Chương 1631: Là Lưu thị sai khiến.
Cố Vân Đông vừa dứt lời, Thiệu Song đứng bên cạnh Châu Dân bất ngờ đạp đầu gối hắn.
‘Bộp bộp’ Châu Dân liền bị ép quỳ gối.
Cố Vân Đông đi tới chỗ hắn: “Ngươi có biết hành động này của ngươi gọi là gì không? Ngươi nói xấu, bôi nhọ nhị phẩm quận chúa, tam phẩm cáo mệnh phu nhân!!”
Châu Dân đột nhiên tái mét, không dám tin ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông.
“Sao, thấy tội danh ta ban cho ngươi quá lớn ư? Hay nghĩ ta sẽ không tính toán với ngươi vì thể diện của Đoàn gia?” Cố Vân Đông cười khẩy: “Ngươi ỷ vào danh hiệu của ta đe doạ dân chúng bình thường, hủy hoại thanh danh của ta, biến ta thành kẻ ham hư vinh tư quyền đoạt lợi, ngươi tưởng ta là thánh nhân sẽ nhẹ nhàng bỏ qua hay sao?”
Châu Dân mở miệng: “Quận chúa, ta cũng chỉ vì…”
“Vì cái gì? Vì tốt cho ta, hay là vì phân xưởng Đoàn gia? Ông chủ Đoàn Khiêm, chủ sự Mục A Thu còn chưa nói gì mà đến lượt quản sự cỏn con như ngươi thay quyền định đoạt ư. Bọn ta dày công chuẩn bị trận đấu này lâu như vậy nhưng lại bị hành động của ngươi phá huỷ toàn bộ.” Cố Vân Đông không muốn nhiều lời với hắn, quay lại nói với Thiệu Song: “Giải người tới huyện nha, hắn huỷ hoại thanh danh của bổn quận chúa nếu ta không truy cứu thì thật là quá dễ bắt nạt.”
Thiệu Song lập tức bắt Châu Dân đứng dậy bước đi.
Châu Dân hơi loạng choạng, hồi phục lại tinh thần, lập tức kêu oan: “Quận chúa, không phải ta, ta cũng chỉ làm theo lệnh phu nhân, là ngài ấy muốn ta làm như vậy.”
Lưu thị bị điểm tên lập tức chột dạ, mau chóng nói: “Ngươi nói bậy gì đó? Ta sai ngươi làm lúc nào? Ngươi đừng đổ vạ cho ta.”
Lưu thị nói xong, vội vàng thanh minh với Cố Vân Đông: “Quận chúa, người đừng nghe hắn nói. Là bản thân hắn phạm tội muốn đổ sang cho người khác mà thôi. Ta vừa mới tới huyện Tĩnh Bình còn chưa quen thuộc nơi đây làm sao ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Hàng ngày ta đều ở căn nhà nhỏ trong trấn, còn phân xưởng này ta mới tới hai lần.”
Châu Dân trợn tròn mắt: “Phu nhân, trời đất chứng giám, rõ ràng là ngài muốn nịnh hót quận chúa, để người chiến thắng trận đấu. Cũng có thể khiến Mục di nương mất mặt, sau này lão gia trách phạt nói không chừng còn có thể đuổi di nương ra khỏi xưởng, đến lúc đó ngài sẽ cho ta làm tổng quản.”
Lưu thị tức giận đỏ bừng mặt: “Ta không có, ta nói với ngươi như vậy khi nào? Cho dù ta có ngu, thật sự muốn làm chuyện xấu lẽ nào lại đi nói với quản sự nhỏ nhoi nhà ngươi?”
“Ngài chưa nói với ta nhưng khi ngài nói chuyện với Hoa ma ma ta đã nghe thấy hết.”
Lưu thị “…”
Châu Dân vung khỏi tay Thiệu Song, nói với Cố Vân Đông: “Ta thừa nhận, ta có ý đồ riêng. Ta bất mãn di nương quản chuyện của ta, ta có dã tâm muốn làm tổng quản phân xưởng, thậm chí là chuyện làm ăn xưởng dệt vải bên phía Tây Nam. Nhưng cho dù ta có lòng thì cũng không có can đảm. Là phu nhân hứa với ta, có phu nhân đứng sau hậu thuẫn ta sẽ không sao, vì vậy ta mới ra tay.”
Quả thật hắn đã bất mãn với Mục A Thu từ lâu, nhưng Đoàn Khiêm vẫn còn ở đây, hầu hết đều là hắn cầm tay chỉ đạo Mục di nương cách làm ăn. Rất nhiều chuyện trước kia tuy là Mục di nương ra quyết định nhưng đều là Đoàn Khiêm đứng đằng sau chỉ điểm.
Vì vậy Châu Dân sẽ không nói gì, mãi cho đến khi… Đoàn Khiêm rời đi, đến lúc trận thi đấu này thình lình xuất hiện.
Châu Dân vừa nghe tới trận thi đấu, còn định cho công nhân tan làm sớm đi huấn luyện, thậm chí những người thắng cuối cùng còn được đi phủ Vạn Khánh để du ngoạn.
Đây là cái quái quỷ gì vậy? Ai sẽ bao toàn bộ chi phí ăn ở đi lại cho nhiều người tới nơi xa như vậy để du ngoạn chứ? Đây không phải vô nghĩa sao? MAyy dich
Vậy tới lúc phân xưởng thiếu người làm thì phải làm sao? Không làm kịp hàng thì sao? Lỗ vốn thì sao? Những người này đi rồi không muốn quay lại thì sao? Trên đường đi xảy ra chuyện thì phải làm như thế nào?”
Chẳng lẽ nàng ta không tính toán những vấn đề này?
Ngay từ đầu Châu Dân đã không khả quan, hắn đã nói Mục di nương không phải người làm đại sự, trước kia thì không sao nhưng lão gia vừa đi nàng ta đã nảy ra ý xấu.
Vì vậy Châu Dân đã đi tìm Mục di nương nhưng Mục A Thu nói, đó là ý của quận chúa, hai phân xưởng cùng đối đầu.
Có ngọn núi lớn như Cố Vân Đông đè xuống nên Châu Dân chẳng nói được gì.
Nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ chán ghét, lúc trước chỉ thấy Mục di nương liều lĩnh, sau này mới thấy Cố Vân Đông còn liều lĩnh hơn. Quả nhiên nữ nhân không được kinh doanh, vừa nghĩ đã làm mà không suy sét hậu quả.
Nhưng đến nước này, Châu Dân cũng chẳng làm được gì.
Mãi cho tới khi Lưu thị tới, nàng ta cực kỳ bất mãn với Mục di nương. Phàm là chuyện liên quan tới Mục di nương thì Lưu thị đều phản đối.
Vốn dĩ Châu Dân không quan tâm chuyện thê thiếp tranh đấu nhưng ai ngờ ngọn lửa này lại rơi trúng đầu. Tuy bề ngoài Lưu thị không nói rõ với hắn nhưng Châu Dân nghe thấy Lưu thị và Hoa ma ma nói những lời này, hắn giật mình, thấy hai người có thể hợp tác.
Tuy hắn không thể ngăn cản trận đấu nhưng có thể ngăn cản Đoàn gia thắng trận.
Chỉ cần không thắng, bọn họ sẽ không có cơ hội đi nơi khác giao lưu.
Bởi vậy đêm qua hắn tìm năm người này đe dọa và dụ dỗ bọn họ.
Nhưng không ngờ hôm nay Cố Vân Đông lại đưa hắn tới quan phủ với tội danh bôi nhọ cáo mệnh phu nhân? Hắn còn tưởng cùng lắm là phá hủy trận đấu, mà hắn lại là người của Đoàn gia, muốn xử trí hắn thì cũng phải đợi Đoàn Khiêm quay về mới đúng.
Nói như thế nào thì hắn cũng là người đi theo lão gia nhiều năm, lão gia sẽ không nỡ lòng nào đuổi hắn ra khỏi Đoàn gia.
Nhưng hôm nay Cố Vân Đông lại trực tiếp vượt mặt Đoàn Khiêm xử lý hắn.
Châu Dân sợ rồi, ngay từ đầu hắn và Lưu thị hợp tác không bền, tất nhiên sẽ bán đứng nàng ta.
Chỉ trông chờ Cố Vân Đông nhắm vào Lưu thị rồi tha cho hắn.
“Quận chúa, ta sai rồi, ta không nên bị quỷ ám nói những thứ không nên nói, ngài tha cho ta một lần này đi.”
Cố Vân Đông không thèm nhìn hắn, nhìn về phía Lưu thị: “Đoàn phu nhân nói như nào?”
Lưu thị hoang mang, Ngụy ma ma sau lưng nàng ta lập tức đáp lời: “Quận chúa, ngàn vạn lần xin người đừng nghe lời tiểu nhân dèm pha. Phu nhân nhà ta chưa từng nói ra những lời này, càng chưa từng làm chuyện này. Châu Dân, ngươi dội bát nước bẩn lên người phu nhân nhà ta, ít nhất cũng phải có chứng cớ chứ? Lẽ nào ăn nói xằng bậy gán tội danh cho phu nhân nhà ta sao? Hay ngươi và phu nhân nhà ta có thù oán cố tình xúi giục? Dẫu sao phu nhân nhà ta tới huyện Tĩnh Bình chưa bao lâu, không nói bây giờ, chỉ nói trước kia ở phủ Vạn Khánh, cũng chỉ mới gặp qua Châu quản sự được một lần, sao có thể sai khiến ngươi làm ra chuyện đó được?”
Cố Vân Đông ngạc nhiên nhìn Ngụy ma ma, không ngờ bên cạnh Lưu thị lại có người hữu dụng như vậy.