Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1634. Hai Phong Thư

Chương 1634. Hai phong thư Chương 1634. Hai phong thư

Chương 1634: Hai phong thư

Giải thích rõ ràng rồi, Cố Vân Đông mới bắt đầu tuyên bố kết quả.

"Trận đấu sáng nay, bởi vì việc này cho nên không tính. Trận đấu sẽ được tổ chức lại, những người được chọn tham gia trận này của nhà xưởng Đoàn gia cũng sẽ được chọn lại, năm người kia sẽ không tham gia nữa. Cho mọi người thời gian ba ngày để ra quyết định chọn ai thay thế, rút thăm cũng được, tiến cử cũng được, do Mục quản sự của các ngươi làm chủ."

Thay thế năm người?

Những công nhân của nhà xưởng Đoàn gia lập tức cao hứng trở lại, nguyên một đám xoa tay, hy vọng vận may này rơi xuống đầu mình.

Nếu thắng cuộc so tài này là có thể miễn phí đi ra bên ngoài nhìn ngắm thế sự, vốn tưởng rằng không còn cơ hội, hiện giờ tựa như bánh từ trên trời rớt xuống vậy.

Ánh mắt tha thiết của cả đám người đều nhìn chằm chằm vào Mục A Thu: "Mục quản sự à, khi nào chúng ta rút thăm thế?"

"Ta thấy tiến cử tốt hơn, ta có sức mạnh, chúng ta muốn chiến thắng cuộc thi này, đương nhiên ai có sức mạnh, có tốc độ nhanh thì được chọn để thế vào rồi."

"Ha, khoảng cách dài như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh tốc độ nhanh là được, có vài đoạn còn cần phải linh hoạt, khôn khéo cẩn thận đấy."

Cố Vân Đông nói xong những lời kia, liền không quan tâm nữa.

Việc tiếp theo là việc của nhà xưởng Đoàn gia, để cho Mục A Thu xử lý là được.

Cô lại nói với công nhân của nhà xưởng Cố Gia một phen, đề phòng trưởng hợp sĩ khí của bọn họ bị ảnh hưởng, trận đấu sắp tới sẽ không phát huy tốt.

Hơn nữa, đối với nhà xưởng Cố Gia mà nói, việc tổ chức trận đấu thêm lần nữa, đúng là không công bằng đấy.

Bọn họ là bên ngăn chặn, những bẩy rập được bố trí kia đã được dùng vào trận đấu buổi sáng rồi. Nếu so tài lại, thì bọn họ phải suy nghĩ, bố trí lại chướng ngại vật.

Cho bọn họ thời gian ba ngày, để cho họ tiếp thu ý kiến hữu ích, bàn bạc thêm với mọi người, hẳn là đủ.

Sau khi nói xong, Cố Vân Đông định quay trở về.

Cô để lại vài người ở đây xử lý mọi chuyện, nhắc nhở Bùi quản sự sắp xếp cho mấy công nhân của nhà xưởng.

Sau đó, cô dắt Tống Nham và Trì Trì không muốn về nhà, cùng lên xe ngựa.

Thích ma ma mở hộp đồ ăn trong xe ngựa ra: "Phu nhân, ngài vẫn chưa ăn trưa, hiện tại còn phải đi thêm một đoạn đường, phu nhân ăn một chút lót bụng đi."

Cố Vân Đông quả thực đã đói bụng, nghe thế thì gật đầu, cô cầm một khối bánh táo chậm rãi thưởng thức.

Bên tai là âm thanh líu ríu của Trì Trì và Tống Nham, hai đứa nhóc này đúng là vô cùng dồi dào tinh lực, ríu rít lâu như thế, không hề nghỉ ngơi một chút nào.

Mãi cho đến lúc xe ngựa tiến vào cửa thành, hai đứa trẻ mới bắt đầu buồn ngủ.

Cuối cùng đến lúc về đến nhà, hai đứa nhóc được Cố Vân Đông và Hồng Điệp ôm xuống xe.

Đưa hai đứa nhóc về phòng ngủ, Cố Vân Đông vừa ra ngoài sân liền thấy Thiệu Song bước tới.

"Phu nhân, Chu Dân kia phải xử trí như thế nào?" Hắn đã mang Chu Dân và Lưu thị quay về trước.

Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng: "Cứ nhốt lại vài ngày, hiện tại không có thời gian để ý đến hắn."

"Vâng, thưa phu nhân." Thiệu Song lĩnh mệnh rời đi.

Hắn vừa đi, Thiệu Thanh Viễn đã đến, trong tay hắn cầm một bức thư, đưa cho Cố Vân Đông: "Tuyền Thủy và Cao Tử viết thư hồi đáp rồi."

Cố Vân Đông mừng rỡ: "Chúng nói thế nào?"

"Báo bình an thôi, mọi chuyện đều tốt, những việc khác trong quân doanh, cũng không nên nhiều lời."

Thư từ lui tới của bọn họ, cũng phải bị kiểm tra. Cho nên bọn họ cũng ít khi gửi thư tín, đây cũng là nguyên nhân bọn Trịnh Tuyền Thủy rời đi nhiều ngày như vậy, chỉ gửi có một bức thư quay về.

Cố Vân Đông gật đầu: "Thiếp xem xem." Vừa nói, cô vừa nhận lấy thư từ tay Thiệu Thanh Viễn.

Không ngờ bên dưới bức thư của mấy người Trịnh Tuyền Thủy, còn có một phong thư khác.

"Ai gửi cái này đến vậy?"

Thiệu Thanh Viễn cũng đưa phong thư này cho Cố Vân Đông: "Là Tạ tướng quân gửi tới, hắn nói. . ."

Thiệu Thanh Viễn khựng lại một chút, dáng vẻ như khó có thể mở miệng, hắn nói tiếp: "Hắn nói, người của hắn điều tra tin tức từ Lê quốc, mấy ngày trước lần lượt báo tin về cho hắn, thôn Phong Thu. . . Trong vòng một đêm cả thôn đều không còn."

Cố Vân Đông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viện, rồi lập tức vội vàng quay người nhìn về căn phòng phía sau.

Chỗ đó, Tống Nham đang nằm ngủ.

Giọng nói của Cố Vân Đông không tự giác hạ xuống rất thấp: "Chàng nói thôn Phong Thu, toàn bộ thôn đều không còn, là có ý gì? Tất cả thôn dân đều, đều chết hết sao?"

Thần sắc Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc, khẽ gật đầu: "Đúng, tất cả thôn dân đều bị giết, cả thôn cũng bị một mồi lửa đốt sạch, không hề để lại bất kỳ dấu vết gì."

"Vậy, vậy huynh muội Nhan Lâm thế nào? Bọn chúng. . ."

Lúc trước bọn họ rời khỏi khu rừng đầy chướng khí, lần đầu tiên bước vào lãnh thổ của Lê quốc, thôn đầu tiên mà họ gặp được chính là thôn Phong Thu, thôn kia mặc dù nhỏ, nhưng lại là một thôn mà Cố Vân Đông có ấn tượng xấu nhất.

Dùng điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy để hình dung thật sự một chút cũng không hề nói quá.

Nhưng huynh muội Nhan Lâm lại là người tốt đấy, họ vừa mất cha mẹ, lại trở thành con cờ bị vứt bỏ của ông nội, trong nhà đã khó khăn lắm rồi, hiện giờ chẳng lẽ cả mạng cũng không thể giữ được hay sao?

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, thần sắc trên mặt nghiêm trọng, "Không biết, tình huống cụ thể, Tạ tướng quân cũng không biết rõ."

"Thế, có biết là ai làm không?" Cố Vân Đông không khỏi xiết chặt nắm tay.

Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay cô: "Quan phủ của Lê quốc định đổ hành vi phạm tội này lên đầu Đại Tấn chúng ta, có điều không thành công. Hiện giờ đối ngoại nói là do bọn cướp làm, hai nước lúc này đã giao thiệp vài lần, xác thực có vài đám cướp muốn thừa dịp cháy nhà để cướp của, vùng biên cảnh dù không ai quan tâm đến việc thôn xóm nhỏ bị trắng trợn bắt người cướp của, nhưng chưa bao giờ từng xảy ra việc cả thôn đều bị tàn sát như thế này cả."

"Ý của chàng là, còn có nội tình gì khác sao?"

"Ừ. Việc này Tạ Trung Lâm cũng đã cho người điều tra, có điều dù sao cũng là trong Lê quốc, không nói đến chuyện phải hao phí rất nhiều thời gian, việc điều tra này cũng rất khó khăn.”

"Nàng yên tâm, trước khi ta rời đi, lúc đến thôn Phong Thu đã gặp qua Nhan Lâm, ta đã từng nói với hắn, hai nước giao chiến có thể sẽ ảnh hưởng đến thôn Phong Thu, bảo hắn nhanh chóng chuẩn bị, sớm ngày rời đi. Có lẽ, trước khi thôn bị tàn sát, hai huynh muội bọn họ đã rời khỏi thôn rồi."

Cố Vân Đông nắm ngược lại tay của hắn, khẽ gật đầu: "Chàng, chàng nói đúng, chúng ta phải nghĩ theo chiều hướng tốt."

Cô lại nhìn về phía gian phòng đằng sau: "May mắn lúc trước chúng ta mang Tống Nham về." Bằng không thì đứa trẻ này cũng khó thoát một kiếp.

"Ừ, ta sẽ viết thư nhờ Tạ tướng quân hỗ trợ, lưu ý đến hai huynh muội Nhan Lâm. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đợi tin tức từ Tạ tướng quân đến, ta sẽ nói cho nàng."

Cố Vân Đông mím môi, hơi do dự hỏi hắn: "Chàng nói xem, có khi nào việc này có liên quan đến việc lúc trước chúng ta đuổi bắt Bạch Chi Ngôn không?"

"Không, nếu đúng là như thế, quan phủ đã có thể trực tiếp truyền tin, nói thôn dân thôn Phong Thu bao che cho chúng ta. Hiện tại bọn chúng không nói cái này, hiển nhiên không liên quan đến việc này."

Cố Vân Đông ngẫm lại cũng đúng, cũng không biết, thôn Phong Thu rốt cuộc chọc trúng phiền toái gì, trong vòng một đêm lại toàn bộ không còn.

Việc này, xem ra chỉ có thể chờ đợi kết quả.

Cố Vân Đông cất kỹ hai bức thư, sau khi đọc xong, cô giữ lại bức thư của Trịnh Tuyền Thủy, để vào hộp chứa đầy thư tín ở trong phòng. Còn bức thư kia của Tạ Trung Lâm, cô để vào trong không gian.

Cố Vân Đông lại tiếp tục bận rộn công việc, rất nhanh đã qua ba ngày.

Bình Luận (0)
Comment