Chương 1633: Trận đấu tạm thời hủy bỏ
Cố Vân Đông đứng dưới mái hiên, nhìn tuyển thủ của hai nhà xưởng đã xếp lại thành hàng.
Công nhân của nhà xưởng Cố Gia thần thái sáng láng, chỉ chờ đến buổi chiều thi thố tài năng.
Công nhân của nhà xưởng Đoàn gia thì thấp thỏm lo lắng, nhất là trong đội bọn họ có năm người bị Cố Vân Đông gọi vào nói chuyện. Mấy công nhân còn lại ăn cơm cũng không thấy ngon, cả đám đều đang thảo luận có phải buổi sáng biểu hiện quá kém, khiến cho Cố Vân Đông quá thất vọng với bọn họ, muốn răn dạy bọn họ một trận hay không.
Cố Vân Đông quét mắt nhìn một vòng, rồi cô mới lên tiếng, "Trận đấu vào chiều nay, chúng ta đã thương lượng với quản sự của nhà xưởng Đoàn gia, quyết định tạm thời hủy bỏ."
Mọi người ở bên dưới đều xôn xao, hủy? Hủy bỏ? ?
"Tại sao?"
"Đang êm đang lành hủy bỏ làm gì? Bà chủ Cố, có chuyện gì xảy ra rồi ạ?"
"Đúng vậy đấy, không phải chỉ còn một trận vào buổi chiều thôi sao?"
Cố Vân Đông giơ tay lên, hạ giọng nói tiếp: "Chuyện là thế này, lúc đấu trận buổi sáng, chắc hẳn rất nhiều người ở đây đã thấy được, nhà xưởng Đoàn gia có vài tuyển thủ không được khỏe, thế cho nên cuộc thi buổi sáng không phát huy được khả năng lớn nhất của hai bên."
Mọi người nghe vậy, khẽ gật đầu, đúng thật là như thế.
Cố Vân Đông: "Cho nên lúc nãy ta gọi năm tuyển thủ của nhà xưởng Đoàn gia vào nói chuyện, ta đã biết được tình huống cụ thể. Tối hôm qua, năm người bọn họ bởi vì quá mức kích động vì sắp tham gia trận chung kết, cho nên đã hẹn nhau ăn một bữa cho thỏa thích, kết quả vừa ăn vừa uống rượu dẫn đến đau bụng, cả đêm không thể ngủ. Cho nên buổi sáng mới không có tinh thần, lúc thi đấu cả người không có sức lực, trạng thái không được tốt."
"Họ vốn nghĩ rằng vấn đề không lớn, đến lúc thi sẽ hồi phục lại sức lực. Không ngờ lại liên lụy đến tốc độ thi đấu, lãng phí thời gian công sức của mọi người. Trong lòng bọn họ bất an, để đền bù, họ quyết định lấy một tháng tiền công, mua một ít điểm tâm rượu nước, để tỏ lòng xin lỗi mấy tuyển thủ tham gia thi đấu hôm nay, hy vọng mọi người đừng trách tội bọn họ."
Khi nghe được Cố Vân Đông nói, năm người kia uống rượu ăn hư bụng làm cho thua trận đấu, mấy người công nhân nhà xưởng Đoàn gia tức giận bất bình ở trong lòng, trừng mắt nhìn về phía năm người.
Nhưng vừa nghe nói bọn họ bồi thường bằng một tháng tiền công, mọi người lại không nhịn được hút một ngụm khí lạnh.
Đây chính là một tháng tiền công đó, bọn họ lại có thể cam lòng lấy ra.
Người nhà của năm người kia cũng ở trong đám đông, nghe đến đó, cả một đám lập tức không vui.
"Trời ơi, một tháng tiền công này cũng bị mất, chúng ta làm sao có thể sống được ah."
"Bà chủ Cố, bọn họ biết sai rồi, ngài tha cho bọn họ một lần đi."
"Đúng vậy, nhà chúng ta nghèo, phải dựa vào một tháng tiền công này để mua đồ ăn cho con cái, không có tiền công, con của bọn ta sẽ chết đói ah."
Cố Vân Đông cười cười, không nói lời nào, cô chỉ quay đầu lại nhìn về phía năm người kia.
Cả năm người sắc mặt xấu hổ, trong đó có một người đàn ông lớn tuổi nhất khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hắn đứng ra, hít sâu một hơi nói: "Đừng khóc, tất cả mọi người hãy nghe ta nói. Bồi thường một tháng tiền công, việc này là do năm người chúng ta cùng thương lượng quyết định. Vốn chúng ta muốn bồi thường bằng hai tháng tiền công, chỉ có điều bà chủ Cố và Mục chủ sự biết rõ trong nhà của chúng ta đều trên có già dưới có trẻ, cuộc sống không dễ dàng, cho nên đổi số lượng bồi thường thành một tháng."
Người nhà của bọn họ nghe xong, sắc mặt biến hóa.
Hai tháng? ? Bọn họ điên rồi à? Bọn họ cũng không phải người giàu có gì, bồi thường hai tháng tiền công, cả nhà bọn họ đều ăn không khí, cũng may mấy người cô chủ Cố không đồng ý.
Nhưng, nhưng mà một tháng cũng nhiều lắm.
Người nhà của năm người vẫn còn có chút không cam lòng, tuy không còn lớn giọng tỏ sự bất mãn, nhưng mấy người đó vẫn thút thít thì thầm, khóc than kêu khổ, làm như thê thảm lắm.
Nam tử kia lại tiếp tục nói: "Nói cho cùng, cũng do bọn ta mê rượu ăn nhiều, cho nên mới liên lụy mấy người khác trong đội, lại còn khiến cho mấy công nhân khác ở nhà xưởng Cố Gia bận rộn một hồi, càng làm cho nhà xưởng Đoàn gia mất mặt thêm. Trong lòng bọn ta cảm thấy rất áy náy, cũng không biết nên làm gì mới có thể bù đắp tổn thất của mọi người. Mua chút điểm tâm nước rượu, chỉ mong mọi người tha thứ cho bọn ta lần này, bọn ta cam đoan không có lần sau."
Mấy người công nhân của hai nhà xưởng đều vẫy tay: "Ngươi nói mê sảng gì vậy? Đương nhiên bọn ta sẽ không trách cứ các ngươi, các ngươi ăn uống đau bụng, cũng bị hành một trận rồi."
"Đúng vậy, thân thể không thoải mái, các ngươi còn kiên trì tham gia thi đấu, cũng là vì vinh dự của nhà xưởng Đoàn gia chúng ta mà."
"Bọn ta sẽ không trách các ngươi đâu, bồi thường gì chứ, bỏ qua đi."
"Đúng vậy đấy đúng vậy đấy, cho qua đi."
Người nhà của năm người nghe thế, trên mặt thoáng chút mừng rỡ, mọi người đều cho qua rồi, thế thì không cần bồi thường đúng không?
Đương nhiên, trong nhà bọn họ cũng không thiếu người hiểu chuyện, tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, bọn họ đang lôi kéo mấy người vui vẻ ra mặt định mở miệng nói thêm gì đó, khẽ lắc đầu.
Bồi thường một tháng tiền công này ắt không thể thiếu được, họ làm sai, nếu không trả giá xứng đáng, sau này làm sao có thể làm việc bên trong nhà xưởng được nữa? Người khác vừa nhìn thấy họ, liền nghĩ đến điều sai trái mà họ đã làm, từ nay về sau chỉ sợ họ đều bị người khác xem thường.
Đừng thấy hiện tại mấy người kia nói năng hào phóng khách khí, nếu thật sự không bồi thường, trong lòng cả đám người kia đương nhiên sẽ cảm thấy bất bình.
Tiền công này, phải bồi thường.
Quả nhiên, nam tử kia nói tiếp: "Mọi người không so đo với bọn ta, là do mọi người rộng lượng. Nhưng bọn ta lại không thể không biết tốt xấu, nếu không bồi thường tiền, năm người chúng ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục làm việc bên trong nhà xưởng."
Lời nói vừa vang lên, hiện trường im bặt.
Người nhà của năm công nhân kia mở to hai mắt nhìn, hút mạnh một hơi.
Không làm trong nhà xưởng nữa?
Không không không, không được, một tháng tiền công, thì một tháng tiền công! !
Đương nhiên, ở đây cũng có rất nhiều người trong lòng ước gì năm công nhân kia rời khỏi nhà xưởng. Như vậy có thể bỏ trống năm vị trí, khi ấy bọn họ liền có cơ hội rồi.
Cố Vân Đông thấy mọi người đều không có ý kiến gì, lúc này cô mới cười nói: "Không tiếp tục làm việc trong nhà xưởng, lời này nghiêm trọng quá rồi. Ta nghe Ngô quản sự từng nói, mấy người các ngươi đều là người tay chân chịu khó lại có thể làm việc, nếu không cũng không thể kiên trì đến trận chung kết này. Có điều, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, việc này cứ xử lý theo ý của các ngươi đi, mọi người hẳn là không dị nghị gì thêm đúng không?"
Mấy người công nhân của cả hai nhà xưởng đều lắc đầu, bọn họ không có ý kiến, dù sao một tháng tiền công, nếu đổi lại là bọn họ, đây cũng là bồi thường vô cùng đau đớn thê thảm rồi.
Mục A Thu nói với năm người: "Thế thì việc này đến đây là dừng, ta cũng hy vọng các ngươi có thể tiếp thu giáo huấn, lần sau không thể làm như thế này nữa."
"Vâng, thưa Mục quản sự." Năm người vội vàng đồng ý.
Những lời mới vừa nãy, là bà chủ Cố dạy bọn họ nói.
Bà chủ Cố nói, việc này tốt nhất nên giữ bí mật. Không chỉ không thể nói với người bên ngoài, mà ngay cả người nhà của bọn họ tốt nhất cũng đừng nên nhắc tới.
Cố Vân Đông không muốn phát sinh thêm phiền phức, cô muốn giảm đi phiền toái, dù sao Chu Dân cũng làm việc dưới danh nghĩa muốn tốt cho cô. Mấy thứ như lời đồn, càng truyền càng sai lệch, đến lúc đó truyền vào tai người ngoài, có khả năng thật sự sẽ cho rằng chính là ý của cô muốn làm.
Về năm người kia, xử phạt một tháng tiền công nói thành bồi thường, cũng có thể làm cho mấy công nhân khác cảm thấy cân bằng trong lòng hơn một chút.
Coi như là phương pháp vẹn toàn đôi bên đi.