Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1650 - Chương 1650. Không Phải Cố Vân Đông Không Được

Chương 1650. Không phải Cố Vân Đông không được Chương 1650. Không phải Cố Vân Đông không được

Chương 1650: Không phải Cố Vân Đông không được

Lão Tứ không khỏi nhìn về phía mái tóc dày của Cố Vân Đông, không phải rất nhiều sao? Không hói.

Cố Vân Đông: "..."

Cố Vân Đông hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Việc điều tra này hai người mới chuyên nghiệp chứ? Phái thêm vài người âm thầm điều tra hỏi một chút, khẳng định có thể biết, ta sẽ không tham gia náo nhiệt này."

“Quận chúa, việc này, không nên để nhiều người biết."

Cố Vân Đông: "Ý của ngươi là, ta biết quá nhiều, đáng đời phải làm việc nhiều hơn?”

Mồ hôi trên trán lão Tứ chảy ra, quận chúa, hỉ nộ vô thường.

Hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, Tần đại nhân cũng không có biện pháp. Hắn vốn muốn tự mình đi tới phủ Vĩnh Ninh, nhưng có rất nhiều người âm thầm nhìn chằm chằm đại nhân, hắn vừa mới ra khỏi kinh thành, cũng cảm giác được có gì đó không đúng, lúc này mới vòng vo một vòng, một lần nữa trở về kinh thành.”

Cố Vân Đông nhíu mày: "Tần Văn Tranh không sao chứ?”

Lão Tứ thở ra một hơi, quận chúa quan tâm Tần đại nhân là tốt rồi: "Tần đại nhân không có việc gì, chỉ là Tần đại nhân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy việc này quận chúa tới làm là thích hợp nhất. Thứ nhất, việc này quả thật không nên tuyên dương, cho dù mấy người chúng ta tới đây, biết được chi tiết cũng chỉ có thuộc hạ. Người trông coi Tống gia bên kia, cũng chỉ có lão nhị dẫn đầu biết được. Những người khác chỉ nhận được mệnh lệnh phải trông coi Tống gia cùng Ôn gia, nguyên nhân bên trong lại không biết.”

Tần Văn Tranh tuy rằng đã báo cho Hoàng đế, nhưng ám vệ dưới tay Hoàng đế cách đây không lâu vừa mới xuất hiện nội gian, người nọ ngược lại đã bắt được, nhưng còn có người khác phản bội hay không, tạm thời còn đang điều tra.

Huống chi, người nhìn chằm chằm hoàng đế càng nhiều.

Tần Văn Tranh liền đánh chủ ý lên người Cố Vân Đông.

Lão Tứ trước kia từng tiếp xúc với Cố Vân Đông, kỳ thật rất sợ tới làm thuyết khách, đáng tiếc hắn cùng lão nhị đoán quyền thua. Bởi vậy lão nhị đi phủ Vĩnh Ninh, hắn thì đến huyện Vân Cảnh, đối mặt với hỏa lực đầu tiên của Cố Vân Đông.

Thấy Cố Vân Đông không nói lời nào, lão Tứ chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói: "Hai là, Tần đại nhân nói, quận chúa thông minh có năng lực, trí dũng song toàn, trong đầu chủ ý nhiều, thủ đoạn cũng nhiều, lại kết bạn rộng lớn, tính tình còn trầm ổn, hơn nữa..."

Cố Vân Đông đè xuống khóe miệng: "Được rồi, không cần tâng bốc ta, nói trọng điểm.”

“...... Ba, chính là phủ Vĩnh Ninh vừa vặn có Cố Tiểu Khê cùng Cố Truyền Tông ở đây. Quận chúa cho dù đột nhiên xuất hiện ở phủ Vĩnh Ninh, cũng có một cái cớ để nói.”

Còn có một chuyện lão Tứ không nói, kỳ thật Cố Tiểu Khê đã nghĩ ra cách để Cố Truyền Tông cam tâm tình nguyện trở về thôn. Nhưng bởi vì chuyện này, Tần Văn Tranh đã sai người ngăn hắn lại.

Nghe hắn nhắc tới Cố Tiểu Khê cùng Cố lão đầu, khóe miệng Cố Vân Đông liền trầm xuống.

Tuy rằng lão Tứ nói vài nguyên nhân, nhưng Cố Vân Đông vẫn không quá muốn đi.

Cô đi phủ Vĩnh Ninh sẽ phải xa phu quân và nhi tử, dựa vào cái gì?

Lão Tứ thấy cô không động đậy, nghĩ đến phương pháp cuối cùng Tần đại nhân phân phó hắn trước khi đi.

Lúc này răng cắn một cái, "Phanh" một tiếng lần nữa quỳ xuống, dập đầu nặng nề.

"Quận chúa, việc này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn dân chúng hai nước. Tần đại nhân nói, Tống Thụy Thư này rất có khả năng chính là mấu chốt để dập tắt chiến tranh, sớm điều tra ra nguyên nhân trung gian này, sẽ có thể sớm tìm được phương pháp đàm phán với Lê quốc. Đại Tấn ủng hộ hòa bình, cũng không muốn dùng tính mạng của hơn mười vạn tướng sĩ đi lấp đầy chiến tranh vô nghĩa. Nếu có thể chấm dứt chiến tranh, vu quốc vu dân đều là may mắn lớn, mong quận chúa, thành toàn! !”

Cố Vân Đông một câu cũng nói không nên lời, trong lòng mắng Tần Văn Tranh đến máu chó đầm đìa.

Quả nhiên, Tần Văn Tranh mỗi lần tìm mình, chắc không có chuyện tốt.

Lão Tứ thận trọng giao phó cho cô như vậy, Cố Vân Đông quả thật không cách nào cự tuyệt. Biên quan bình yên, làm sao không phải là nguyện vọng của bọn họ?

Cho dù chuyện của Tống Thụy Thư không liên quan gì đến chiến sự biên quan, chỉ cần có một tia hy vọng, đều đáng giá đi điều tra một chút.

Lão Tứ nói xong những lời kia, liền nhịn không được cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Vân Đông.

Thấy cô trong chốc lát nghiến răng nghiến lợi, thần sắc ngưng trọng, lúc lại không tiếng động thở dài, trong lòng lão Tứ càng thêm thấp thỏm.

Quận chúa này... Rốt cuộc đáp ứng hay không đáp ứng?

Cố Vân Đông trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô rũ mắt nhìn lão Tứ vẫn quỳ trên mặt đất, thở dài nói: "Ngươi đứng lên đi.”

Ý của quận chúa là..."

Cố Vân Đông nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ta còn chưa nghĩ xong, thúc giục cái gì? Ngươi đột nhiên nói với ta một chuyện lớn như vậy, còn không cho phép ta suy nghĩ lâu chút?”

Lão Tứ rụt cổ lại, quận chúa thật hung tàn.

Cố Vân Đông hừ lạnh: "Ngươi đứng lên cho ta, ta hỏi ngươi, việc này, Ôn đại nhân có biết không?”

Lão Tứ vội vàng đứng dậy: "Ôn đại nhân chỉ biết bên Lê quốc đang tìm Tống Thụy Thư, bọn họ và Tống Thụy Thư là thân nhân, là đại nhân chúng ta vì phòng ngừa vạn nhất, tạm thời phái người ở bên này trông coi. Những chuyện khác, Ôn đại nhân cũng không rõ ràng lắm.”

Cố Vân Đông gật đầu: "Ta hiểu rồi, cứ như vậy trước đi, ta đi ăn chút gì đó, đói chết ta rồi.”

Cô nói xong thì đi mở cửa, lão Tứ ở phía sau muốn nói lại thôi.

Quận chúa cũng không cho lời xác nhận, trong lòng hắn thật sự không yên tâm.

Cố Vân Đông mở cửa thư phòng ra thì nhìn thấy Thiệu Văn canh giữ ở cửa, Ôn đại nhân đứng ở nơi xa hơn một chút, đang nói chuyện với Tống Thụy Quân nghe tin mà đến.

Nhìn thấy cô đi ra, sắc mặt Tống Thụy Quân vui vẻ, được Ngô ma ma đỡ vội vàng đi tới.

"Vân Đông."

Nàng rất ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm, không hiểu rõ tình huống đã để cho Tiểu Quỳ đi tìm ngài, hại ngài chạy một chuyến, xin lỗi.”

Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tống Thụy Quân lại cực ky cảm động.

Bản thân Tiểu Quỳ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ như vậy chạy tới, khẳng định cũng nói không rõ ràng.

Hoàn toàn không biết Ôn gia rốt cuộc gặp phải chỗ khó khăn gì, Cố Vân Đông đã mang theo người chạy tới giúp nàng. Sự ấm áp từ sâu trong đáy lòng dâng lên, làm cho hốc mắt Tống Thụy Quân nóng lên, có chút mơ hồ.

Cố Vân Đông thuận thế đỡ tay kia của nàng: "Không có việc gì, ta vừa vặn đến thăm cô, thân thể cô thế nào rồi? Nhìn sắc mặt của cô, chắc cũng điều trị không tệ?”

Tống Thụy Quân cầm khăn tay ấn khóe mắt: "Uống thuốc Thiệu đại nhân kê đơn, lại tỉ mỉ chăm sóc mấy tháng như vậy, tất nhiên tốt. Lại nói tiếp, ta còn muốn cám ơn ngài, chẳng những ở phủ Lạc Châu cứu ta chiếu cố ta, mà ngay cả khi ta trở lại huyện Vân Cảnh này, cũng nhờ phúc của ngài, cuộc sống trôi qua thuận tâm thuận ý không ít."

Mối quan hệ của nàng với mẹ chồng không tốt, mặc dù một phần lớn là vì nàng và Ôn Tấn đã kết hôn trong nhiều năm mà không có con.

Nhưng cũng có một phần nhỏ nguyên nhân là mẹ chồng nàng cảm thấy, hiện giờ Ôn Tấn đã là quan, nhưng Tống gia lại chỉ là một thương hộ nho nhỏ, ở huyện thành chỉ có hai ba gian hàng, không trợ lực được cho Ôn Tấn trên quan trường, để hắn ở vùng quê hẻo lánh này nhiều năm.

Bây giờ lại không giống, Tống Thụy Quân có thai, mẹ chồng nàng tất nhiên cao hứng.

Nhưng muốn nói thái độ đối với nàng hoàn toàn thay đổi cũng là không có khả năng, lần trước Ngô ma ma cùng hai hộ vệ đi phủ Lạc Châu chăm sóc nàng, Ôn lão thái thái cũng muốn đi.

Bà ta đương nhiên không phải đi chiếu cố Tống Thụy Quân, chỉ là muốn đi phủ thành thêm kiến thức.

Nhưng Ôn Tấn nói, Tống Thụy Quân ở trong tri phủ, trở thành bằng hữu với thiên kim của tri phủ đại nhân là Vĩnh Gia quận chúa, có quận chúa chiếu cố, cũng không cần Ôn lão thái thái tới.

Lão thái thái này vừa nghe Tống Thụy Quân thế nhưng còn trèo lên quận chúa, đáy lòng tất nhiên có cân nhắc.

Bởi vậy đợi đến ba tháng sau Tống Thụy Quân ổn định thai nhi, một lần nữa trở lại huyện nha Vân Cảnh, thái độ lão thái thái đã hoàn toàn thay đổi.

Cố Vân Đông nghe vậy cười cười: "Có thể giúp được cô là được.”

“Ngài một đường tới cũng vất vả rồi, ta đã cho người chuẩn bị đồ điểm tâm, trước tiên đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi. Hiếm khi đến huyện Vân Cảnh một chuyến, không bằng ở thêm vài ngày. Huyện Vân Cảnh tuy rằng nghèo, nhưng non xanh nước biếc, phong cảnh vẫn rất đẹp.”

Tống Thụy Quân vừa nghĩ đến Cố Vân Đông có thể ở lại mấy ngày, nàng liền có chút hưng phấn, lời nói cũng nhiều lên.

Cố Vân Đông lại cười lắc đầu: "Chờ nghỉ ngơi nửa ngày, ta sẽ chạy về trong đêm."

“Vội vàng như vậy?? Buổi đêm đi đường không an toàn. Mặc kệ như thế nào cũng phải ở lại một đêm phải không?” Tống Thụy Quân kinh ngạc dừng bước.

Cố Vân Đông: "Trong nhà còn có việc, không trì hoãn được. Đúng rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về phủ Vĩnh Ninh, cô có thứ gì cần mang đến cho cha mẹ, ta giúp cô mang qua.”

Lão Tứ đi theo phía sau bất ngờ ngẩng đầu lên, biểu tình vui sướng hiện rõ trên mặt, quận chúa đã quyết định? Nàng muốn đi phủ Vĩnh Ninh?

Tống Thụy Quân cũng mở to hai mắt: "Ngài, ngài muốn đi phủ Vĩnh Ninh? Sao lại đi xa như vậy?"

“Cô cũng biết, quê ta ở phủ Vĩnh Ninh, vừa mới nhận được thư từ tiểu thúc thúc ta, nói hắn hiện giờ đang ở phủ thành, còn gặp phải chút phiền toái, ta phải đi xem một chút." Cố Vân Đông nói xong xoa xoa mi tâm: "Nhà ai cũng có cuốn kinh khó niệm a.”

Tống Thụy Quân nhất thời không tiện hỏi nhiều: "Thì ra là như vậy, ta quả thật có mấy thứ muốn đưa về nhà. Nếu ngài nói vậy, ta sẽ không khách khí nữa."

“Vậy ngươi đi chuẩn bị trước đi, ta đi ăn chút gì đó."

"Được." Trong lúc nói chuyện, mấy người cũng đã đến phòng khách.

Cố Vân Đông và Thiệu Văn ngồi xuống ăn chút gì. Thuận tiện cùng Ôn đại nhân tán gẫu chuyện phòng ngự cửa thành này, chờ nói chuyện không sai biệt lắm, bên kia Tống Thụy Quân cũng sai người xách một túi đồ đi vào.

Cố Vân Đông không ở lại lâu, ăn xong nghỉ ngơi khoảng một canh giờ thì mang theo người rời đi.

Lão Tứ không đi, mục đích lần này hắn đến phủ Lạc Châu, không chỉ vì thuyết phục Cố Vân Đông đi phủ Vĩnh Ninh, hắn còn phải phụ trách liên hệ với những người cung cấp thông tin khác lẻn vào Lê quốc.

Thậm chí nếu cần thiết, chính hắn cũng có thể phải mạo hiểm đi Lê quốc một chuyến.

Lại nói tiếp, nhiệm vụ của hắn, kỳ thật so với Cố Vân Đông còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông đại khái cũng phát hiện suy nghĩ của hắn, do dự một lát sau, kéo người sang một bên nói chuyện, thuận tiện đem một bộ kính viễn vọng cho hắn: "Cái này ngươi cầm, nói không chừng có lúc hữu dụng. Ta cũng vì nể tình giứa chúng ta mới cho ngươi, ngươi hãy tự chăm sóc tốt.”

Lão Tứ ngẩn người, lập tức thận trọng chắp tay hành lễ với Cố Vân Đông: "Đa tạ quận chúa.”

Bình Luận (0)
Comment