Chương 1641: Gia đình Của Tống Nham
Cố Vân Đông nhíu mày: "Không có manh mối?”
Bạch Sam nói: "Sáu năm trước, dân chúng phủ Vĩnh Ninh chạy nạn gần như phá hủy phủ Khánh An. Trận đại loạn kia, dân chúng trong thành tử thương vô số, tri phủ lúc ấy cũng bị đạo tặc đục nước béo cò chém đầu, quan viên địa phương đã thay đổi một nhóm, người có chút quyền thế ta đều đã hỏi qua, cũng không có người họ Tống."
"Ta cũng đã hỏi chưởng quỹ của y quán Huệ dân, chưởng quỹ nói người họ Tống ngược lại không ít, nhưng muốn nói trong nhà có đại viện và quyền thế, gia đình hai con một gái, hình như không có."
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Có thể bởi vì trận đại loạn sáu năm trước hay không, Tống gia đã không còn ở Khánh An phủ nữa?"
Chưởng quầy của y quán Huệ dân ở phủ Khánh An nhiều năm, cho dù Tống gia không có ở đây, bọn họ hẳn là cũng có ấn tượng mới đúng." Thiệu Thanh Viễn nói: "Ta ngược lại hoài nghi, Tống Nham cho chúng ta manh mối sai.”
"Có lẽ Tống gia cũng không phải là gia đình giàu có, Tống Hinh mang theo Tống Nham sống qúa khốn khổ nên nói trong nhà có rất nhiều tôi tớ, có sân lớn, thậm chí còn có rất nhiều đồ ăn phong phú, chỉ là cuộc sống nàng khao khát. Trấn an chính mình, cũng trấn an Tống Nham.”
Rất có khả năng, hiện tại cũng có rất nhiều nhà đã an ủi chính mình như vậy, coi như là trong khổ có chút vui vẻ.
Cố Vân Đông nhíu mày: "Nhưng nếu cứ như vậy, phạm vi sẽ rất rộng. Phủ Khánh An lớn như thế này, người họ Tống cũng không ít. Tống Hinh lại là khuê danh nữ nhi gia, cho dù đi hỏi thăm cũng không dễ dàng ah.”
Thiệu Thanh Viễn ôm bả vai cô, nhẹ nhàng lắc lắc: "Không nóng nảy, chúng ta chậm rãi tìm là được. Ta sẽ nói y quán Huệ Dân chú ý, sẽ luôn có tiến triển.”
Chỉ là Thiệu Thanh Viễn không nói là, Tống gia sáu năm trước, sau khi trải qua trận đại loạn kia, không chắc còn ở phủ Khánh An.
Nếu thật sự là như vậy, vậy mới chính là mò kim đáy biển.
Hơn nữa hắn tương đối để ý chính là, Tống Hinh rốt cuộc đã rời khỏi Tống gia như thế nào, rồi lại đi tới lãnh thổ Lê quốc cách đó mấy ngàn dặm, còn có con với nam tử Lê quốc?
Những chuyện này, cũng không cách nào từ chỗ Tống Nham biết được.
Tống Nham biết những chuyện kia, có thể nói đều đã nói.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, ngước mắt nói với Bạch Sam: "Ngươi vừa mới trở về, một đường vất vả, đi nghỉ ngơi đi."
“Vâng, gia, thuộc hạ cáo lui."
Bạch Sam đi rồi, Cố Vân Đông cũng đi theo ra tiền sảnh, vừa giương mắt, vừa vặn nhìn thấy Tống Nham đang chơi đùa với Trì Trì.
Hai đứa nhỏ ngồi xổm trong góc xoa mèo, A Hoa hôm nay ăn ngon ngủ ngon, còn có nha hoàn tắm rửa cho nó ăn, thật sự là một chút phiền lòng cũng không có, tinh thần tốt hơn trước kia nhiều.
Chỉ là rốt cuộc tuổi đã cao, không thích nhúc nhích, cho nên thường xuyên để Tống Nham đẩy ổ mèo của nó ra, nó nằm ở phía trên lười biếng phơi nắng.
Lúc này A Hoa lại bất động, mặc cho hai đứa nhỏ ở bên cạnh líu ríu nói chuyện, nó ngẫu nhiên meo meo một chút đáp lại.
Cảnh tượng này vừa ấm áp lại tràn ngập trẻ con, Cố Vân Đông nhìn thấy đã quét sạch mọi phiền não trong đầu.
Cô quay đầu lại nói với Thiệu Thanh Viễn: "Cho dù tìm không thấy cũng không sao, chúng ta cũng có thể chiếu cố tốt cho thằng bé. Chờ hắn lớn hơn một chút, nếu hắn nguyện ý, sẽ thu làm nghĩa tử?”
Hiện tại còn chưa có bao nhiêu người biết trên người Tống Nham có một nửa là máu của người Lê quốc, nếu biết, tình thế hiện tại của hai nước như vậy, sợ là Tống Nham sẽ bị không ít người nhắm vào.
Chuyện này, chỉ có Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn, cùng với Bạch Sam đi hỏi thăm tin tức biết một chút.
May mắn, người Lê quốc cùng Đại Tấn đều có cùng một bộ dáng, nếu khác nhau quá nhiều sẽ lộ rõ là con lai.
Kể từ đó, cô ngược lại không hy vọng Tống Nham tìm được nhà ngoại tổ của hắn. Dù sao, một khi nhận thân, thân thế Tống Nham sẽ bị phơi bày, cuộc sống sau này của hắn cũng không nhất định tốt hơn hiện tại.
Thiệu Thanh Viễn biết tâm tư của cô, nghe vậy gật đầu: "Được, chỉ cần hắn cũng đồng ý, chúng ta sẽ thu hắn làm nghĩa tử. Hắn hiện giờ cũng năm tuổi, trong khoảng thời gian này ta đang tìm cho hắn phu tử vỡ lòng, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp."
“Tú tài huyện thành chúng ta vẫn còn quá ít."
Thật ra Cố Vân Đông có dạy hai đứa nhỏ đọc sách biết chữ, chỉ là phương pháp giảng dạy của cô vẫn chú trọng tính giải trí, học một ít kiến thức cơ bản, không giống với trường tư thục bên ngoài.
Tống Nham tuy rằng đã biết không ít chữ, nhưng không phù hợp với nội dung giảng dạy của thời đại này.
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta cũng tìm người hỏi một chút.”
Nhưng mà, phu tử Tống Nham còn chưa tìm được, biên cảnh bên kia lại truyền đến tin tức, Lê quốc đột nhiên đột kích một trấn ở biên cảnh, trực tiếp phá cửa thành, đánh đại quân Tây Nam trở tay không kịp.
Quân đội Đại Tấn vội vàng nghênh đón, chỉ là đối phương giảo hoạt, chẳng những đại doanh Tây Nam tổn thất thảm trọng, ngay cả Biện phó tướng dẫn đội cũng bị trọng thương. Bị vó ngựa giẫm lên người, thiếu chút nữa mất mạng.
Thiệu Thanh Viễn nghe được tin tức này, thần sắc ngưng trọng.
Quả nhiên, đoạn thời gian trước Lê quốc an phận như vậy, chính là vì để cho binh lính Đại Tấn buông lỏng cảnh giác, rồi ra đại chiêu.
Đại Tấn ăn thua trận, tuy rằng rất nhanh Tạ Trung Lâm đã tự mình mang binh đoạt trấn trở về, cũng làm binh sĩ đối phương tổn thương thảm trọng.
Nhưng mà việc này truyền đến dân chúng, vẫn tạo thành khủng hoảng.
Cho dù Cố Đại Giang cùng quan viên huyện thành trực thuộc đều kiệt lực trấn an dân chúng, vẫn có không ít người ôm tiền, chạy trốn khỏi phủ Lạc Châu.
Huyện Tĩnh Bình cũng có không ít người đi, nhưng so với những nơi khác, vẫn ít hơn rất nhiều.
Nói cho cùng, hơn một năm nỗ lực của Thiệu Thanh Viễn cũng không phải uổng phí, dân chúng huyện Tĩnh Bình đều rất tín nhiệm vợ chồng bọn họ.
Nhưng từ đó về sau, Thiệu Thanh Viễn càng bận rộn.
Con đường Cố Vân Đông muốn sửa đã sửa xong, Mao Dũng còn chưa thở dốc, đã bị Thiệu Thanh Viễn phái đi sửa chữa công sự phòng ngự.
Không chỉ huyện thành phải làm tốt công tác phòng ngự, các thôn cũng không thể xem nhẹ.
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, sai người gọi thôn trưởng các thôn tụ tập ở huyện nha, mở một cuộc họp.
Những thôn trưởng này vừa nghe huyện thái gia muốn gặp bọn họ, còn rất khẩn trương. Không phải là muốn xảy ra chuyện gì chứ?
Bởi vậy khi mọi người đến huyện nha, còn đang khẩn trương hỏi thăm lẫn nhau.
Thôn trưởng thôn Đại Khê và thôn Phương gia đều đã gặp qua Cố Vân Đông cũng có giao tình, vào huyện nha, nhìn thấy cô lập tức tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Thiệu phu nhân, Thiệu đại nhân bảo chúng ta tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Cố Vân Đông trấn an cười cười: "Không có việc gì, chỉ dặn dò các ngươi một chút, bảo vệ thôn dân của mình tốt hơn. Yên tâm đi trước đi.”
Các thôn trưởng khác đều vểnh tai nghe, nghe vậy thoáng an tâm lại.
Tạ thôn trưởng cùng Phương thôn trưởng ít nhiều biết tính tình Cố Vân Đông, cô nói không có việc gì, vậy hẳn là không có việc gì.
Quả nhiên, sau khi vào đại sảnh ngồi xuống, Thiệu Thanh Viễn trên cơ bản chỉ nói một ít chuyện phòng ngự.
"Bản quan biết, hiện tại khắp nơi đều là lòng người hoảng sợ, dân chúng lo lắng kẻ địch có thể đánh tới huyện Tĩnh Bình hay không. Các ngươi thân là thôn trưởng các thôn, bản quan hy vọng các ngươi có thể trấn an lòng người. Nói cho thôn dân biết, Tạ tướng quân là tướng quân thân kinh bách chiến, đại doanh Tây Nam hơn mười vạn tướng sĩ, đều sẽ liều chết thủ hộ gia viên của chúng ta.”
“Hoàng Thượng cũng đã phái viện quân tới bên này, Lê quốc tặc tâm bất tử, Đại Tấn cũng không dễ bắt nạt. Nhưng, vì đề phòng vạn nhất, bản quan vẫn hy vọng các ngươi có thể thiết lập một ít chướng ngại trong thôn, cũng để cho dân làng rèn luyện. Loại thời điểm này nên là lúc vạn người một lòng, cùng nhau bảo vệ quê hương của chúng ta.”
Thiệu Thanh Viễn vừa dứt lời, thôn trưởng có phản ứng nhanh đột nhiên bừng tỉnh: "Đại, đại nhân, chẳng lẽ lúc trước xưởng của phu nhân cử hành thi đấu đối kháng gì kia, chính là vì, vì để cho chúng ta chuẩn bị?"
Mặc dù cuộc thi đã kết thúc trong nhiều tháng, hai xưởng vẫn quen với việc dành thời gian mỗi ngày để rèn luyện bản thân.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Quả thật là như thế, lúc trước không nói cũng là vì tránh khủng hoảng. Huống chi, khi đó bản quan cũng không xác định Lê quốc có đánh vào hay không, chỉ vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi. Cho dù là hiện tại, cũng chỉ vì phòng ngừa vạn nhất, bản quan tin tưởng, Tạ tướng quân cùng hơn mười vạn tướng sĩ, sẽ ngăn bọn hắn ở ngoài thành.”
Chư vị thôn trưởng trấn trưởng đều nhịn không được hít sâu một hơi, ánh mắt hơi sáng lên.
Thì ra đại nhân đã sớm bắt đầu chuẩn bị.
Có Thiệu đại nhân là người có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, bọn họ còn có cái gì phải lo lắng. Huyện lệnh trước kia không được, huyện lệnh hiện giờ một lòng vì dân chúng mà suy nghĩ, bọn họ càng không nên chậm chân mới đúng.
Tạ thôn trưởng dẫn đầu ủng hộ: "Đại nhân nói đúng, nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta cho dù trốn thì có thể chạy trốn đi đâu? Chúng ta phải tự mình làm điều gì đó trong khả năng của mình để giúp gia đình chúng ta."
Phương thôn trưởng cũng đứng lên: "Đại nhân ngài nói, chúng ta phải làm như thế nào, chúng ta nhất định sẽ phối hợp.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đến thương lượng trong thôn nên chuẩn bị phòng ngự gì..."
Thanh âm trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền đến, Cố Vân Đông đứng ở ngoài cửa, cười thở ra một hơi.
Huyện Tĩnh Bình bây giờ, đã được coi là cố định như kim thang.
Nhưng mà cô vừa mới yên tâm, ngoài cửa huyện nha lại truyền đến giọng của Doãn Bộ Đầu: "Phu nhân, phu nhân, bên ngoài có một đám người tới, lai lịch không nhỏ, trực tiếp đi về phía huyện nha, nhìn giống như là tìm đại nhân cùng phu nhân gây phiền toái.”
Cố định như kim thang gì đó...
Quên đi.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, bước nhanh tới: "Người nào tới?”
Hộ tịch của bọn họ ngược lại không có vấn đề gì, chỉ là nhân số không ít, tuyên bố mình là người buôn bán, chúng ta tra hỏi một phen cũng không có vấn đề. Nhưng ta vẫn để lại một người đi theo bọn họ, ai biết sau khi bọn họ vào thành không tìm khách điếm, lại một mực hỏi huyện nha ở nơi nào, một nhóm người đi về phía huyện nha bên này.”
Tuyên bố mình là người buôn bán, lại trực tiếp đến huyện nha?
Cho dù tìm phu nhân làm ăn, vậy cũng nên trực tiếp tìm Cố Ký. Những người làm ăn đều trực tiếp đi về phía Cố Ký.
Ai không có việc gì lại đến quan phủ chứ.
Cố Vân Đông nhíu mày một chút: "Hộ tịch lộ dẫn cũng không có vấn đề?"
“Không có." Doãn Bộ Đầu nói: "Ta đi đường tắt tới báo tin cho phu nhân trước, để phu nhân đề phòng vạn nhất."
“Không cần, người tới rồi."