Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1637 - Chương 1637. Tri Phủ Là Ông Ngoại

Chương 1637. Tri phủ là ông ngoại Chương 1637. Tri phủ là ông ngoại

Chương 1637: Tri phủ là ông ngoại

Hai vợ chồng đồng thời quay đầu nhìn nhau, sau một khắc, nhịn không được vui vẻ.

Liễu Diệp đứng cách đó không xa cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nàng cái gì cũng không nghe thấy. Gia cùng phu nhân ở trong lòng nàng vẫn rất có uy nghiêm, tuyệt đối không phải là người tự đại như vậy, ừm.

Huyện nha bên này tuy rằng bởi vì Đoàn Khiêm trở về náo nhiệt một hồi, nhưng rất nhanh lại an tĩnh lại.

Mà bọn họ không biết chính là, lúc này bên ngoài huyện nha, Ngụy ma ma đang bồi hồi bên ngoài, đi tới đi lui.

Ngụy ma ma nghe được người gác cổng nói Đoàn Khiêm trở về, vội vàng ở ngoài huyện nha chờ.

Mấy ngày nay Lưu thị bị cấm túc ở trong viện, ngay cả cửa lớn cũng không thể đi ra ngoài một bước, tư vị kia đừng hỏi khó chịu biết bao. Hơn nữa nghe nói Mục di nương hiện giờ toàn quyền xử lý xưởng, trận đấu rõ ràng thua lại còn quyết định để những công nhân kia đi phủ Vạn Khánh, Lưu thị thiếu chút nữa phát điên.

Mục A thu dựa vào cái gì mà quyết định dùng tiền của Đoàn gia, cho những công nhân khó khăn này đi du lịch? Nàng ta cũng dám làm chủ Đoàn gia?

Lưu thị ném hai bộ trà cụ, nếu không phải nghe nói Chu Dân đến bây giờ còn bị nhốt trong đại lao chưa được thả ra, nàng ta rất muốn không để ý mệnh lệnh của Cố Vân Đông.

Hôm nay thật vất vả mới đợi được Đoàn Khiêm trở về, Lưu thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng để Ngụy ma ma ở cửa huyện nha chờ, trước tiên phải đón người về nhà.

Lưu thị cũng sợ Đoàn Khiêm nghe được cái gì từ chỗ Cố Vân Đông, nàng ta sáng sớm đã chuẩn bị xong bản thảo trong bụng, thậm chí chuẩn bị nước gừng nhỏ lên khăn tay, chuẩn bị Đoàn Khiêm vừa tới sẽ khóc trước một hồi.

Ai biết Ngụy ma ma ở bên ngoài chờ đến khi trời tối, cũng không thấy Đoàn Khiêm đi ra.

Lưu thị vì duy trì hình thái của mình, đã khóc mấy trận.

Đến ban đêm, cũng không dám dễ dàng ngủ.

Đoàn Khiêm ngược lại một đêm ngủ ngon. Hơn nữa huyện nha này nhân thủ sung túc, không nói cái khác, chỉ nói bốn người Văn Võ Song Toàn đều ít nhiều hiểu chút dược lý. Còn chuẩn bị nước nóng tắm cho hắn, lại làm đồ bổ ăn khuya, buổi tối còn đốt hương an thần.

“Ta ăn xong sẽ chuẩn bị xuất phát, huynh có chuyện gì muốn ta chuyển đến cho Tạ tướng quân không?” Đoàn Khiêm uống một ngụm cháo, thoải mái thở dài một hơi.

Thiệu Thanh Viễn vừa bóc trứng gà cho Trì Trì, vừa nói: "Không có, chỉ là có hai xe dược liệu, muốn phiền huynh cùng đưa qua."

“Không thành vấn đề." Đoàn Khiêm có chút hâm mộ nhìn Trì Trì, thật muốn sinh con trai. "Đúng rồi, ta nghe nói phủ Lạc Châu có tri phủ mới tới, ngươi trực tiếp vận chuyển dược liệu cho đại doanh Tây Nam như vậy, có cần báo cáo với tri phủ đại nhân hay không?”

Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông vừa nghe lời này, biểu tình nhất thời có chút cổ quái.

Ngược lại Trì Trì, mắt thấy trứng gà sắp lột xong, kết quả động tác của cha mình liền dừng lại, sốt ruột, há miệng nhỏ nhắn 'A ô' một cái, trực tiếp nhào tới cắn một miếng.

Sau đó dương dương đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ, hàm hồ nói: "Tri phủ, ta biết, ông ngoại ta.”

Cái khác nghe không hiểu lắm, nhưng hai chữ tri phủ này, Trì Trì vẫn biết, dù sao ở trong phủ nha nửa tháng, tiểu gia hỏa đối với hai chữ đặc biệt mẫn cảm.

Hắn nói vừa nói lấy ra đồ điêu khắc nhỏ Cố Đại Giang cho: "Ông ngoại tặng.”

Đoàn Khiêm giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông: "Tri phủ đại nhân, là, là Cố bá phụ?"

“Đúng là cha ta." Cố Vân Đông cười gật đầu.

Thiệu Thanh Viễn lột vỏ trứng gà còn lại cho Trì Trì, nói: "Triều đình vẫn luôn tìm người tiếp nhận phủ Lạc Châu, là nhạc phụ chủ động tiếp nhận. Vừa vặn, vợ chồng chúng ta đều ở đây, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Đoàn Khiêm có chút hoảng hốt, tuy nói như thế, nhưng lá gan Cố bá phụ thật đúng là rất lớn. Những người khác trong triều tránh không kịp, ông ấy lại còn chủ động nhận. Làm tốt rất khó, làm không tốt nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn.

Đoàn Khiêm rất bội phục Cố Đại Giang, hắn cúi đầu, uống một ngụm cháo cuối cùng.

"Được, nếu tri phủ đại nhân là người một nhà, hai xe dược liệu này của huynh đưa qua cũng không có vấn đề gì. Ta chuẩn bị xuất phát, các ngươi chờ ta trở về."

"Một đường thuận buồm xuôi gió." Thiệu Thanh Viễn đưa trứng gà trong tay cho Cố Vân Đông, để nàng đút nhi tử, chính mình thì đứng dậy, đưa Đoàn Khiêm đi ra ngoài.

Sáng sớm Ngụy ma ma một lần nữa đi tới cửa huyện nha ngồi xổm canh chừng, ngồi đến chân tê dại đã nhìn thấy Đoàn Khiêm đi ra.

Sắc mặt bà ta vui vẻ, vội vàng đứng dậy.

Chỉ là vừa đứng lên đã ngã, mắt thấy Đoàn Khiêm muốn đi, bà ta vội vàng hô to ra tiếng: "Thiếu gia, thiếu gia.”

Đoàn Khiêm xoay người lên ngựa, mơ hồ nghe được có người la hét, quay đầu nhìn thoáng qua.

Thấy một lão bà tử đang nhìn về phía này, miệng hô cái gì đó.

Nhưng Đoàn Khiêm chỉ vội vàng liếc mắt một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, cưỡi ngựa rời đi.

Cái này thật sự không thể trách hắn, hắn cùng Lưu thị thành thân không bao lâu đã rời khỏi phủ Vạn Khánh, hiện giờ đã gần một năm rưỡi không gặp. Hắn đối với Lưu thị còn xa lạ, đối với ma ma bên cạnh Lưu thị càng không có ấn tượng gì.

Huống chi tùy ý liếc mắt một cái như vậy, Đoàn Khiêm chỉ cảm thấy quen mắt, nghĩ hẳn là hạ nhân trong nhà.

Đại khái là nghe nói hắn trở về, nên đến cửa huyện nha chờ hắn trở về, đúng chứ?

Nhưng lúc này hắn không có thời gian, cũng không có khả năng dặn dò hành tung với một hạ nhân, lập tức cưỡi ngựa chạy đi.

Ngụy mama trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng Đoàn Khiêm Viễn đi xa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Bà ta vất vả chờ cả đêm, hôm nay lại vừa sáng đã tới, lão gia chỉ là nhìn lướt qua bà ta một cái đã trực tiếp rời đi?

Có phải Vĩnh Gia quận chúa kia đã nói gì với gia?

Ngụy ma ma dậm chân, vội vàng trở về tìm Lưu thị.

Bà ta vừa đi, người gác cổng huyện nha liền giương mắt lên, quay đầu báo tình huống với Thiệu Vũ.

Ngụy ma ma ở cửa lâu như vậy, làm người gác cửa tất nhiên đã sớm nhìn thấy, hôm qua hắn đã báo cáo qua với chủ tử.

Nhưng Cố Vân Đông không muốn ngăn cản, chỉ cần Ngụy ma ma không vào phủ nha, bà ta thích ở bên ngoài canh giữ thì canh giữ đi. Dù sao Đoạn Khiêm ra cửa, chỉ sợ cũng không có thời gian nghe bà ta nói những chuyện vặt vãnh kia.

Quả nhiên, Đoàn Khiêm vừa ra khỏi huyện nha đã trực tiếp cưỡi ngựa chạy.

Cố Vân Đông nghe nói Ngụy ma ma đi rồi, chỉ cười cười, lại tự mình bận rộn.

Tiểu Trì Trì sắp sinh nhật rồi, năm ngoái sinh nhật lần thứ hai, bọn họ đang trên đường đi, sinh nhật này lại trải qua trên đường, cũng thật sự ủy khuất hắn.

Năm nay vốn muốn làm lớn, lại gặp hai nước sắp giao chiến, bọn họ thân ở biên cảnh, thân là huyện lệnh cùng phu nhân của huyện Tĩnh Bình, không thích hợp làm bừa bãi.

Cố Vân Đông lòng mệt mỏi, ôm Trì Trì lắc lắc, nói: "Con nói xem sao tổ chức sinh nhật cho con lại khó khăn như vậy chứ?”

Trì Trì bị cô lắc lư đến cười khanh khách, căn bản là không nghe cô nói cái gì.

Ngược lại Thích ma ma ở một bên nhíu mày nói: "Phu nhân, sinh nhật tiểu thiếu gia tuy rằng không thể làm lớn, nhưng cũng không thể quá mức ủy khuất.”

“Ma ma có chủ ý gì không?”

Thích ma ma cười nói: "Đã là sinh nhật tiểu thiếu gia, vậy tất nhiên nên hỏi tiểu thiếu gia. Nếu có nguyện vọng gì, chúng ta tận lực hỗ trợ, như thế cũng có thể làm cho tiểu thiếu gia ngày sinh nhật tự tại vui vẻ.”

Cố Vân Đông ôm Trì Trì vào trong ngực, cúi đầu hỏi hắn: "Trì Trì, con có muốn cái gì không?"

Trì Trì lắc đầu nhỏ, con ngươi tròn trịa nhìn cô, đột nhiên hưng phấn nói: "Con muốn, muội muội, Trì Trì muội muội."

Cố Vân Đông: “…"

Cô ngước mắt nhìn Thích ma ma, bà ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Hai ngày trước mấy học sinh huyện học đến tìm A Việt, sau đó cùng tiểu thiếu gia chơi một hồi, nhắc tới muội muội trong nhà cũng tầm tuổi Trì Trì, nói mềm mại đáng yêu, lần sau có thể mang đến làm bạn với hắn. Chắc thiếu gia đã nhớ thương.”

Vừa nói đến muội muội, cả người Trì Trì đều kích động không thôi, trực tiếp xoay người trong lòng Cố Vân Đông, túm lấy quần áo của cô từ trên đùi cô đứng lên.

"Muội muội, muốn muội muội, muội muội xinh xắn."

Hắn trực tiếp nhào tới ghé vào bên tai cô kêu, Cố Vân Đông chỉ cảm thấy ma âm quanh tai, vội vàng ngửa đầu ra sau: "Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, mẹ nghe được, không nên kêu to như vậy."

"Được ạ." Tiểu tử kia vẻ mặt 'Mẹ nên nói sớm a, để cho con phí sức như vậy', cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi trở về.

Thích ma ma thấy thế nở nụ cười: "Tiểu thiếu gia hiện giờ hai tuổi, phu nhân xác thực có thể cân nhắc sinh thêm một đứa nữa. Tiểu thiếu gia chúng ta có bạn, trong phủ này cũng náo nhiệt."

Cố Vân Đông trợn trắng mắt: "Trong phủ chúng ta còn chưa đủ náo nhiệt sao?”

Thích ma ma cười: "Người Bạch gia thưa thớt, hiện giờ cũng chỉ có ba đứa trẻ. Quả thật vắng vẻ một chút, nếu tiểu thiếu gia có huynh đệ tỷ muội, mọi việc cũng có thể có người giúp đỡ, không đến mức gặp phải chuyện gì, đều chỉ có thể tự mình gánh vác.”

"Anh chị em nhiều, mâu thuẫn cũng nhiều. Đến lúc đó không nhất thiết phải giúp Trì Trì chia sẻ, đừng tranh giành chút gia sản đến đầu vỡ máu chảy là được rồi."

Thích ma ma bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao phu nhân nghĩ bi quan như vậy? Ngài và gia dụng tâm giáo dục đứa nhỏ, vậy có thể kém sao? Dù sao cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này. Không nói xa, chỉ nói tỷ đệ phu nhân, người nào mà không phải nhu thuận yêu thương lẫn nhau, cần cái gì cũng dựa vào chính mình đi tranh thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải dựa vào cha mẹ.”

Đó là bởi vì Cố gia trước kia quá nghèo a.

Nhưng đối với tính cách của mấy đứa nhỏ nhà mình, Cố Vân Đông vẫn rất đắc ý.

Cô cúi đầu nhìn nhi tử trong ngực, nói: "Việc này nói sau đi, nếu thật sự phải sinh con, đó cũng là bởi vì ta muốn sinh." Không phải cho các mục đích khác.

Đối với việc muốn có thêm một đứa con cô cũng không bài xích.

Lúc trước lúc mang thai Trì Trì, bởi vì bên người vẫn có Thiệu Thanh Viễn chiếu cố, hơn nữa sức khỏe tốt, Trì Trì lại ngoan, ở trong bụng hầu như không có giày vò cô.

Cho nên trong lúc mang thai, Cố Vân Đông cũng không cảm thấy khó chịu.

Cô sinh con cũng nhanh, chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác đau đến một ngày một đêm, trong lòng cũng không có phần sợ hãi kia.

Bình Luận (0)
Comment