiếu gia, thật xin lỗi…”

Tống Nham mím môi: “Không sao.”

Nói xong khóe miệng cong lên, vươn đôi tay nhỏ nhắn túm vạt áo Cố Vân Đông, trong lòng ấm áp.

Dì Cố nói, hắn là đứa nhỏ của Thiệu phủ, là ca ca của Trì Trì.

Thật là vui.

Thực ra trong lòng hắn có một bí mật nho nhỏ, hắn rất nhớ những ngày còn ở trấn nhỏ Lê quốc, lúc dì Cố làm mẹ của hắn. Nhưng việc này không thể nói, vì người khác sẽ nói hắn tham lam, dẫu sao, cứ như vậy thì hắn sẽ có hai người mẹ.

Trì Trì đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn Tống Nham nắm vạt áo của Cố Vân Đông, cũng chạy nhanh tới bắt lấy. Nhưng tay thằng nhỏ ngắn mà chiếc áo Cố Vân Đông mặc hôm nay lại gọn gàng nên không bắt được.

Cuối cùng chỉ có thể lui lại tìm thứ dễ nhất, túm lấy váy cô sau đó gật đầu hài lòng. MAyy dich

Cố Vân Đông mỉm cười, bảo bối con cứ túm lấy đi, không cần phải gắng sức như vậy? Váy sắp bị con kéo tuột mất rồi.

Cô ho nhẹ, cố gắng giữ nguyên biểu cảm, nói với Lưu thị: “Được rồi, ngươi đi đi. Nếu không phải vì Đoàn Khiêm thì ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

Sau khi Đoàn Khiêm trở về, Cố Vân Đông phải tâm sự với hắn thật nhiều. Nếu không chấn chỉnh tính khí này của Lưu thị thì chắc chắn sau này sẽ gây trở ngại cho hắn.

Vợ hiền chồng mới ít họa.

Lưu thị nuốt nước miếng, hai chân tập tễnh đứng dậy, Hoa ma ma dìu nàng ta ra sân trước.

Nhưng trước khi đi, nàng ta vẫn trừng mắt nhìn Mục A Thu luôn không nói gì.

Chắc chắn là con tiểu tiện đã nói lung tung trước mặt Cố Vân Đông mới khiến quận chúa đối xử với nàng ta như vậy. Nếu không, cũng chỉ là mắng đứa nhỏ hai câu sao có thể chuyện bé xé ra to như vậy chứ?

Cố Vân Đông thầm cười khẩy, thật không biết hối cải.

Cô xoa đầu Tống Nham, nói với cậu bé: “Ngươi đừng để ý tới lời nàng ta nói, chẳng qua nàng ta không ăn được bồ đào nên mới nói bồ đào còn xanh mà thôi. Sau này chúng ta tránh xa nàng ta ra một chút, sống tốt cuộc sống của mình, người ngoài nói gì cũng vô ích.”

Tống Nham gật đầu cười: “Cháu biết rồi, dì cố, cháu không hề để ý tới lời nói của nàng ta.”

“Con cũng vậy, con cũng vậy.” Trì Trì lập tức hùa theo.

Cố Vân Đông nhìn thằng bé cười: “Vâng, các con đều rất ngoan, được rồi, đi chơi đi...”

Còn chưa nói xong đã thấy Hồng Diệp hớt hải chạy tới: “Phu nhân, tuyển thủ phân xưởng Cố gia cũng tới rồi.”

Cô nhặt quả cầu mây trên mặt đất lên, một tay kéo đứa nhỏ: “Đi thôi, sắp thi đấu rồi, chúng ta qua đó xem.”

Người trên sân càng lúc càng nhiều, đây là trận chung kết, người tới xem thật đông đúc. Thậm chí bạn bè hai bên còn chuẩn bị băng đô cổ vũ cho bọn họ.

Khi Cố Vân Đông tới, đám đông lập tức phân ra nhường đường.

Tuyển thủ hai phân xưởng đang đứng ở phía trước, bên trái là công nhân phân xưởng Cố gia, bên phải là phân xưởng Đoàn gia.

Nhân công nhà mình Cố Vân Đông đã cực kỳ quen mặt, nhưng những tuyển thủ phân xưởng Đoàn gia lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chỉ là...

Nhìn những người này của Đoàn gia Cố Vân Đông không khỏi nhíu mày.

Theo lý mà nói, nhóm người này trổ hết tài năng trong phân xưởng hẳn là khí thế vang dội lắm, khí thế nóng lòng theo sát đối thủ từng ngày.

Nhưng những tuyển thủ trước mặt, có ít nhất bốn đến năm người sắc mặt bơ phờ tựa như không phải tới để thi đấu mà tới để xem kịch. Không đúng, nó còn thiếu tinh thần hơn đi xem kịch.

Phân xưởng Cố gia còn tự tin khuấy động hơn bọn họ rất nhiều.

Ngay lúc cô đang thấy cực kỳ khó hiểu, Lưu thị lại tới tiếp cận: “Quận chúa, người đừng lo lắng, vừa nhìn là thấy tinh thần của người bên xưởng Cố gia sục sôi như vậy. Xem ra trận đấu này bọn ta chỉ có thể chạy theo xưởng của ngài, mong quận chúa thủ hạ lưu tình tránh để bọn ta thua quá khó coi mới phải.”

Với thân phận là người đứng đầu phân xưởng Đoàn gia đương nhiên Lưu thị phải có mặt.

Chỉ là nàng ta chậm chân hơn Cố Vân Đông một bước.

Nhưng điều khiến Cố Vân Đông không ngờ tới đó là mới vừa rồi họ còn cãi cọ vậy mà nàng ta lại có thể lấy hết dũng khí nói chuyện với mình như vậy, da mặt cũng thật sự quá dày.

Còn nữa, nàng ta đang nói cái gì vậy? Tuy nói nhỏ bên tai cô, không để ai nghe thấy nhưng không đến nỗi đi bảo người khác huỷ hoại thanh danh của mình như vậy chứ? Đồ thần kinh.

Cố Vân Đông quay đầu, tươi cười nói với Lưu thị: “Ta nghe nói, khi lão gia Lưu gia còn tại thế làm việc cực kỳ khéo léo, đối nhân xử thế tựa như đứng trong gió xuân ấm áp. Đoàn phu nhân, ngươi thật đúng là con gái ngoan của cha ngươi.”

Lưu thị sửng sốt, ý, ý gì đây?

Không phải vừa rồi cô ta muốn tạo mối quan hệ tốt với cô sao? Như vậy vẫn không đủ khéo léo ư?

Mà sắc mặt Nguỵ ma ma tâm phúc của nàng ta lại trắng bệch, Lưu thị đang định nói thì bị bà ta kéo lại, nhìn nàng ta lắc đầu.

Vừa rồi bà ta cũng không ngờ Lưu thị lại nói ra những lời như vậy, căn bản là không kịp cản.

Bình Luận (0)
Comment