Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1629 - Chương 1629. Tuyển Thủ Lười Biếng Tiêu Cực.

Chương 1629. Tuyển thủ lười biếng tiêu cực. Chương 1629. Tuyển thủ lười biếng tiêu cực.

Chương 1629: Tuyển thủ lười biếng tiêu cực.

Còn nữa, trước đó do Nguỵ ma ma đau bụng nên khi Lưu thị mắng nhiếc Tống Nham là Hoa ma ma ở bên cạnh.

Nguỵ ma ma cũng vừa mới biết được, lúc ấy đã cảm thấy tình hình có phần gay go.

Nhưng lúc này lại có vẻ tệ hơn.

Cố Vân Đông nói như vậy rồi sẽ không mở miệng lần nữa.

Cô quay đầu nhìn hai đội tuyển thủ, nói: “Mọi người đã từng tham gia trận đấu hai ngày trước hẳn là đã nắm rõ luật chơi. Những thứ không cần thiết ta sẽ không nói nữa, chỉ có thể mong các ngươi toàn lực thi đấu để cho mọi người thấy các ngươi có bao nhiêu tài năng xuất chúng. Hy vọng các ngươi có thể thỏa chí hưởng thụ niềm vui của trận đấu này. Được rồi, các vị chuẩn bị thật tốt chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”

“Vâng!!”

“Vâng.”

Hai đội đồng thời chắp tay hành lễ nhưng vẫn có thể nghe ra có sự khác biệt.

Cố Vân Đông nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ sai người bước tới bốc thăm.

Bốc thăm xong thì chính thức bắt đầu.

Lộ trình lần này là bắt đầu từ phân xưởng Đoàn gia vòng qua đường núi cuối cùng là đến phân xưởng Cố gia, đường hơi dài nhưng càng thêm nhiều thử thách.

Buổi sáng là tuyển thủ Đoàn gia phá vòng vây, tuyển thủ Cố gia bọn họ gài chướng ngại vật.

Buổi chiều thì ngược lại, cuối cùng tổng hợp thành tích phân định thắng thua.

Cố Vân Đông vung tay lên, tuyển thủ Đoàn gia liền xông ra ngoài.

Người xem náo nhiệt theo sát ngay sau đó, vừa hò hét vừa cười trên nỗi đau người khác.

Thấy mọi người đã đi được hơn nửa, Cố Vân Đông mới cúi đầu nắm tay hai người con trai nói: “Đi, chúng ta tới địa điểm tiếp theo chờ.”

Lượt đầu tiên cơ bản chỉ cần chạy bộ, không có gì khó. Người cản trở khó có thể bố trí chướng ngại vật ngay từ lượt đầu tiên, trừ phi phát sinh tình huống như mẹ con Tạ Chi.

Nhóm Cố Vân Đông lên xe ngựa đi về phía cổng thôn, Lưu thị và Mục A Thu cũng đi theo họ.

Địa điểm tiếp theo là thôn Khương Gia, đây là thôn lớn nhưng trải dài, trong đó có con đường đâm xuyên qua thôn. Mà tuyển thủ của Đoàn gia sẽ đi qua nơi này.

Đường hẹp, dễ mai phục.

Quả nhiên, khi Cố Vân Đông đưa mọi người tới cổng thôn Khương Gia đã thấy các tuyển thủ gặp phải cửa ải đầu tiên, phải đi qua hai con chó dữ.

Người rất đông, chen chúc bên ngoài chẳng thấy gì.

Nhưng mấy người Cố Vân Đông có đặc quyền được đi thẳng tới phía trước. MAyy dich

Cô bế Trì Trì lên cho thằng nhỏ thấy tuyển thủ xông pha như thế nào, nói cho cùng thì loại tinh thần này rất đáng để học hỏi.

Cố Vân Đông vừa mới nghĩ đến thì lại bắt đầu chau mày khi thấy tuyển thủ Đoàn gia đang cố gắng vươn lên.

Đoạn đường này ba người cùng cố gắng vượt qua nhưng trong đó lại có một người thiếu tinh thần than thở mấy câu, đồng đội bên cạnh đang suy nghĩ biện pháp còn hắn lại bình thản như chẳng có chuyện gì.

Thể hiện cực kỳ rõ thái độ lười biếng tiêu cực.

Không chỉ mình Cố Vân Đông thấy vậy mà những người khác có mặt cũng cảm nhận được điều đó.

“Sao người kia chẳng nói gì vậy? Hắn cũng chẳng làm gì cả.”

“Đúng vậy, người khác đang nỗ lực dọa hai con chó mà hắn thì cứ nhìn phía trước như chẳng liên quan gì đến trận đấu vậy.”

"Các ngươi thì hiểu cái gì, ta đoán hắn đang thầm tính biện pháp đối phó.”

“Thật á?”

Biện pháp đối phó?

Không, hoàn toàn không. Cuối cùng vẫn là một người trong nhà có kinh nghiệm nuôi chó đã dẫn dắt bọn họ vượt ải.

Cố Vân Đông mím môi, vẻ mặt không còn háo hức như trước.

Cô xoay người: “Đi, đi tới địa điểm tiếp theo.”

Liễu Diệp vẫn thấy hơi khó hiểu: “Con đường này vẫn còn chướng ngại vật, phu nhân không xem nữa sao?”

Cố Vân Đông lắc đầu: “Đi thôi.”

Địa điểm thứ ba Cố Vân Đông lại nhìn thấy hai tên biếng nhác tiêu cực đó. Chẳng những bọn họ không làm được gì mà còn gây ra vô số rắc rối cho tuyển thủ đang cố gắng vượt qua chướng ngại vật.

Làm hao tổn thời gian lâu nhất.

Lượt thứ tư, cũng có một kẻ y như vậy.

Lượt thứ năm lại không có gì, tất cả mọi người đều cố gắng xông pha vượt qua lượt chơi rất nhanh.

Lượt thứ sáu cũng không có, ba người đồng tâm hiệp lực ra khỏi ngọn núi.

Lượt thứ 7 lại có một người hành động chậm chạp.

Sau đó thì không còn nữa, Cố Vân Đông tính toán thì tổng có năm người, vừa khớp với những tuyển thủ thờ ơ cô nhìn thấy trong đám đông.

Cũng bởi bọn họ trì hoãn như vậy nên trận đấu này mới trì trệ tới quá trưa mới kết thúc.

Không chỉ Cố Vân Đông nhăn nhó mà sắc mặt các tuyển thủ của Đoàn gia cũng cực kỳ khó coi.

Cố Vân Đông nhắm mắt lại rồi lập tức nhìn đám đông tụ tập ngoài cổng phân xưởng Cố gia.

Đám người Vệ Lôi cực kỳ hung phấn, bọn họ không biết năng lực của tuyển thủ Đoàn gia, chỉ biết là bọn họ đã dốc toàn lực. Nhưng hai bên cách biệt quá lớn, vì vậy đã tốn thời gian dài mới có thể cản trở đối phương.

Có điều là không có cảm giác thành tựu quá lớn. Ít nhất phải thi đấu với người trong đội của mình mới thấy kích thích một chút.

Cố Vân Đông nhìn năm người kia một lượt, mấy người đó cũng bắt gặp ánh mắt của cô, không biết làm sao lại cảm thấy sợ sệt, không tự chủ được mà rời ánh mắt đi chỗ khác.

Lưu thị thì ngược lại, thấy vậy lại càng cố tiếp cận, cười nói: “Quận chúa, ta không nói sai chứ, mấy người của phân xưởng bọn ta sao có thể là đối thủ của nhà cô được chứ? Huống chi…”

Đột nhiên nàng ta thần thần bí bí, ẩn ý nói: “Ta thấy bọn họ cũng không dám thắng.”

Cố Vân Đông ngoảnh lại nhìn nàng ta nói: “Ngươi nói gì?”

Lưu thị mím môi: “Quận chúa yên tâm, chiều nay những người này cũng không dám gây khó dễ với phân xưởng Cố gia đâu.”

Cố Vân Đông ném chén trà kêu ‘bịch’ một tiếng, chén trà văng xuống đất suýt chút nữa thì va vào mặt Lưu thị.

Lưu thị trợn tròn mắt, lùi về phía sau vài bước: “Quận, quận chúa…”

Cố Vân Đông cười khẩy: “Hay, hay lắm, ngươi khá lắm.”

Những người có mặt đều bị hành động của Cố Vân Đông dọa sợ, trước kia bọn họ sợ Cố Vân Đông không dễ gần vì cô là huyện lệnh phu nhân hay là quận chúa.

Sau này lại phát hiện vị quận chúa này không hề kiêu ngạo nên quên mất thân phận của cô mà chỉ coi như là bà chủ cho bọn hắn cơm ăn áo mặc.

Ai mà ngờ quận chúa hàng ngày bình dị dễ gần lại bất chợt nổi cáu như vậy.

Xảy, xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc phu nhân Đoàn gia kia đã nói cái gì mà khiến quận chúa tức giận như vậy?

Cố Vân Đông mặt không biểu cảm bước xuống bậc thang vài bước đi thẳng tới chỗ tuyển thủ Đoàn gia.

Lập tức dơ tay chỉ vào năm người kia: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, năm người các ngươi lập tức vào đây cho ta.”

Nói rồi lại ngẩng đầu nói với Vệ Lôi đang chờ những tuyển thủ khác: “Bây giờ đã quá trưa, những người khác tới nhà bếp dùng cơm, giải tán.”

Bình Luận (0)
Comment