Chương 1630: Cố Vân Đông đã rất tức giận.
Nói xong, Cố Vân Đông mau chóng đi trước bước tới hậu viện.
Năm người bị chỉ điểm mặt biến sắc, trong đó có một người hai chân đã mềm nhũn dường như sắp ngã lăn ra đất.
Thiệu Song bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, đi ngay sau Cố Vân Đông thẳng tới hậu viện.
Mặc dù người khác cũng run rẩy khiếp sợ nhưng vẫn cúi đầu chậm rãi đi theo.
Lưu thị thấy tình hình không ổn, dù rất bất an nhưng vẫn cầm lấy tay Nguỵ ma ma nhẹ nhàng tiến vào.
Mục A Thu cau mày, cùng đi vào.
Ngoài ra còn có hai vị quản sự Châu Dân, Ngô Hồng Du và đám người Bùi quản sự cũng theo qua đó.
Nhưng Thích ma ma lại không đi cùng mà ở ngoài chơi với Liễu Diệp và Trì Trì. Bà biết phu nhân nổi giận mà đưa trẻ con vào bọn chúng sẽ hoảng sợ.
Đợi cho tới khi cửa phòng làm việc đóng lại thì tất cả các phòng đã chật kín người.
Cố Vân Đông cũng không để ý, chỉ bình tĩnh nhìn về phía năm người đứng ở giữa.
Năm người này cúi gằm mặt xuống như để cho người khác không nhìn thấy bọn họ.
Cố Vân Đông khó chịu, cô cười khẩy một tiếng, đột nhiên dơ tay đánh ‘bộp’ phát vào cái bàn trước mặt.
Mọi người trong phòng bị dọa sợ không dám thở mạnh.
“Nói, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Năm người kia run rẩy quỳ sụp xuống.
“Quận chúa, quận chúa tha mạng…”
“Câm miệng.” Thiệu Song quát lớn: “Phu nhân đang hỏi, các ngươi chỉ cần trả lời thành thật là được.”
Cố Vân Đông: “Ngẩng hết đầu lên cho ta, sao nào, có gan làm ra loại chuyện này mà không có gan ngẩng đầu lên sao?”
“Quận chúa.” Mấy người sợ hãi ngẩng đầu, trong đó có một tên trông còn rất trẻ sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng.
Cố Vân Đông: “Không được khóc, nói rõ ràng cho ta biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ai sai các người cố tình thua trận đấu này? Các ngươi muốn sỉ nhục ta hay sỉ nhục phân xưởng Đoàn gia, hả?”
“Không có, quận chúa, bọn ta không muốn như vậy.” Mấy người vội vàng giải thích. MAyy dich
“Ta không quan tâm các ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại nếu hôm nay các ngươi không giải thích rõ ràng thì các ngươi hãy rời khỏi phân xưởng Đoàn gia. Từ nay về sau các ngươi cũng được, người nhà các ngươi cũng được không cần tới phân xưởng Đoàn gia làm việc nữa.” Cố Vân Đông cực kỳ nghiêm túc, năm người nghe xong lập tức tái mét.
Châu Dân trong đám người nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quận chúa, suy cho cùng thì đây cũng là chuyện của phân xưởng Đoàn gia, người…”
“Chuyện của phân xưởng Đoàn gia nhưng trận đấu này là vinh dự của hai xưởng. Sao nào, Châu quản sự thấy ta không có tư cách làm chủ phân xưởng Đoàn gia hay sao? Vậy ngươi có thể thử xem ta có thể làm chủ được hay không?”
Cô đã rất tức giận, vốn dĩ bản thân không muốn nhúng tay vào chuyện của Đoàn gia nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cô tổ chức trận thi đấu này là vì cái gì cơ chứ? Là vì cổ vũ tinh thần, và để mọi người đề phòng kẻ thù bên ngoài.
Nhưng bọn họ đã quá bị động và chây lười trong trận chung kết quan trọng nhất, bị ảnh hưởng không chỉ có họ mà còn ảnh hưởng tới tâm trạng của những người tới xem.
Sao cô có thể không tức giận?
Sắc mặt Cố Vân Đông nhìn năm người kia cực kỳ tệ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là dân thường nhưng lại bị lời nói nghiêm túc của cô dọa sợ.
Thanh niên ít tuổi nhất không chịu được đầu tiên, lập tức đưa tay chỉ vào Châu Dân: “Là hắn, quận chúa, chính là hắn bảo bọn ta cố tình thua trận.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Châu Dân.
Người kia lập tức tái mét trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Câm miệng.” Cố Vân Đông lườm Châu Dân, lập tức nhìn thiếu niên kia: “Ngươi cứ việc nói, ta làm chủ cho ngươi.”
“Quận chúa, ở đây là phân xưởng Đoàn gia...” Châu Dân nhíu mày.
Mục A Thu lãnh đạm: “Châu quản sự, ngươi cũng nói đây là phân xưởng Đoàn gia, ngươi chỉ là quản sự của Đoàn gia. Ta mới là chủ sự của nơi này, ta còn chưa nói vậy ngươi có quyền gì mà ngăn cản?”
Lưu thị vừa nghe nàng nói xong trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ phản đối.
Cũng may Ngụy ma ma ở bên cạnh, mà bà ta lại hiểu rõ tình hình thực tại hơn Lưu thị.
Bà ta vội kéo cổ tay Lưu thị, hơi lắc đầu nói nhỏ: “Quận chúa đang nóng, người đừng kéo cơn giận lên đầu mình.”
Lưu thị chỉ có thể ngấm ngầm lườm nguýt Mục A Thu, sau đó nhìn về phía Châu Dân, hy vọng hắn có thể phản bác nhưng trong lòng lại bắt đầu sốt ruột.
Nhưng rất nhanh Châu Dân đã bị Thiệu Song theo sát, không cho hắn mở miệng cũng không được phép hành động.
Thiếu niên kia thấy thế thầm thở phào nhẹ nhõm, vuốt mặt nói: “Vốn dĩ tổ bọn ta rất hào hứng nhất quyết thắng phân xưởng Cố gia. Nhưng tối qua Châu quản sự đột nhiên tới tìm bọn ta rồi bảo bọn ta thua trận. Hắn nói, hắn nói…”
Dường như hắn có điều khó nói, Cố Vân Đông nheo mắt: “Nói cái gì?”
“Nói người là huyện lệnh phu nhân, còn là quận chúa Hoàng thượng thân phong, cực kỳ coi trọng thể diện. Người tổ chức cuộc thi như vậy là để lập uy cho bản thân và tạo dựng danh tiếng cho phân xưởng Cố gia, không cho phép người khác chèn ép. Vì vậy, vì vậy nói trắng ra là bọn ta chỉ chạy theo mà thôi, cũng không được thắng trận đấu này. Nếu làm mất thể diện của quận chúa, chẳng những quận chúa sẽ trách phạt bọn ta mà còn liên lụy tới toàn bộ phân xưởng Đoàn gia.”
Có thiếu niên kia tiên phong, bốn người còn lại cũng bắt đầu nhao lên nói.
“Lúc đó bọn ta như bị tạt nước lạnh, hoàn toàn không dám nói gì. Châu quản sự còn nói, vì suy nghĩ cho đại cục, vì để phân xưởng Đoàn gia có thể tiếp tục hoạt động thì khi tới trận đấu, năm người bọn ta phải cố gắng kéo dài thời gian, cần thiết thì ngáng chân đồng đội luôn cũng được.”
“Thật ra bọn ta không hoàn toàn đồng ý, nhưng Châu quản sự nói nếu bọn ta không làm thì hắn sẽ sa thải bọn ta. Bọn ta vất vả lắm mới có được công việc, trên có già dưới có trẻ nếu mất việc rồi thì sau này phải làm sao?”
“Bọn ta cũng không dám trái lệnh Châu quản sự, tuy rất muốn thắng trận đấu đi thăm phủ thành khác nhưng lại sợ bị mất việc.”
“Quận chúa, bọn ta thật sự không còn cách nào khác.”
Bọn họ chỉ là những người bình thường hàng ngày đi sớm về khuya chỉ để kiếm chút tiền lương ở phân xưởng, làm sao hiểu được tính toán của ông chủ, chứ đừng nói đến là những thứ phức tạp của phu nhân nhà quan.
Thì tất nhiên Châu quản sự nói gì họ sẽ tin cái đó. Hắn nói đó là ý của quận chúa thì bọn họ sẽ nghĩ quận chúa thật sự rất coi trọng thể diện.
Năm người nói xong, mỗi một người ở hiện trường lại có một biểu cảm khác nhau nhưng đều đồng loạt nhìn về phía Châu Dân.
Mục A Thu phẫn nộ, hung hăng tiến lên tát Châu Dân: “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
Cố Vân Đông bị chọc điên: “Châu Dân, ngươi được lắm, rất được.”