Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1642. Cha Mẹ Đến

Chương 1642. Cha mẹ đến Chương 1642. Cha mẹ đến

Chương 1642: Cha mẹ đến

Doãn Bộ đầu sửng sốt, bất ngờ quay đầu, quả thật nhìn thấy một đội nhân mã đi ra ở góc đường.

Cố Vân Đông cũng nhìn qua: "Chính là bọn họ?"

“Chính là bọn họ." Doãn Bộ Đầu nhanh chóng đứng trước mặt Cố Vân Đông, bội đao trong tay rút ra ngoài, đề phòng nhìn bọn họ.

Cố Vân Đông cũng ngưng thần nhìn hai cái, chỉ là nhìn xong sắc mặt trở nên cổ quái.

Trùng hợp thay, cuộc họp trong đại sảnh bên trong đã kết thúc.

Chư vị thôn trưởng trấn trưởng đều đi ra, vừa nhìn thấy Cố Vân Đông, muốn tiến lên chào hỏi, lại nghe Doãn Bộ Đầu nói: "Tất cả mọi người đừng đi qua, lui ra sau.”

Biểu tình trên mặt mọi người vốn cười ha hả bỗng chốc đồng loạt ngừng lại.

Khóe miệng Cố Vân Đông lại giật giật, nói với Doãn Bộ Đầu: "Không cần khẩn trương như vậy." Có phải gần đây áp lực của mấy người Thiệu Văn cho bộ khoái quá nặng không? Như chim sợ cành cong vậy.

Doãn Bộ Đầu quả thật rất khẩn trương, dù sao gần đây thật sự là chỗ nào cũng không yên bình.

Hắn phàm là nhìn thấy một chút không thích hợp, thần kinh toàn thân đều lập tức căng thẳng, sợ huyện Tĩnh Bình này bị gian tế trà trộn, đây chính là đại sự liên quan đến mạng người, không thể ỷ vào may mắn.

"Phu nhân, ngài cũng lui ra sau, ta đi lên hỏi thăm trước."

Cố Vân Đông khoát tay: "Không cần, ta biết bọn họ.”

Quen biết? Doãn Bộ Đầu kinh ngạc mở to hai mắt: "Bọn họ thật sự tới buôn bán? Tìm phu nhân bàn chuyện buôn bán?"

“Không phải." Cố Vân Đông cười nói: "Bọn họ là người nhà."

Dứt lời, mấy chiếc xe ngựa cũng đi tới cửa huyện nha.

Xa phu từ trong xe nhảy xuống, hành lễ với Cố Vân Đông: "Nhị thiếu phu nhân.”

Cố Vân Đông cười nói: "Lý thúc, sao thúc lại tới đây? Có phải ông nội bảo các ngươi đưa dược liệu tới đây không? Trong xe ngựa này đều là..."

Còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy rèm xe ngựa bị vén lên, từ bên trong lộ ra hai khuôn mặt quen thuộc.

Đồng tử Cố Vân Đông mở to, không dám tin kinh ngạc hô ra tiếng: "Cha, mẹ.”

Thiệu Âm vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Vân Đông, lúc này vui vẻ nở nụ cười: "Vân Đông!”

Bạch Hàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, đỡ Thiệu Âm xuống.

Mấy người vội vàng đi tới cửa huyện nha, Doãn Bộ đầu sững sờ nhìn bọn họ.

Cha mẹ???

Đây là cha mẹ của phu nhân? Cha của phu nhân không phải tri phủ đại nhân phủ Lạc Châu sao? Thời điểm mấu chốt này, tri phủ đại nhân không đến mức rời khỏi Lạc Châu phủ đi.

Chờ một chút, Cố đại nhân không thể rời khỏi, hai vị này...

Doãn Bộ Đầu vừa mới hít một hơi khí lạnh, Thiệu Thanh Viễn đã đi vòng qua hắn, cùng Cố Vân Đông sải bước về phía Bạch Hàng Thiệu Âm.

“Cha mẹ, sao hai người lại tới đây?”

Bạch Hàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không sai, còn rất tinh anh, tinh thần cũng đủ.

Xem ra tuy rằng đến huyện thành biên giới này làm huyện lệnh, thằng nhóc này cũng không bạc đãi chính mình, ông yên tâm rồi.

Nhìn nhi tử con dâu đều tốt, Bạch Hàng khẽ gật đầu, lúc này mới trả lời” "Chúng ta tất nhiên là tới hỗ trợ.”

Hỗ trợ? Cố Vân Đông sửng sốt.

Lập tức nhìn thấy Bạch Hàng quay đầu nói với xe ngựa phía sau: "Đều xuống đi.”

Mọi người thấy mấy chiếc xe ngựa phía sau lục tục xuống hơn hai mươi người, có người trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi.

Trong đó có bảy tám người, Cố Vân Đông đều đã gặp qua, cũng quen thuộc.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý niệm, kinh ngạc nhìn về phía hai người Bạch Hàng: "Cha mẹ, chư vị sư thúc sư bá tới đây có phải là..."

Bạch Hàng cười, chờ người phía sau đi lên phía trước, mới nói: "Hiện giờ hai nước giao chiến, chúng ta có thể xuất ra một phần lực thì xuất ra một phần lực đi. Bản lĩnh khác chúng ta không có, chữa bệnh cứu người vẫn có thể. Quân y trong quân doanh không nhiều lắm, những tướng sĩ bị thương kia đều là anh hùng bảo vệ quốc gia, chúng ta đi qua, luôn có thể giúp đỡ, cứu được tính mạng của mấy người.”

Vưu Lễ cũng đi theo, lúc trước sư thúc này bị Hình Văn Minh tính kế luôn nhìn Cố Vân Đông không vừa mắt, vẫn nói chuyện không khách khí: "Xem sư huynh nói kìa, chỉ bằng y thuật của chúng ta, làm sao có thể chỉ cứu được mấy người? Vậy không phải là hỏng danh tiếng của hậu thế thần y chúng ta sao?”

Bạch Hàng không muốn cùng hắn nói chuyện, lão già xấu này cái gì cũng tốt, chỉ có đầu óc không tốt, không cách nào trao đổi với hắn được.

Ông nói với Thiệu Thanh Viễn: "Chúng ta lần này đến đây, cũng là ý tổ phụ con. Quốc gia hưng vong thất phu có trách nhiệm, chúng ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là chuyện không thể từ chối. Cho nên rất nhiều người đến đây, trước tiên đến thăm con, ngày mai, chúng ta sẽ đi đại doanh Tây Nam."

Kỳ thật ngay từ đầu Bạch Ung muốn tự mình tới đây, ông ấy đã lâu không gặp cháu trai nhà mình.

Nhất là tiểu tằng tôn Trì Trì này, sau khi sinh ra chưa gặp, trong lòng rất nhớ nhung.

Lúc trước bởi vì phủ Linh Châu bận rộn, Bạch gia muốn quét sạch tai họa do Bạch Chi Ngôn lưu lại, không rút ra được thời gian. Hơn nữa Bạch Chi Ngôn rốt cuộc cũng đi ra từ Bạch gia, ít nhiều đối với Bạch gia cũng có chút ảnh hưởng.

Nếu không phải Bạch Ung thân phận không tầm thường, chỉ sợ đã sớm bị người ta níu kéo không buông, cả nhà đều gặp nạn.

Cho nên Bạch Ung vẫn phải ở lại phủ Linh Châu tọa trấn, coi như là cho những người thuộc Bạch gia ăn một viên thuốc an thần.

Hiện giờ chuyện đã qua, Bạch Ung đầu tiên là khẩn cấp đi kinh thành một chuyến. Gặp mặt thông gia ở Hoài Âm Hầu phủ, hai nhà là thông gia lại chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện.

Hiện tại lão Hầu gia dẫn đến hết thảy bi kịch đã qua đời, Thiệu Thanh Viễn đã tìm về, hai nhà cũng có thể vui vẻ hòa thuận ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sau khi gặp thông gia xong, Bạch Ung lập tức muốn chạy đến phủ Lạc Châu.

Lý do còn phi thường hợp tình hợp lý, ông ấy phải đi cống hiến cho Đại Tấn, phải đến tiền tuyến, muốn thể hiện giá trị của mình.

Nhưng Bạch Hàng làm sao có thể đồng ý?

Lão gia tử lớn tuổi, trước kia tinh thần còn phấn chấn, bảo dưỡng thích hợp.

Nhưng chuyện Bạch Ngôn vừa xảy ra, lão gia tử bị đả kích rất lớn. Nói cho cùng cũng là mình dạy dỗ đứa nhỏ lớn lên, thậm chí bởi vì Bạch Chi Ngôn thân thể yếu, khi còn bé chính là lão gia tử mang theo, vì trị bệnh cho hắn, hao phí thật lớn tâm tư.

Kết quả Bạch Chi Ngôn chẳng những không phải là cháu ruột của ông ấy, thậm chí lúc còn rất nhỏ đã tính kế Bạch gia, tính kế ông ấy. Không có nửa điểm tình cảm tổ tôn, nói đi là đi, còn muốn hại vợ chồng Thiệu Thanh Viễn vừa mới tìm được.

Lão gia tử tuy rằng không nói gì, nhưng đêm khuya không có người vẫn sẽ lặng lẽ lau nước mắt, vừa khó chịu vừa tức giận vừa đau lòng.

Về sau, lại phải chỉnh đốn Bạch gia, chịu đựng tất cả cảm xúc mà phân rõ giới hạn giữa Bạch Chi Ngôn và Bạch gia, bảo trụ con cháu khác, mắt thường cũng có thể thấy được ông ấy già rồi.

Cho nên, Bạch Ung muốn đến huyện Tĩnh Bình, muốn đi làm quân y, đây là chuyện Bạch Hàng tuyệt đối không thể cho phép.

Quân y rất mệt mỏi, đi đường cũng không thoải mái, lão gia tử sẽ không chịu nổi xóc nảy.

Ít nhất, cũng phải điều dưỡng vài năm, chờ thân thể dưỡng tốt, lại lăn qua lăn lại.

Bạch Hàng nghĩ đến lão gia tử, còn có chút đau đầu.

Ông vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn, cười nói: "Phụ thân cùng các sư bá sư thúc con cũng đến hỗ trợ, xuất ra một phần lực của mình, con không thể đuổi chúng ta.”

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không.”

“Ha ha ha ha, vậy là tốt rồi.” Vưu Lễ lại cười rộ lên: "Tiểu tử ngươi không tệ nha, chúng ta một đường tiến vào, nhìn thấy huyện thành được quản lý ngăn nắp, xem ra hơn một năm nay cũng không nhàn rỗi mà.”

Khóe miệng Bạch Hàng giật giật, không muốn để cho hắn nói chuyện.

Sở dĩ ông đứng ở cửa huyện nha, nói cho Thiệu Thanh Viễn mục đích bọn họ đến, chính là muốn để cho người khác nghe được nhìn thấy được những việc bọn họ làm.

Nói cho mọi người biết, không phải tất cả mọi người đều muốn tránh xa biên cảnh, chạy trốn ra bên ngoài, người có năng lực có hoài bão, vẫn sẽ tụ tập bên này.

Thứ nhất cũng là vì muốn cho Thiệu Thanh Viễn một thanh danh tốt, thứ hai, cũng là vì làm dân chúng an tâm.

Kết quả Vưu Lễ này, lời nói luôn làm rối loạn tốc độ của ông.

Nhưng ý tứ của Bạch Hàng vẫn đã chuyển đạt tới dân chúng, hơn nữa hôm nay còn có các thôn trưởng trấn trưởng ở đây, nhiều người như vậy đều nghe được, lập tức tâm tình kích động, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không nghĩ tới chẳng những một nhà Thiệu đại nhân kiên trì ở huyện Tĩnh Bình chúng ta, ngay cả cha mẹ hắn cũng tới, còn muốn đi quân doanh, đi tiền tuyến."

"Một nhà Thiệu đại nhân, thật sự rất tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, ta nói với các ngươi, ta có tin tức nhỏ. Ta nghe nói cha Thiệu phu nhân cũng đến phủ Lạc Châu chúng ta, hiện giờ đang làm tri phủ đại nhân ở phủ Lạc Châu.”

“Thật hay giả?”

"Đương nhiên là thật, ngươi nói biên cảnh này đã bắt đầu đánh giặc, người khác đều là tránh không kịp, hận không thể cách càng xa càng tốt. Nhưng một nhà Thiệu đại nhân cùng Thiệu phu nhân chẳng những không chạy, ngược lại từng người một chạy tới hỗ trợ. Thật sự là..."

"Ta quá cảm động, có đại nhân như vậy ở huyện Tĩnh Bình chúng ta, chúng ta còn có cái gì phải lo lắng? Ta trở về sẽ nói với dân làng, để mọi người không cần khủng hoảng, chỉ cần phòng bị đầy đủ, chúng ta sợ cái gì? Đây là nhà của chúng ta, nhà Thiệu đại nhân người ta đều bảo vệ chúng ta, chúng ta càng nên bảo vệ nhà mình."

“Đúng, đúng, chính là như vậy."

Các thôn trưởng nói xong liền kích động, giọng cũng càng lúc càng lớn.

Ngay cả Cố Vân Đông đang nói chuyện với Thiệu Âm cũng nghe được, cô không khỏi quay đầu lại.

Tạ thôn trưởng vừa lúc cũng nhìn qua, lúc này cười hắc hắc, nói: "Đại nhân, phu nhân, người nhà các ngài khó có được đoàn tụ, vẫn nên đi nghỉ ngơi đã, chúng ta trở về trước. Yên tâm, chuyện đại nhân dặn dò, chúng ta nhất định sẽ làm tốt."

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cáo từ trước."

Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu: "Bản quan chờ tin tức tốt của các ngươi, chư vị đi thong thả.”

Ai biết vừa mới nói xong bên tai lại truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập.

Mọi người cũng nghe được, không khỏi dừng bước, nhao nhao nhìn về phía đường.

Tiếng vó ngựa quả thật là chạy tới huyện nha, hơn nữa càng ngày càng gần.

Một lát sau, còn kèm theo một tiếng kêu to tê tâm phế liệt: "Thiệu đại nhân, quận chúa, cứu mạng ah, mau cứu nương tử ta, hu hu... Nương tử ta sắp chết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment