Chương 1640: Lưu thị bị hưu
Từ nhà Tạ trưởng thôn đi ra, Cố Vân Đông đã bắt đầu tính toán chi phí sửa đường cùng với bồi thường.
Tính toán như vậy, hơn nữa mở rộng xưởng, cùng với chi phí đi lại của công nhân cộng lại, gần như đã sử dụng hết tiền kiếm được từ xưởng rượu.
Quả nhiên, kiếm tiền không dễ dàng.
Cố Vân Đông lắc đầu, cảm khái lên xe ngựa, đi thẳng tới huyện nha.
Hai ngày sau, Đoàn Khiêm sáng sớm đã thu thập đồ đạc lên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông đều ra cửa tiễn hắn, chẳng qua Thiệu Thanh Viễn đưa đến cửa, Cố Vân Đông thì một đường đưa đến cửa thành.
Công nhân hai xưởng Cố Đoàn lúc này đều cầm hành lý chờ ở cửa thành.
Lộ trình xa xôi, Cố Vân Đông cùng Đoàn Khiêm tất nhiên cũng chuẩn bị xe ngựa, chẳng qua ngoại trừ xe ngựa của Đoàn Khiêm, còn lại đều bình thường, các công nhân chen chúc ngồi ở bên trong còn có chút không duỗi chân ra được. Nhưng đối với họ mà nói, đã rất thỏa mãn.
Cố Vân Đông thấy bọn họ đều lên xe, lúc này mới đi tới trước mặt Đoàn Khiêm: "Ta tiễn mọi người đến đây, một đường thuận buồm xuôi gió, nhớ kỹ chiếu cố tốt công nhân xưởng ta."
“Yên tâm đi." Đoàn Khiêm khoát khoát tay: "Muội trở về đi.”
Cố Vân Đông đáp một tiếng tốt, chỉ là mắt thấy Đoàn Khiêm muốn kéo dây cương rời đi, rốt cuộc không nhịn được tò mò trong lòng nên vẫn hỏi: "Lưu thị, huynh định làm sao bây giờ?”
Từ ngày náo loạn động tĩnh lớn, Lưu thị đã an tĩnh lại, cũng không bước ra khỏi cửa viện nửa bước.
Không chỉ có nàng ta, Ngụy mama cũng chưa từng ra ngoài.
Vừa rồi cô nhìn thấy Lưu thị trầm mặt cùng Ngụy ma ma ngồi ở trong xe ngựa phía sau, không lên tiếng.
Đoàn Khiêm sửng sốt một chút, hơi nhíu mày, cũng liếc mắt nhìn xe ngựa phía sau một cái, nói: "Chờ trở lại phủ Vạn Khánh, ta sẽ cùng Lưu gia nói rõ ràng.”
Về phần nói rõ ràng cái gì, Đoàn Khiêm không đề cập tới.
Nhưng, sau đó Đoàn Uyển viết thư cho cô, nói sau khi Đoàn Khiêm về đến nhà, trước tiên là bỏ Lưu thị! !
Cố Vân Đông nhìn thấy khiếp sợ một chút, Đoàn Khiêm lại ra tay lớn như vậy??
Đoàn Uyển nói, kỳ thật ngay từ đầu Đoàn Khiêm cũng không tính hưu thê, chỉ muốn cấm túc người, hắn sẽ cung cấp Lưu thị ăn ngon mặc tốt, nhưng không để cho nàng ta đi ra ngoài gây họa.
Nhưng không nghĩ tới, Lưu thị lúc trước giở lắm trò cũng thôi, dù sao cũng không ở trước mặt Đoàn Khiêm.
Mà Đoàn Khiêm cũng không tận mắt nhìn thấy, đều chỉ nghe lại, lực trùng kích thật sự không lớn như vậy.
Nhưng một đường về phủ Vạn Khánh này, Lưu thị lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Lúc đầu quả thật nàng ta thành thật mấy ngày, nhưng không bao lâu đã lộ ra nguyên hình. Không nói những thứ khác, chỉ nói một đường này đi cùng công nhân trong xưởng nàng ta đã chướng mắt, điều này làm cho Lưu thị khó có thể chịu đựng được.
Hơn nữa nàng ta nhìn thấy trong đoàn xe có mấy cô nương chưa lập gia đình xinh đẹp, trong đầu liền vang lên tiếng báo động, nàng ta hoài nghi bọn họ muốn quyến rũ Đoàn Khiêm. Phàm là tầm mắt có người trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Đoàn Khiêm một cái, Lưu thị lại chạy tới răn dạy nàng.
Nói cái gì cóc muốn ăn thịt thiên nga, nói cái gì người xấu không biết mình, nói cái gì hồ ly tinh thì nên xuống mười tám tầng địa ngục.
Lời kia khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó nghe, làm cô nương vốn da mặt mỏng xấu hổ muốn chết, hết lần này tới lần khác lại không có lá gan phản bác nàng ta.
Ban đầu Lưu thị còn tránh Đoàn Khiêm, về sau càng ngày càng quá đáng, cho đến khi một cô nương bị nàng ta nói đến muốn tìm chết tại chỗ.
Đoàn Khiêm sau khi biết, không thể nhịn được nữa, trực tiếp sai người trói Lưu thị ném ở trên xe ngựa. Nửa điểm mặt mũi cũng không cho nàng ta.
Lúc này đến phiên Lưu thị muốn tìm chết tìm sống, Đoàn Khiêm loại thủ đoạn gì chưa từng thấy qua? Loại bộ dạng như Lưu thị này căn bản là không dám chết, hắn cũng mặc kệ, Lưu thị đụng đầu, hắn để cho đại phu đi theo trị cho nàng ta.
Lưu thị muốn tuyệt thực, vậy thì đừng ăn, chịu đói đi.
Lưu thị khóc lóc không ngừng, hắn liền bịt miệng nàng ta lại.
Đoàn Khiêm hoàn toàn không coi nàng ta là thê tử nữa, hiển nhiên đã rất tức giận.
Cho dù như vậy, Lưu thị còn không yên tĩnh.
Đoàn Khiêm cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Bởi vậy vừa đến phủ Vạn Khánh, hắn liền thay đổi chủ ý, hắn muốn hưu Lưu thị. Không phải cấm túc, không phải hòa ly, là bỏ! !
Quyết định này, ngay cả Đoàn Uyển cũng hoảng sợ.
Đoàn Uyển bị Lưu thị hại, đối với Lưu thị đã sớm không có hảo cảm. Thế nhưng cũng không hy vọng ca ca hưu thê, hôn nhân tan vỡ, tuy rằng đối với thanh danh Lưu thị không tốt, nhưng đối với Đoàn Khiêm cũng sẽ có ảnh hưởng.
Chỉ là không đợi nàng đi khuyên, đã nghe Lưu thị mắng ca ca nàng. Nói Đoàn Khiêm tuổi còn nhỏ không cha không mẹ, là mạng hắn cứng rắn khắc thân.
Lời này Đoàn Uyển làm sao có thể nhịn? Tiến lên tát nàng ta một cái.
Phải hưu! Ngay lập tức hưu!!
Đoàn Khiêm viết xong hưu thư, liền đưa Lưu thị về Lưu gia.
Lưu gia ngay từ đầu còn không vui, muốn nháo. Nhưng Đoàn Khiêm đã trải qua thương trường, làm sao có thể không có chuẩn bị?
Lưu gia làm việc lại có đầu không để ý đuôi, thậm chí bởi vì quan hệ giữa Đoàn gia cùng Đậu gia, bọn họ to gan làm chút chuyện không nên làm.
Những chứng cứ này, Đoàn Khiêm nắm chặt, Lưu gia dám nháo, hắn dám làm Lưu gia phá sản.
Đại ca Lưu gia dù sao cũng không phải Lưu lão gia năm đó, năng lực bình thường, lại không đủ khéo léo. Cho dù trong lòng có không cam lòng, cũng bại trận trước Đoàn Khiêm.
Chẳng qua, Lưu thị sau khi về nhà lại rất khó chịu. Trong nhà còn có cháu gái, có một cô cô bị hưu, ngay cả ra ngoài cũng không dám ra, hôn sự càng khó nói, thậm chí có một đứa cháu trai đã muốn bàn chuyện hôn nhân, nhà gái nghe nói chuyện của Lưu thị, ngày hôm sau liền sai bà mối lui lại hôn sự này.
Bởi vậy không bao lâu sau, Lưu thị đã bị đại ca Lưu gia đưa đến đạo quan suy nghĩ lại, Ngụy ma ma cũng đi theo.
Cố Vân Đông đọc xong thư của Đoàn Uyển, không thể không cảm khái một câu Lưu thị thật sự biết tìm chết.
Đoàn Khiêm vốn tưởng rằng cùng Lưu gia kết làm thông gia là vì hai nhà hợp tác lẫn nhau, cùng nhau phát triển, không nghĩ tới chuyện không như nguyện.
Cô cất bức thư, đặt nó vào không gian.
Hiện giờ công nhân xưởng đều đã đến phủ Tuyên Hòa, thời gian cũng đã đến tháng tư.
Mà xưởng ở thôn Đại Khê cũng đã được mở rộng, con đường làng kia đã được sửa hơn phân nửa.
Hết thảy đều thuận lợi, ngay cả Lê quốc mấy ngày nay cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng Cố Vân Đông cảm thấy bọn họ có âm mưu khác, nói không chừng đang nghẹn đại chiêu.
Nhưng tốt xấu gì cuộc sống coi như yên bình, yên bình đến... Cô gần như quên mất một điều.
Cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Đồng Thủy Đào: "Tiểu thư, Bạch Sam đã trở lại."
Cố Vân Đông nhìn bộ dạng nàng ưỡn bụng nhảy nhót, khóe mắt nháy một cái.
"Trở về thì trở về, muội chậm một chút đi." Cố Vân Đông nhìn bộ dạng của nàng, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Đồng Thủy Đào lại không để ý, sờ sờ bụng mình: "Không có việc gì, đứa nhỏ này rất ngoan, hiện tại muội cảm thấy thân nhẹ như yến.”
Còn thân nhẹ như yến???
Cố Vân Đông cảm thấy rất lo lắng, chuyển đề tài khác: "Bạch Sam ở đâu?"
“Ở tiền sảnh nói chuyện với gia."
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta đi qua xem một chút.”
Bạch Sam là ám vệ Bạch gia hộ tống Đàm Phục đi phủ Tuyên Hòa. Ngày đó cô và Thiệu Thanh Viễn xuất phát đi phủ Lạc Châu, Bạch Sam và Đàm Phục cũng xuất phát cùng ngày.
Bây giờ vài tháng trôi qua, cuối cùng đã trở lại.
Lúc Cố Vân Đông đi vào tiền sảnh, Bạch Sam đang báo cáo chuyện này.
Thiệu Thanh Viễn vẫy vẫy tay với cô, để cô cùng nhau tới nghe.
“...... Chuyến đi này hết thảy đều thuận lợi, Đàm Phục sau khi đến phủ Tuyên Hòa đã trực tiếp đi huyện Phượng Khai."
Cố Vân Đông sửng sốt: "Huyện Phượng Khai? Cho nên chủ nhân của Đàm Phục là..."
Bạch Sam gật đầu: "Tần đại nhân.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, vuốt trán.
Quả nhiên là hắn, lúc trước Đàm Phục nói hắn muốn đi phủ Tuyên Hòa, Cố Vân Đông đã đoán là Tần Văn Tranh.
Dù sao người phái đến lãnh thổ Lê quốc, địa vị khẳng định không nhỏ. Người ở phủ Tuyên Hòa có thể phù hợp với điểm này, cũng chỉ có mấy người như vậy mà thôi. Mà Đàm Phục đã ở Lê quốc mấy năm trước, mấy năm trước chỉ có Tần Văn Tranh xem như tâm phúc của hoàng thượng.
Bạch Sam nói: "Nhưng Tần đại nhân không liên hệ trực tiếp với Đàm Phục, Đàm Phục là cấp dưới của một người khác. Cho nên Tần đại nhân tuy rằng trở về kinh thành, người nọ vẫn còn ở huyện Phượng Khai. Hiện giờ người nọ đã mang theo Đàm Phục đi kinh thành, thuộc hạ liền trở về trước.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Ừm, ngươi trở về là được rồi. Đàm Phục nếu là người của Tần Văn Tranh, sau này chính hắn sẽ xử lý, chúng ta cứ mặc kệ.”
Chỉ cần Tần Văn Tranh không đến phiền bọn họ, việc này dừng lại ở đây.
Cố Vân Đông rất nhanh hỏi một chuyện khác: "Chuyện Tống Nham mà ta nói ngươi hỏi thăm, hỏi thăm thế nào rồi?”
Từ sau khi đón Tống Nham về huyện nha, Cố Vân Đông đã muốn giúp Tống Nham tìm được người nhà, chỉ là manh mối cô biết thật sự quá ít.
Tống Nham tuổi còn nhỏ, hỏi hắn, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ nói mẫu thân mình tên là Tống Hinh, nhà ở phủ Khánh An.
Tống Hinh đại khái lúc cùng hắn tán gẫu, nói qua nhân khẩu nhà bọn họ. Nói ông bà ngoại Tống Nham đều ở đây, trong nhà còn có không ít hạ nhân hầu hạ, Tống Nham còn có hai cậu, một biểu tỷ một biểu ca, còn có viện thật lớn, mỗi ngày ăn uống cũng rất phong phú, so với bánh bao mà Tống Nham ăn trước kia thì tốt hơn nhiều.
Ngoài ra, Cố Vân Đông còn nhớ rõ lúc trước Nhan Lâm cầu bọn họ mang Tống Nham đi nói qua một câu, hắn nói, nhà ngoại tổ Tống Nham là nhà giàu, tương lai nói không chừng có thể trợ giúp bọn họ.
Bởi vậy mục tiêu của Cố Vân Đông chính là gia đình giàu có họ Tống ở phủ Khánh An.
Vừa vặn, lần này Bạch Sam hộ tống Đàm Phục đi phủ Tuyên Hòa, khoảng cách hai phủ không xa, nên nhờ hắn đi tìm hiểu một chút.
Mặc dù hy vọng không quá lớn, nhưng Cố Vân Đông vẫn có thêm một phần chờ đợi.
Nhưng mà nói đến đây, Bạch Sam lại thở dài một hơi, lắc đầu, "Thuộc hạ đã tìm ở phủ Khánh An nhưng không có bất kỳ manh mối gì.”