Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1636 - Chương 1636. Không Thể Ra Khỏi Cửa

Chương 1636. Không thể ra khỏi cửa Chương 1636. Không thể ra khỏi cửa

Chương 1636: Không thể ra khỏi cửa

Tất cả giỏ đều được dỡ xuống, Cố Vân Đông mới cười nói: "Như vậy kế tiếp, nên phát đồ cho các ngươi. Mấy cái sọt lớn này là đồ năm người Tiểu Tề bồi thường cho các ngươi, đã đổi thành điểm tâm."

“Ồ..." Mọi người hoan hô, không nghĩ tới tốc độ của hai chủ nhân lại nhanh như vậy, đã chuẩn bị xong đồ đạc.

Không ít dân chúng vây xem đều hâm mộ, nếu bọn họ cũng có phần thì tốt rồi. Hai xưởng này thật sự là đại tài khí thô, thật đúng là lấy một tháng tiền công của năm người kia đi mua đồ.

Bọn họ càng thêm kiên định, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải đi hai xưởng làm việc.

Không chỉ tiền công cao, phúc lợi còn tốt, chủ nhân còn là quý nhân.

Cố Vân Đông nói hai đội tham gia trận chung kết tiến lên: "Hiện tại xếp hàng xong, mỗi người đều có phần, không cần gấp gáp.” Sau một vài trận đấu, những người này đã xếp hàng rất thành thạo.

Một người một cái túi giấy dầu, điểm tâm của cửa hàng điểm tâm lâu đời lớn nhất trong huyện, hai ngày trước Cố Vân Đông đã đặt trước.

Phát xong điểm tâm, Cố Vân Đông nói mọi người giải tán.

Các tiểu nhị nhận được phần thưởng vui vẻ kề vai sát cánh đi về nhà, chỉ là rất nhanh đã bị mọi người hâm mộ vây quanh.

Cố Vân Đông cười, cũng không thèm để ý, mắt thấy thời gian không sớm, vội vàng lên xe ngựa, trở về huyện thành.

Thời gian tiếp theo, về chuyện xuất hành, quả nhiên gặp phải rất nhiều vấn đề.

Bùi quản sự rất nhanh đã tập trung vấn đề rồi giao cho Cố Vân Đông.

"Đứa nhỏ nhà Mã Trân còn nhỏ, mới ba tuổi, không thể rời khỏi mẫu thân, Mã Trân không đi được, hỏi xem có thể đổi thành trượng phu của nàng hay không."

"Tạ Đại Kha cuối năm ngoái vừa thành thân, trong nhà chỉ có hắn cùng tiểu tức phụ. Nếu hắn ra khỏi cửa, lo lắng tiểu tức phụ ở nhà một mình."

“Trong nhà Kim Khởi có một lão phụ, năm trước vừa mới không cẩn thận bị gãy chân, hiện tại còn nằm trên giường không cách nào xuống đất, hắn cũng đi không được."

"Đào Mai Hoa tháng năm nay chuẩn bị thành thân, nhiều chuyện, cũng không tiện ra ngoài."

Vấn đề còn không ít, cố Vân Đông trong lòng đã có dự tính.

Bùi quản sự: "Trước mắt chỉ có bốn người này thật sự không thoát khỏi thân mình, những người khác ngược lại đều có thể khắc phục, cũng có thể nghĩ biện pháp xuất hành.”

Cố Vân Đông gật đầu, nhìn thoáng qua tình huống của bốn người, suy tư một lát, nói: "Như vậy, ngươi trở về nói với bọn họ. Người thật sự không đi được thì tạm thời không đi, bọn họ có thể lựa chọn đổi với người khác, nhưng người đổi chỉ có thể là công nhân trong xưởng, đổi thành người nhà bằng hữu lại không được. Chúng ta lần này xuất hành cũng không chỉ là du ngoạn mà thôi, còn có nhiệm vụ trao đổi với công nhân của các xưởng khác.”

Cố Vân Đông cũng có nghĩ tới, có thể mang theo người nhà bọn họ xuất phát. Tuy nhiên, biện pháp này rõ ràng không khả thi ở đây.

Không nói bây giờ đi lại không thuận tiện, mang theo người lớn còn tốt, mang theo hài tử lại không an toàn, các loại nhân tố bất ổn cũng nhiều. Huống chi, trong nhà bọn họ cũng không có năng lực tự lo chi phí, nếu có năng lực kia, cũng không cần đến xưởng của cô tìm việc làm.

Cố Vân Đông nói: "Ngươi nói với mọi người, lần xuất hành này của chúng ta nếu hết thảy đều thuận lợi, vả lại nếu quả thật có cống hiến với xưởng thì hai năm sẽ tổ chức một lần. Chỉ cần biểu hiện tốt, tất nhiên đều sẽ đến lượt. Bọn họ muốn đổi, có thể tự mình suy nghĩ, thương lượng với công nhân khác xem có đổi hay không."

Nếu không muốn, xưởng cũng không miễn cưỡng bọn họ, sẽ cho bọn họ thêm nửa tháng tiền công."

Tất nhiên, không có nhiều tiền.

Nhưng mục đích chủ yếu là Cố Vân Đông bỏ tiền ra ngoài du lịch, cũng là vì đề cao tố chất và kiến thức của bọn họ, là để bồi dưỡng nhân tài cho xưởng. Cũng không phải đơn thuần bỏ tiền ra cho bọn họ chơi.

Bùi quản sự gật đầu, hiểu: "Vâng, chủ nhân, ta đi làm."

Ngoại trừ xưởng Cố gia, Đoàn gia bên kia cũng gặp phải vấn đề như vậy.

Phương thức xử lý cũng giống như Cố Vân Đông, cuối cùng hai xưởng cộng lại, chỉ có hai công nhân yêu cầu cộng thêm nửa tháng tiền công, những người khác đều tìm người thay đổi.

Cố Vân Đông trong lòng hiểu rõ, bắt đầu lên kế hoạch quá trình xuất hành.

Đoàn Khiêm đúng lúc này đã trở về.

Hắn vừa vào thành, thậm chí không kịp về nhà, trực tiếp cưỡi ngựa vội vàng chạy tới huyện nha.

Thiệu Văn dẫn người vào, Đoàn Khiêm cầm chén trà uống hai ngụm lớn rồi cười ha ha nói: "Rốt cuộc đã trở lại.”

Thiệu Thanh Viễn ngồi ở một bên, đẩy mâm hoa quả trên bàn về phía trước mặt hắn, hỏi: "Lần này xuất hành thế nào? Vẫn ổn chứ? Thu được bao nhiêu lương thực?”

Đoàn Khiêm một đường phong trần mệt mỏi, cả người đều có vẻ rất tiều điều, ngay cả râu cũng không cạo, khác nhau một trời một vực với hình tượng thiếu gia phong lưu lúc trước.

Nhưng bề ngoài có chật vật đến đâu, ánh mắt lại rất sáng.

Hắn buông chén xuống, nhịn không được thấp giọng nói: "Trên đường ngược lại quả thật gặp phải chút phiền toái, nhưng cũng không lớn, rất dễ giải quyết. Lần này đi Giang Nam một chuyến, thu hoạch rất phong phú, hiện giờ trên tay ta có mười vạn thạch lương thực.”

Mười vạn thạch?? Cố Vân Đông vừa mới đi vào cửa không cẩn thận nghe được nhịn không được hô nhẹ: "Nhiều như vậy?”

Cố Vân Đông nghe được thì có chút hưng phấn, vội vàng ngồi ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, nói: "Nếu như vận chuyển đến đại doanh Tây Nam, cũng đủ mười vạn tướng sĩ ăn đủ hơn hai tháng rồi."

“Không chỉ vật, tối thiểu ba tháng." Đoàn Khiêm cười nói.

Cố Vân Đông sửng sốt, lập tức ngẫm lại cũng đúng, binh lính biên cảnh tiêu hao thật lớn, lại sắp đại chiến rồi, nói không chừng phân lượng lương thực một ngày còn không nhiều bằng bọn họ.

Đoàn Khiêm ngược lại quả thật giúp đại doanh Tây Nam một ân huệ lớn.

"Vậy lương thực ở đâu?"

Đoàn Khiêm chỉ ra bên ngoài: "Ngoài huyện thành, ta tìm hai khố phòng, bí mật sắp xếp ở đó, để cho người trông coi.”

Thiệu Thanh Viễn trầm tư: "Vẫn phải mau chóng vận chuyển đến đại doanh Tây Nam, quá nguy hiểm.”

Đoàn Khiêm đồng ý: "Chờ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ dẫn người trực tiếp đưa qua.”

“Được, ta nói Bạch Thất đi theo đoàn xe. Hắn cùng Tạ tướng quân quen biết, đến lúc đó huynh trực tiếp nói chuyện với Tạ tướng quân, miễn cho rơi vào trong tay người khác, còn sinh thêm rất nhiều chuyện. Về chuyện huynh quyên góp lương thực, ta cũng đã sớm nói qua với Tạ tướng quân, Tạ tướng quân rất cảm kích.”

Đoàn Khiêm khoát tay, lập tức thở dài một hơi: "Ta vốn còn muốn huy động thêm một chút, chỉ là tình huống biên cảnh cũng truyền đến Giang Nam, hiện giờ lương thực Giang Nam bắt đầu tăng giá. Thấy ta muốn mua nhiều như vậy, những thương nhân lương thực kia còn tưởng rằng ta muốn tích trữ lương thực chuẩn bị tự mình phát tài nên không chịu bán, nắm ở trong tay mình, chỉ chờ tương lai tăng giá dùng.”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, kỳ thật so với Giang Nam, giá lương thực bên phủ Lạc Châu bắt đầu tăng lên.

Nhưng huyện Tĩnh Bình có Thiệu Thanh Viễn, phủ Lạc Châu hiện giờ có Cố Đại Giang. Lúc trước bọn họ họp, trước tiên chính là ổn định giá cả trong thành.

Cho nên mấy huyện thành tuy rằng giá cả có chút tăng lên, ngược lại cũng không đến mức khoa trương thái quá, dân chúng có thể chấp nhận.

Đoàn Khiêm uống trà một lát, lại ăn điểm tâm, nói trải nghiệm của mình, lúc này mới cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị trở về tiểu viện nhà mình nghỉ ngơi.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, lúc đứng dậy thậm chí thân thể còn lắc lư.

Cố Vân Đông nghĩ đến Lưu thị giờ phút này còn bị cấm túc ở Đoàn gia không được ra ngoài, liền đồng tình với Đoàn Khiêm.

Bộ dáng này của hắn, trở về nếu lại bị đả kích, chống đỡ không nổi ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?

Bởi vậy Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy tinh thần của huynh không tốt, trước tiên không cần trở về, nghỉ ở hậu viện một đêm đi."

"Hả?"

"Mục di nương nhà huynh mấy ngày nay đều ở trong xưởng Đoàn gia, trong nhà cũng chỉ có mấy hạ nhân, rất vắng vẻ. Không bằng ở lại đây, ta cho người chuẩn bị đồ ăn, đón gió tẩy trần cho huỵnh."

Đoàn Khiêm sửng sốt một chút: "A Thu ở trong xưởng? Tại sao nàng ấy sống trong xưởng?”

Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, vấn đề của huynh sao lại nhiều như vậy?

"Huynh đã quên, trước khi huynh đi, ta đã đề cập tới chuyện huấn luyện tố chất thân thể của công nhân xưởng, còn muốn hai xưởng thi đấu sao? Mấy ngày trước vừa thi đấu xong, không phải sau đó còn phải thương lượng chuyện xuất hành? Huynh lại không ở nhà, A Thu mỗi ngày chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi, dứt khoát ở trong xưởng, dù sao người Mục gia cũng ở đó."

Đoàn Khiêm vừa nghĩ cũng đúng, lập tức tò mò hỏi: "Trận đấu xong rồi? Xưởng nào thắng?”

Cố Vân Đông nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt: "Đương nhiên là xưởng của chúng ta. "

“Ồ." Đoàn Khiêm có chút thất vọng.

Cố Vân Đông: "... Được rồi, huynh đi nghỉ ngơi trước đi, những chuyện này nói còn dài. Hiện tại việc cấp bách là xử lý lương thực, chờ huynh chuẩn bị xong, sau khi trở về chúng ta lại nói tiếp."

Đoàn Khiêm gật đầu: "Được, việc này quay đầu lại rồi nói sau.”

Thiệu Văn vội vàng dẫn hắn ra hậu viện nghỉ ngơi, nhìn bóng lưng hắn đi xa, Cố Vân Đông thở ra một hơi thật dài.

Quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Nhìn bộ dáng này của hắn, thiếp không biết phải nói chuyện Lưu thị thế nào.”

“Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết. Phải trách, chỉ có thể trách lúc trước hắn cưới vợ không suy nghĩ kỹ. Nếu hắn giống ta, hắn còn có thể gặp nhiều rắc rối như vậy không?”

Cố Vân Đông đồng ý sâu sắc, gật gật đầu: "Đúng vậy, không có ánh mắt.”

Bình Luận (0)
Comment