Chương 1643: Lại là Trịnh Nhị
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: "..."
Sao lại cảm giác tiếng này có chút quen tai?
Hai người không khỏi liếc nhau một cái, sau một khắc, con ngựa kia đã chạy đến trước mặt.
Cố Vân Đông tập trung nhìn, thật đúng là người quen.
Trịnh Nhị???.
Em vợ Trịnh trực tiếp xoay người nhảy xuống, lúc xuống thậm chí hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vẫn là Vưu Lễ đứng ở một bên nhanh tay đỡ người lại.
Chỉ là ngay sau đó hắn liền giáo huấn: "Ngươi là ai a? Trên đường này nhiều người như vậy, ngươi cưỡi ngựa ngang ngược đâm thẳng vào, vạn nhất đụng phải người..."
Cậu em vợ Trịnh căn bản không nghe hăn nói cái gì, trực tiếp vòng qua hắn lảo đảo chạy tới chỗ Thiệu Thanh Viễn.
Trên mặt hắn toàn là nước mắt nước mũi.
Cố Vân Đông nhớ ra vừa rồi lúc hắn chạy tới gọi cái gì đó, ai sắp chết.
Trong lòng cô nhất thời lộp bộp, không phải là tiểu thúc cô xảy ra chuyện chứ? Cả nhà tiểu thúc cô cùng cậu em vợ Trịnh rời khỏi kinh thành, đi về phía huyện Tĩnh Bình bên này.
"Trịnh Nhị, xảy ra chuyện gì? Tiểu thúc ta đâu?”
Em vợ Trịnh quỷ khóc thảm thiết: "Thiệu đại nhân, ngài mau cứu nương tử ta đi, trên người nương tử ta đều là máu. Nàng ấy sắp không được rồi, làm thế nào bây giờ?”
Thiệu Thanh Viễn đỡ lấy hắn: "Ngươi bình tĩnh một chút, nói cho ta biết, phu nhân ngươi ở đâu?"
“Ở đây, ở cửa thành, binh lính thủ thành nói chúng ta khả nghi, nhất định phải tra hỏi, ta không đợi được, cướp ngựa vọt vào..."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được, ta đi xem một chút."
Vừa dứt lời, đã bị Bạch Hàng ngăn cản: "Con ở huyện nha chủ trì đại cục, ta đi.”
Nói xong, Bạch Hàng trực tiếp kéo Trịnh Nhị lên con ngựa kia, dây cương run lên, người đã nhanh chóng đi về phía trước.
Mắt thấy người đã chạy xa, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Gã này là ai?
Cố Vân Đông nhíu mày, quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ta cũng đi xem một chút, mẹ cùng các sư thúc bá giao cho chàng.”
Thiệu Thanh Viễn biết cô lo lắng cho Cố tiểu thúc, không tận mắt nhìn thấy sẽ càng lo lắng, nên gật đầu: "Được, nơi này giao cho ta, nàng đi đi."
Cố Vân Đông lại nói với Thiệu Âm: "Mẹ vào hậu nha nghỉ ngơi, con đi rồi trở về."
“Đi đi, mẹ bên này không cần lo lắng."
Trong lúc nói chuyện, một dược đồng đi theo người Bạch gia đã thông minh cởi dây cương của một chiếc xe ngựa xuống, dắt ngựa cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông xoay người lên: "Đa tạ."
Ngay sau đó kéo dây cương, hai chân đá bụng ngựa, rất nhanh chạy về phía cửa thành.
Ai ngờ chạy một đoạn đường, đã nhìn thấy hai binh lính thủ thành cầm đao chạy về phía này.
Cố Vân Đông vội vàng túm chặt dây cương.
Binh lính cũng nhìn thấy cô, sốt ruột nói: "Phu nhân, mới vừa rồi có người khả nghi muốn vào thành, lúc tiếp nhận thẩm vấn, luôn miệng nói mình quen đại nhân phu nhân. Nhưng chờ chúng ta muốn hỏi thêm chi tiết, hắn lại trực tiếp cưỡi ngựa xông vào trong thành, sợ là kẻ xấu.”
Cố Vân Đông nghĩ đến bộ dạng kia của Trịnh Nhị, khóe miệng giật giật, vội hỏi: "Người nọ hơn hai mươi tuổi, mặc cẩm bào màu lam nhạt, người đại khái cao như vậy?”
Hai binh sĩ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, phu nhân đã gặp rồi sao? Nhưng người này tuy rằng chạy đi, lại bỏ lại người đồng hành, hiện giờ toàn bộ đã bị chúng ta bắt lại.”
Cố Vân Đông khoát tay: "Không có việc gì, hắn đúng là người chúng ta quen biết, vừa rồi đã gặp qua, hiện tại đang trở lại cửa thành. Ta đi qua, các ngươi cũng trở về đi, vất vả các ngươi chạy một chuyến.”
Hai binh sĩ vừa nghe là quen biết, lúc này thở phào nhẹ nhõm: "Không phải kẻ xấu là tốt rồi, vậy, vậy chúng ta bắt người nhà hắn..."
Cố Vân Đông: "Không có việc gì, các ngươi không làm sai, hiện giờ là thời kỳ nhạy cảm, quả thật nên cẩn thận một chút. Người nọ tự tiện xông vào gây ra khủng hoảng, quay đầu ta nhất định sẽ giáo huấn hắn.”
Hai binh sĩ yên tâm, Cố Vân Đông gật đầu với bọn họ: "Ta đi trước một bước.” Dứt lời, một lần nữa chạy tới cửa thành.
Cô quen thuộc với tình hình đường xá, đi đường gần, cho nên tuy rằng xuất phát chậm hơn một lát, nhưng mà lúc đến, mấy người Bạch Hàng cũng vừa mới đến cửa thành.
Chẳng qua lúc bọn họ đang muốn xuống ngựa, đã bị đám binh lính thủ thành vây quanh.
Cố Vân Đông vội vàng tiến lên: "Dừng tay, là người một nhà.”
Các binh lính đều biết cô, thấy thế vội vàng thu hồi trường thương bội đao trong tay.
Cố Vân Đông xoay người xuống ngựa, chạy tới nói với binh lính: "Hiểu lầm một chút, vất vả cho mọi người rồi. Xin hỏi người vừa bị bắt giữ ở đâu?"
“Phu nhân." Tiểu thủ lĩnh thủ thành vội vàng cung kính chắp tay, lập tức chỉ một xe ngựa ở góc tường thành: "Ngay tại đó."
Chỉ có một chiếc xe ngựa?
Cố Vân Đông kinh ngạc, mà Trịnh Nhị bên cạnh đã lôi kéo Bạch Hàng chạy tới chiếc xe ngựa kia.
Cố Vân Đông giải thích tình huống với tiểu thủ lĩnh thủ thành, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Bạch Hàng đã vén rèm xe ngựa đi vào, xe ngựa không lớn, cho nên Trịnh Nhị cùng tùy tùng của hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ.
Trịnh Nhị gấp đến độ đi tới đi lui tại chỗ, trong chốc lát ngẩng đầu hỏi Bạch Hàng trong xe: "Thế nào rồi? Nương tử ta có việc gì không?”
“Ngươi nói chuyện đi a, nương tử ta có phải không được hay không?”
"Ngươi rốt cuộc có thể trị không? Vừa rồi nên để Thiệu đại nhân tới.”
Cố Vân Đông thật muốn gõ đầu hắn, vốn còn muốn hỏi một chút tình huống, thấy bộ dáng này của hắn, vẫn nên chờ một chút đi.
Mà bên trong xe ngựa cũng truyền đến giọng Bạch Hàng không thể nhịn được: "Ngươi câm miệng, nương tử ngươi bị động thai nên ra máu, có chuyện lớn mà kêu la mãi vậy."
Trịnh Nhị nghẹn lại, cuối cùng cũng dừng lại, hắn nuốt nước miếng: "Thật sự không có việc gì sao? Không có nguy hiểm đến tính mạng?”
“Không, có!” Bạch Hàng nghiến răng nghiến lợi, ông còn tưởng rằng xảy ra chuyện liên quan đến mạng người.
Dọc theo đường đi thiếu chút nữa làm xương cốt ông rã rời, ai ngờ bắt mạch, tốt lắm, đúng là chuyện mạng người quan trọng, thai nhi bất ổn, thấy máu.
Nhưng cũng chưa đến mức này, phụ nhân nếu thân thể yếu ớt, không chú ý, thấy máu ngược lại cũng là chuyện thường. Huống chi trước ba tháng vốn cũng không ổn định, kê mấy đơn thuốc, hảo hảo điều dưỡng một chút là được.
Ngược lại tiểu tử Trịnh gia này, quả thực phiền chết người.
Trịnh Nhị vẫn lo lắng: "Nhưng nương tử ta rất không thoải mái, ngươi thật sự xác định..."
Cố Vân Đông nhịn không được, kéo Trịnh Nhị sang bên cạnh.
"Ngươi có thể câm miệng, không cần nhiều lời như vậy không? Đại phu bên trong là cha chồng ta, y thuật của phu quân ta có hơn phân nửa là hắn truyền thụ, hắn nói không có việc gì là không có việc gì. Ngươi lại cứ ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến nương tử ngươi nghỉ ngơi, vậy mới có việc.”
Trịnh Nhị che miệng, hơi mở to hai mắt, không dám tin hỏi: "Đó là cha chồng ngài? Thần y, con trai của thần y?"
"Đúng."
Trịnh Nhị yên tâm, chậm rãi vuốt ngực: "Vậy là tốt rồi."
Cố Vân Đông trợn trắng mắt, biết người bên trong không có việc gì, lúc này mới bắt đầu hỏi rõ tình huống: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi nóng nảy, ta thật đúng là cho rằng đã xảy ra chuyện gì đại sự."
“Cái kia, đây không phải là do ta không biết sao." Trịnh Nhị nói: "Thời điểm chúng ta cách cửa thành không xa, con đường kia không quá bằng phẳng, đột nhiên hơi nhấp nhô, vợ ta không ngồi vững, cả người thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe ngựa. Khi chúng ta đỡ nàng ấy xong, nàng ấy đột nhiên kêu đau bụng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, váy đầy máu.”
Trịnh Nhị lúc ấy liền kinh hãi, mà nương tử Đường thị có chút ngượng ngùng, cảm thấy trên làn váy có máu, hẳn là nguyệt sự đến, bảo hắn đừng hoảng hốt.
Trịnh Nhị vừa nghe an tâm, chỉ là không nghĩ tới vừa mới thở ra một hơi, nha hoàn thiếp thân của Đường thị lại nói, nguyệt sự Đường thị đã chậm mười ngày.
Nguyệt sự của Đường thị vẫn rất chuẩn, đột nhiên chậm nhiều ngày như vậy, nha hoàn kia hoài nghi tiểu thư nhà mình có thai, chỉ là cũng không quá xác định.
Hiện giờ trạng thái này của Đường thị hoàn toàn không giống với những tháng trước, nha hoàn kia đã nói ra lo lắng cho mình.
Trịnh Nhị vừa nghe trong bụng Đường thị có thể có hài tử, còn chưa kịp cao hứng, lại nghe nói đứa nhỏ này có thể không giữ được, làm sao nghĩ được gì nữa, vội vàng chạy xe ngựa vào trong thành.
Cũng may lúc đó bọn họ ở ngoài thành không xa, chỉ cần vào thành tìm được Thiệu Thanh Viễn, Trịnh Nhị sẽ không lo lắng.
Nhưng Trịnh Nhị không biết chính là, hiện giờ huyện Tĩnh Bình kiểm tra nghiêm ngặt, phàm là nhìn thấy người, đều sẽ tra hỏi.
Trịnh Nhị xếp hàng trong đội ngũ đã rất không kiên nhẫn, tính tình của hắn vốn nôn nóng, đến huyện thành nhỏ này còn bị mấy binh lính canh cửa hỏi đi hỏi lại, lúc này đã nhịn không được nóng nảy mắng vài câu.
Vậy là xong rồi, binh lính thủ thành càng không dễ dàng thả hắn vào.
Mắt thấy Đường thị càng ngày càng khó chịu, trên người giống như ướt đẫm, gần như muốn ngất đi.
Trịnh Nhị hiếm khi giải thích lại với binh lính thủ thành, nói vợ mình bị bệnh, sắp không được, nếu không cho bọn họ đi vào, xảy ra chuyện không ai gánh nổi. Còn nói hắn biết vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, là bằng hữu của bọn họ.
Nhưng hắn cứ như vậy, ngược lại càng làm cho binh lính hoài nghi bọn họ có mục đích khác. Cho rằng bọn họ cố ý dùng chủ ý giả bệnh muốn trà trộn vào trong thành, càng không muốn thả đi. Chỉ nói bắt bọn họ tạm thời lưu lại, bọn hắn trở về bẩm báo đại nhân hỏi rõ tình huống.
Nhưng mà Trịnh Nhị đã không đợi được, trực tiếp bỏ lại một câu, chính hắn đi tìm Thiệu Thanh Viễn, rồi cưỡi ngựa xông vào trong.
Cố Vân Đông nghe xong một lúc lâu không lên tiếng: "Ngươi không sợ sau khi ngươi rời đi, binh lính trút giận lên nương tử ngươi sao?”