Chương 1632: Đoàn Khiêm quay lại.
Chí ít vị Ngụy ma ma còn ăn nói rành mạch đánh lạc hướng kẻ gây rối.
Cái gì mà có thù oán với Lưu thị, cố tình đổ tội?? Đây không phải chuyện nhục mạ Mục A Thu hay sao?
Cố Vân Đông cười khẩy nhìn Nguỵ ma ma: “Ngươi không cần nói những lời này đánh lừa kẻ khác, ta chưa đến nỗi mắt mù tâm lạc. Rốt cuộc chuyện như thế nào lòng ta đều rõ. Chẳng qua là câu ngươi nói có phần đúng…”
Cô hỏi Châu Dân: “Ngươi có chứng cứ chứng minh Lưu thị sai ngươi làm việc này không?” Lưu thị là thê tử của Đoàn Khiêm, nếu không có chứng cứ vậy cho dù cô biết nàng ta không thoát khỏi liên quan trong việc này thì cũng không thể xử lý nàng ta.
Châu Dân ngây người, hắn…không có.
Loại chuyện này làm gì có chứng cứ? Lúc này Châu Dân hận không thể tự tát mình hai cái.
May sao ngày thường hắn thấy bản thân cũng nhanh trí, làm ăn bao nhiêu năm nay cũng coi là người cẩn thận. Ai ngờ lại rơi vào chuyện tầm thường như vậy, thật sự đã bị dục vọng ích kỷ làm mờ mắt.
Châu Dân hối hận mãi, Cố Vân Đông thấy thế có hơi tiếc nuối.
Nói với Thiệu Song: “Lôi hắn đi, giải quyết xong chuyện ở đây trở về huyện nha rồi nói tiếp.”
Ngập ngừng một lát cô lại nói với Lưu thị: “Đưa cả nàng ta đi.”
Lưu thị mới thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy lập tức trợn trừng mắt, khó tin nói: “Tại sao? Chẳng phải hắn không có chứng cứ đó sao?”
“Hắn không có chứng cứ nhưng không có nghĩa ngươi thoát khỏi liên quan. Yên tâm, ta sẽ không giam ngươi, nhưng tạm thời ngươi bị cấm túc trong nhà không được đi ra ngoài. Đợi Đoàn Khiêm quay về ta sẽ nói rõ với hắn, đến lúc đó nên xử lý thế nào tự hắn sẽ biết chừng mực.”
Lưu thị mở miệng muốn phản đối.
Nguỵ ma ma lại kéo nàng ta, nói: “Phu nhân, đừng nói nữa. Chỉ là cấm túc thôi, nếu người tiếp tục chọc giận quận chúa thì sẽ phải chịu giống Châu Dân. Tốt xấu gì lão gia cũng là phu quân của người, chờ lão gia trở về chẳng lẽ không khoan dung với người sao?”
Lưu thị ngẫm lại cũng thấy đúng, phu thê cái gì cũng có thể thương lượng, cũng dễ nói chuyện.
Phu quân đưa thê tử vào nhà giam là không được, đúng chứ? Nói cho cùng quận chúa vẫn phải quan tâm đến thể diện của phu quân mình.
Nghĩ vậy, Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì nữa, đi theo Nguỵ ma ma.
“Khờ khạo.” Cố Vân Đông nhìn bộ dạng của bọn họ thì cười khẩy một tiếng. Cô đã nghe thấy hết lời Nguỵ ma ma nói.
Tình huống bình thường thì Nguỵ ma ma nói không sai. Nếu là phu thê thì đương nhiên phu quân sẽ bảo vệ thê tử của mình.
Đáng tiếc, hiện tại không phải tình huống bình thường. Đoàn Khiêm và bọn họ ít ở bên nhau, liệu có đủ hiểu không.
Vốn Đoàn Khiêm đã không hài lòng chuyện lúc trước Lưu thị gây khó dễ với Đoàn Uyển, vì vẫn chưa thể quay lại, nếu không chắc sẽ tìm tới tính sổ. MAyy dich
Loại chuyện vớ vẩn như vậy một lần là quá đủ rồi.
Hiện giờ Đoàn Khiêm toàn tâm toàn ý với đế chế kinh doanh, dốc toàn lực vào phân xưởng Đoàn gia để tạo ra những loại vải chất lượng cao. Không để ý tới những thứ khác mà chú trọng vào danh tiếng của phân xưởng này. Thậm chí hắn còn có dã tâm vượt qua phân xưởng Cố gia, kết quả Lưu thị tự nhiên không suy nghĩ lại nhường đường cho xưởng khác, bỏ lỡ cơ hội quảng cáo, việc này còn không thể khiến hắn hộc máu hay sao?
Đoạn Khiêm là một người sáng suốt, có một số chuyện có một có hai nhưng tuyệt đối không được có ba. Từ hai sự việc này có thể thấy Lưu thị là một người ngu muội chuyên ngáng đường hắn.
Cũng may mấy lần nàng ta làm chuyện ngu xuẩn đều có quan hệ với Cố Vân Đông. Đoàn Khiêm có quan hệ tốt với Cố Vân Đông, chứ nếu là người khác thì không chỉ có mình Lưu thị bị nạn mà kéo theo sau đó là toàn bộ Đoàn gia.
Cố Vân Đông cảm thấy Đoạn Khiêm trở về có thể Đoàn gia sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu.
Lưu thị và Châu Dân đi rồi, Cố Vân Đông lại dồn sự chú ý vào năm người trước mặt.
Năm người thấy Cố Vân Đông nghiêm túc chỉnh đốn Châu Dân như vậy khiến ai nấy đều tái nhợt vì sợ hãi.
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Chuyện lần này các ngươi biết sai rồi chứ?”
“Biết, biết sai rồi quận chúa.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Biết sai thì tốt, thấy các ngươi cũng không phá hoại thanh danh của ta ở bên ngoài, ta có thể sẽ không tính toán chuyện này. Nhưng các ngươi đã cố tình buông thả trận đấu chẳng những khiến tuyển thủ của phân xưởng bọn ta nhục nhã mà còn lãng phí biết bao nhiêu sức người sức của, khiến bọn ta không thể đánh giá thiệt hại.”
Năm người vừa nghe thấy hai chữ tổn thật là lại run lên.
Quả nhiên, Cố Vân Đông nói tiếp: “Trận đấu lần này ta sẽ sắp xếp lại lần nữa, tiếp tục thi đấu. Nhưng mấy người các ngươi sẽ không được tham gia, các ngươi còn ý kiến gì không?”
“Không, không có.”
“Còn nữa, các ngươi phải bồi thường cho việc các ngươi đã gây ra. Các ngươi không thể lấy thêm tiền, ta cũng không muốn triệt đường sống của các ngươi, vì vậy phạt các ngươi một tháng tiền lương, có ý kiến gì không?”
Một tháng tiền lương??
Năm người ngơ ngác nhìn nhau.
“Tất nhiên, nếu các ngươi không hài lòng ta cũng có cách, phân xưởng chỉ có thể kiếm người khác.”
“Hài lòng, hài lòng, đừng nói một tháng, hai tháng bọn ta cũng vui vẻ.” Chỉ cần không sa thải bọn họ thì bọn họ sẵn lòng phạt tiền, làm công việc nặng nhọc mệt mỏi nhất.
Cố Vân Đông gật đầu, quay lại hỏi Mục A Thu: “Không biết ý Mục quản sự như thế nào?”
Mục A Thu vui vẻ: “Vô cùng tốt, bà chủ Cố tấm lòng rộng lượng còn có ý cho bọn họ cơ hội chắc chắn bọn họ sẽ cực kỳ trân trọng.”
Lần này cũng do nàng sơ ý mới tạo thành sơ hở lớn như vậy.
Sau này nàng sẽ càng phải cẩn thận, tuyệt đối không để phân xưởng tiếp tục xảy ra loại chuyện như vậy.
Cố Vân Đông thấy chuyện đã được xử lý cũng tạm ổn mới đứng dậy nói: “Cứ như vậy trước đi, sắp tới giờ rồi, chắc mọi người đang đứng bên ngoài, chúng ta mau ra đi.”
Cô ra cửa trước, những người khác cũng lục tục theo sau.
Quả nhiên sau khi mọi người ăn trưa xong tất cả đều tụ họp tại cổng chính phân xưởng chờ trận thi đấu buổi chiều.
Mà cũng xì xào bàn tán trận đấu sáng nay, rất nhiều người đều cảm thấy cực kỳ phấn khích và trông chờ trận đấu buổi chiều này.
Trì Trì và Tống Nham cũng được Thích ma ma đưa đi ăn, bấy giờ đang chơi đùa cùng Tạ Chi và mấy đứa nhỏ.
Thấy Cố Vân Đông đi ra, Trì Trì lập tức bỏ rơi tỷ tỷ xinh đẹp, vui vẻ chạy tới ôm bắp đùi Cố Vân Đông: “Mẹ, con ăn cơm ngoan.”
“Mẹ biết rồi.” Cố Vân Đông xoa đầu thằng nhỏ: “Con ra chơi với Tống Nham ca ca đi, mẹ nói với mọi người mấy câu rồi sẽ đưa con về nhà, được chứ?”
“…Vậy, vậy được.” Thật ra thằng nhỏ không muốn quay về, vẫn muốn ở lại chơi thêm.
Nhưng thằng nhỏ là cục cưng hiểu chuyện, mẹ muốn về thằng nhỏ sẽ cố gắng về cùng cô.
Ai da, Trì Trì thở dài bỏ chạy, nhưng người dân xung quanh nghe thấy lời Cố Vân Đông nói lại ngơ ngác nhìn nhau.
Bà chủ Cố vừa nói cái gì? Có phải bọn họ nghe lầm không, cái gì mà lập tức đưa công tử trở về? Nhưng, nhưng không phải buổi chiều bọn họ còn trận thi đấu sao? Quận chúa không nhìn thấy sao?