Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1635 - Chương 1635. Nhà Xưởng Cố Gia Thắng

Chương 1635. Nhà xưởng Cố gia thắng Chương 1635. Nhà xưởng Cố gia thắng

Chương 1635: Nhà xưởng Cố gia thắng

Ba ngày sau, chính là thời gian bắt đầu thi đấu.

Cố Vân Đông vẫn đến nhà xưởng Đoàn gia từ sáng sớm, lần này không có Lưu thị xáp lại bên cạnh, cuối cùng cô cũng cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả không khí xung quanh cũng thấy mát mẻ hơn.

Mục A Thu sau khi trải qua việc của Lưu thị và Chu Dân, trong ba ngày ngắn ngủn đã rực rỡ hẳn lên, cả người đều không giống với lúc trước.

Quả nhiên, con người phải trải qua thử thách mới có thể phát triển.

Cho nên hôm nay, Cố Vân Đông chỉ đứng ở một bên, để cho Mục A Thu chủ trì trận đấu này.

Đám người sôi trào, năm người mà nhà xưởng Đoàn gia tuyển chọn đều hào hứng ngẩng cao đầu, vô cùng tự tin, ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

Rất tốt, cô rất thích khí thế thế này.

Trận đấu bắt đầu, người của cả hai đội lập tức xông ra ngoài.

Trận đấu tiêu cực biếng nhác và trận đấu khí thế hung mãnh, quả thật vô cùng khác biệt, dọc theo con đường này, bất kể là tuyển thủ tham gia thi đấu hay dân chúng vây xem, từng người đều sôi trào lửa nóng, đẩy không khí đến cao trào, rầm rộ như chưa từng thấy.

Một hồi so tài xong, cả hai bên vẫn tinh lực mười phần như cũ, thậm chí bắt đầu buông lời hung ác, hát đồng ca.

Cố Vân Đông: ". . ."

Bài đồng ca này, đúng là hơi có chút tục tằng chói tai.

Cũng may, trận tiếp theo lập tức bắt đầu rồi, vẫn là tiếng người huyên náo như cũ, cực kỳ náo nhiệt.

Lần này Cố Vân Đông không ở lại quan sát, cô đi thẳng tới đích đến của trận đấu, nhà xưởng Đoàn gia, chờ kết quả cuối cùng.

Đã đến cuối giờ Mùi, tất cả tuyển thủ đã đến trạm cuối.

Cố Vân Đông nhìn thời gian, rất tốt, tốc độ này nhanh hơn trận đấu lúc sáng kia.

Thi xong, kết quả được tổng kết tại chỗ.

Cố Vân Đông cầm tờ giấy trong tay, nhíu mày, cô và Mục A Thu liếc nhau một cái, đứng dậy đi ra tiền viện.

Mọi người chờ đợi vô cùng nôn nao, cho dù cả đám đều cực kỳ mỏi mệt, cho dù cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thậm chí còn có người bị thương, giờ khắc này cũng không ai muốn rời đi, trong lòng mỗi người đều hồi hộp thấp thỏm kích động chờ đợi kết quả.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Không nói nhiều nữa, hiện tại ta tuyên bố kết quả cuối cùng của trận đấu giữa nhà xưởng Đoàn gia và nhà xưởng Cố Gia, kết quả là. . ." Cô tạm dừng một chút, cười nói: "Mọi người rất hồi hộp sao?"

Mọi người: ". . ."

Sao cứ làm người khác tò mò rồi ngừng lại thế chứ.

Ý cười trên môi Cố Vân Đông càng sâu hơn: "Được rồi, không đùa các ngươi nữa. Sau khi trải qua cuộc đối kháng kịch liệt giữa tuyển thủ hai đội, đội chiến thắng cuối cùng chính là….công nhân của nhà xưởng Cố Gia."

? ? ? ?

! ! !

Mọi người trong nhà xưởng Cố Gia nhất thời không kịp phản ứng, sau khi nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Cố Vân Đông, cả đám đều trừng to mắt nhìn, rồi đột nhiên hét lên từng tiếng thét chói tai.

"Ah ah ah ah ah."

"Là chúng ta sao? Chúng ta thắng rồi sao?"

"Đúng đúng đúng, chúng ta thắng rồi, ha ha ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá, hu hu, ta kích động quá. . ."

Cố Vân Đông mỉm cười nhìn bọn họ kích động nhảy dựng lên, thậm chí có người còn ôm chặt lấy người bên cạnh. Trong lòng cô cảm thán, xem ra cho dù có là niên đại hàm súc này, phương thức thể hiện sự hưng phấn, từ xưa đến nay thật giống nhau.

Cô không khỏi nhìn về phía công nhân của nhà xưởng Đoàn gia.

Bên còn lại sau khi nghe được kết quả thì ngơ người, có người ảo não đấm đấm đầu: "Nếu ta chạy nhanh hơn nữa thì tốt rồi."

"Nếu ta thông minh hơn, có thể bố trí bẩy rập ngăn mấy người kia thêm một chút nữa thì tốt rồi."

Sao khi ngơ ngẫn ảo não xong, mọi người lập tức ổn định tinh thần, nhao nhao đi đến trước mặt mấy người của nhà xưởng Cố Gia: "Chúc mừng các ngươi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Có thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng của nhà xưởng Cố gia không sợ chết nói thêm: "Các ngươi đừng nản chí, chúng ta đến kinh thành sẽ mang đặc sản về cho các ngươi."

Mọi người: ". . ." Giận lắm rồi đấy.

Cố Vân Đông cũng nhịn không được cười ra tiếng, kỳ thật kết quả như vậy có thể đoán được.

Nhà xưởng Cố Gia là Cố Vân Đông tự mình dẫn dắt, cả kế hoạch đều do cô nghĩ ra, đương nhiên vô cùng quen thuộc, cô cũng có kinh nghiệm.

Mục A Thu nghe theo kế hoạch của cô làm việc, có vài chi tiết, chỗ nhỏ không cần cô cân nhắc chu toàn, thành quả của việc huấn luyện thế nào, cần cải tiến nơi nào, Mục A Thu có thể chính mình tìm tòi.

Nhưng biểu hiện của nhà xưởng Đoàn gia cũng vô cùng tốt, mặc dù thua, nhưng chênh lệch không nhiều.

Cố Vân Đông thấy mọi người kích động đủ rồi, cô bèn quay đầu nhìn Mục A Thu, sau đấy lập tức lui về phía sau một bước, nhường vị trí lại cho nàng ấy.

Mục A Thu hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Mọi người im lặng một chút."

Đám người vẫn đang ồn ào dần dần không còn âm thanh, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía nàng.

Mục A Thu cười nói: "Tuy nhà xưởng Đoàn gia chúng ta thua, nhưng cố gắng và biểu hiện của mọi người trong khoảng thời gian này bọn ta đều thấy được. Chỉ cần dốc hết sức lực ứng phó, là xứng đáng được khen ngợi và cổ vũ. Cho nên, hai người bọn ta đã thương lượng, quyết định đưa mọi người đi ra ngoài một chuyến để nhìn cảnh sắc bên ngoài. Chỉ có điều, địa điểm không phải ở kinh thành, mà là nơi Đoàn gia chủ đang ở, phủ Vạn Khánh, không biết các ngươi có muốn đi hay không."

Mọi người phía dưới lặng im trong chớp mắt, sau đấy vang lên từng tiếng hét: "Ah ah ah ah, thật vậy chăng? Chúng ta cũng có thể đi sao?"

"Sẵn lòng, chúng ta sẵn lòng. Mặc kệ đi đâu, chúng ta đều sẵn lòng."

Đừng nói là phủ Vạn Khánh, cho dù có dẫn bọn họ đi xung quanh phủ Lạc Châu, bọn họ cũng có thể hưng phấn buổi tối ngủ không được.

Những người như họ, ngày bình thường nơi xa nhất có thể đi chính là thị trấn.

Thậm chí có những người, lúc trước đến cả thị trấn cũng chưa từng đi, chỉ có lúc cần mua đồ mới lên thị trấn. Về sau làm việc trong nhà xưởng, có tiền công rồi, mới có tự tin đi dạo một vòng quanh thị trấn.

Hiện giờ có cơ hội đi phủ Vạn Khánh, đến thành thị của nhà họ Đoàn nhìn thử, bọn họ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Đi, đương nhiên muốn đi.

Mục A Thu gật đầu: "Vậy là tốt, công việc cụ thể lúc sau mấy quản sự bọn ta sẽ bàn bạc an bài. Đợi đến lúc phu nhân ra ngoài quay về, lại quyết định thời gian lên đường. Trước đó, nếu các ngươi có vấn đề gì, cũng phải sớm nói ra."

Cố Vân Đông đã từng nói, có vài người tình huống trong nhà khác biệt, có thể không tiện đi xa nhà. Nếu đúng như thế, cũng có thể điều chỉnh giải quyết.

Mọi người lập tức đồng ý, sau đó bắt đầu thảo luận những việc cần làm tiếp theo.

Về phía nhà xưởng Cố Gia, Cố Vân Đông cũng thông báo y như thế, lại bảo mọi người có vấn đề gì thì nói ra sớm.

Ngay lúc mọi người nghĩ rằng lập tức phải giải tán, Cố Vân Đông đột nhiên nở nụ cười một tiếng, khẽ vung tay lên.

Mọi người khó hiểu, cho đến khi bên tai truyền vào tiếng xe ngựa nhấp nhô lộc cộc, cả đám người mới giật mình sững sờ quay đầu nhìn.

Người dắt ngựa xe người là Ngô quản sự Hồng Du của nhà xưởng Đoàn gia, Chu Dân bị bắt, hiện giờ trong nhà xưởng Đoàn gia ngoài Mục A Thu ra hắn là người được lợi nhiều nhất.

Cũng may hắn là kẻ thông minh, không gây rối giống Chu Dân, tuy trầm mặc ít nói nhưng làm được việc. Chỉ cần tương lai không phạm sai lầm lớn, bên trong nhà xưởng này, hắn sẽ hoàn toàn xứng đáng làm quản lý.

Ngô Hồng Du dắt xe ngựa đi đến trước mặt Cố Vân Đông và Mục A Thu mới dừng lại.

Sau đó hắn vén rèm xe lên, gọi hai người mang hai cái giỏ to từ trên xe ngựa xuống.

Mọi người dò xét, ngước cổ nhìn xem, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

"Đây là cái gì thế?"

"Không biết nữa, mặt trên có che vải, không thấy rõ."

Bình Luận (0)
Comment