Chương 1651: Mắng Tần Văn Tranh ba trang giấy
Cố Vân Đông xoay người lên ngựa, nhìn thoáng qua đám người Ôn Tấn Tống Thụy Quân, dây cương run lên, đi thẳng về phía cửa thành.
Cặp kính viễn vọng kia cho lão Tứ, cũng hy vọng hắn có thể an toàn hơn một phần.
Kỳ thật triều đình đã chế tác thứ này, hồi đầu năm, Thiệu Thanh Viễn đã giao phương pháp chế tác thứ này cho triều đình, dù sao Thiệu Thanh Viễn cũng đã cho Tạ Trung Lâm một bộ.
Chỉ là triều đình bên kia cần thời gian chế tác, nguyên liệu cũng không dễ dàng có được.
Cố Vân Đông ra khỏi cửa thành, tụ họp với Thiệu Vũ đang chờ ở bên kia, ba người lại không ngừng vó ngựa trở về huyện Tĩnh Bình.
Thiệu Thanh Viễn từ sáng sớm đã rời giường, mí mắt vẫn luôn nhảy, luôn có một loại dự cảm không tốt.
Hắn lo lắng chuyến đi này của Cố Vân Đông có thể có vấn đề gì, đang nôn nóng khó chờ, tính toán tìm người đến huyện Vân Cảnh xem một chút đã nghe nói Cố Vân Đông vừa trở về.
Hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý công văn trên bàn, vội vàng đi ra ngoài xem.
Quả thật nhìn thấy Cố Vân Đông bình yên vô sự, biểu tình trên mặt Thiệu Thanh Viễn trong khoảnh khắc thoải mái hẳn lên.
Hắn nhìn Cố Vân Đông trong tay cầm một túi đồ, lập tức nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Huyện Vân Cảnh bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Vân Đông dọc theo đường đi cũng muốn nói với Thiệu Thanh Viễn chuyện mình muốn đi phủ Vĩnh Ninh.
Cô đã đánh xong bản thảo bụng, kết quả vừa đối diện với biểu tình của hắn, trong nháy mắt lại không biết nên nói như thế nào.
Thiệu Thanh Viễn một mực nhìn cô, nhìn thấy bộ dạng rối rắm của cô, trong lòng liền lộp bộp một chút: "Làm sao vậy?"
“Ừm... Chúng ta vào nhà nói đi, ta có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với chàng.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, gật đầu cùng cô đi vào trong phòng.
Nửa canh giờ sau, hắn trầm mặt đi ra.
Cố Vân Đông ngồi trong phòng không nhúc nhích, hai tay lại xoa xoa thái dương của mình.
Hết lần này tới lần khác, Trì Trì lạch cạch chạy tới: "Mẹ, mẹ đã trở lại?”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, xong đời, nơi này còn có một người, không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Trì Trì gọi cô một hồi lâu, cũng không thấy mẫu thân nhà mình có phản ứng, lập tức kỳ quái nghiêng đầu nhỏ, ghé vào trên đùi cô, từ dưới lên nhìn cô: "Mẹ, mẹ khóc sao?”
“...... Không. " Cố Vân Đông ôm tiểu tử kia lên.
Trì Trì nhào vào trong ngực cô cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé khép lại, nói nhỏ: "Mẹ, Tống Nham ca ca không được chơi, phải làm bài tập, thật đáng thương.”
“Con không cần làm?”
"Con đã làm xong." Trì Trì ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình: "Mẹ hỏi ma ma mà xem.”
Thích ma ma ở một bên cười nói: "Đã làm xong rồi, tiểu thiếu gia nhà chúng ta thật lợi hại, đã xem xong cả một quyển tranh."
Trì Trì dùng sức gật gật đầu nhỏ: "Không phải sao? Nó dày như vậy." Bàn tay nhỏ bé của hắn khoa trương ôm một vòng.
Thích ma ma cùng Cố Vân Đông đều bật cười, Thiệu Thanh Viễn đúng lúc này đi trở về, ôm Trì Trì lại.
Cố Vân Đông ngẩng đầu: "Chàng đi đâu vậy?"
“Đi viết một lá thư." Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn vẫn không dễ nhìn như trước.
Cố Vân Đông ngẩn người: "Viết cho ai?”
"Tần Văn Tranh." Thiệu Thanh Viễn viết ba trang giấy, toàn bộ đều là mắng hắn.
Tuy rằng không thể ngăn cản nương tử nhà mình đi phủ Vĩnh Ninh, nhưng hắn nổi giận với thủ phạm cũng được chứ?
Lúc này tức giận cũng thở ra hơn phân nửa, đối diện với ánh mắt cầu cứu của Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn "chậc" một tiếng.
Vợ chồng nhiều năm, hắn đương nhiên biết ánh mắt này của cô có ý gì.
Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, kẹp Trì Trì dưới nách: "Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ nói với tiểu tử này.”
Dứt lời, mang Trì Trì vẻ mặt mờ mịt đi.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Thích ma ma đang không hiểu gì, cô cười khan hai tiếng, nói: "Ta hai ngày nay sẽ chuẩn bị khởi hành đi phủ Vĩnh Ninh, sợ Trì Trì không vui, nên nhờ phu quân khuyên nhủ thằng bé."
Thích ma ma kinh ngạc: "Phu nhân muốn đi phủ Vĩnh Ninh?"
“Đúng vậy." Cố Vân Đông thở dài: "Thân bất do kỷ ah.”
Rất nhanh, tin tức Cố Vân Đông muốn rời đi, những người khác trong huyện nha cũng biết.
Thiệu Âm luôn biết bản lĩnh của con dâu này, cũng rõ ràng thời điểm mấu chốt này mà con bé đi phủ Vĩnh Ninh chắc chắn vì có việc quan trọng.
Bởi vậy nàng không nói thêm gì, chỉ nhẹ giọng dặn dò vài câu: "Ra ngoài phải chú ý an toàn, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình. Trong nhà con cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Trì Trì cùng mấy hài tử.”
Thiệu Âm không chỉ dạy vỡ lòng cho Tống Nham, ngay cả Dư Vi Ninh đã dưỡng thương xong cũng đi theo bà học tập.
Ngay cả cơm áo gạo tiền của Thái Việt cũng là Thiệu Âm an bài.
Thái Việt còn phải gọi nàng một tiếng bà dì, Thiệu Âm tuy rằng có bất hòa với bà nội Thái Việt, nhưng đối với đứa nhỏ Thái Việt này lại thập phần chiếu cố.
Trịnh Nhị nghe nói cô muốn đi phủ Vĩnh Ninh thì sợ ngây người, vội vàng chạy tới hỏi: "Đang yên đang lành ngài đi phủ Vĩnh Ninh làm gì? Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Khê sao?”
“Ngươi đang yên đang yên đang lành lại rủa tiểu thúc ta làm cái gì?”
"Vậy ngài đi..."
"Tiểu thúc quả thật gặp chút phiền toái, ta đi qua xem một chút." Tần Văn Tranh đã thay Cố Vân Đông tìm được lý do cô phải đi phủ Vĩnh Ninh, tất nhiên cô phải dùng.
Nhưng lời này rơi vào trong lỗ tai Trịnh Nhị, lại làm cho hắn rất lo lắng.
"Vậy ta đi cùng ngài."
"Không cần, ngươi ở chỗ này chiếu cố nương tử ngươi thật tốt, ngươi đi qua không chừng lại kéo chân sau của ta." Trịnh Nhị bị cô nói đến nghẹn không nói nên lời, sắc mặt còn có vài phần ủy khuất.
Tuy rằng, người đề nghị đi phủ Vĩnh Ninh dẫn đến Cố Tiểu Khê gặp phải những chuyện này là hắn, nhưng hắn không cố ý nha?
Cố Vân Đông cũng không có thời gian đi an ủi hắn, chỉ nói: "Không phải ngươi còn muốn giúp ta thành lập đoàn xe sao? Vừa lúc ta hôm nay có việc, vậy chuyện đoàn xe sẽ giao cho ngươi. Nếu có vấn đề gì, ngươi cứ hỏi Thiệu Song và Mục quản sự của Đoàn gia. Mọi việc đều thương lượng, cũng đừng tự chủ trương. Thật sự không quyết định được thì hỏi phu quân ta.”
Trịnh Nhị lúc này đứng thẳng người, biểu tình kích động: "Việc này thật sự giao cho ta?"
"Nếu ngươi làm không tốt..."
"Ta hứa sẽ làm tốt." Trịnh Nhị không cần suy nghĩ đã đáp ứng.
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, hiện tại cô còn vướng chỗ Trì Trì.
Tiểu tử kia tuy rằng đã bị Thiệu Thanh Viễn nói thông suốt, nhưng vừa nghe nói chuyến đi này của Cố Vân Đông khá dài ngày, tiểu tử kia nhất thời lại bắt đầu rầu rĩ không vui.
Thằng nhóc cũng không nói lời nào, chỉ là hai ngày trước khi Cố Vân Đông khởi hành, hắn luôn dính sau lưng cô.
Cố Vân Đông nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn đề nghị đem đứa nhỏ này theo bên người cùng đi.
Cũng may cuối cùng khắc chế được, chỉ ôm hắn trấn an hồi lâu.
Cuối cùng Trì Trì chạy về phòng mình, từ trong kho bảo bối lấy ra hai thỏi vàng Dịch Tử Lam đưa cho hắn, nhét vào trong tay Cố Vân Đông, hừ lạnh: "Mẹ, cho người, lấy làm lộ phí.”
Hắn đã biết công dụng của thứ này từ Thích ma ma rồi.
Cố Vân Đông nhìn thỏi vàng trong tay, lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Nhưng dù không nỡ, Cố Vân Đông vẫn phải đi.
Trì Trì nằm trong lòng Thiệu Thanh Viễn, dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, mắt thấy xe ngựa Cố Vân Đông không còn bóng dáng, mới dẹt miệng, bộ dạng muốn khóc chôn vào trong ngực Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn vuốt lưng hắn, thấp giọng nói: "Mẹ rất nhanh sẽ trở lại, chúng ta ở nhà chờ nàng. Con phải ngoan ngoãn ăn cơm ngủ đúng giờ, bằng không chờ mẹ con trở về, con lại gầy đi, nàng ấy sẽ đau lòng."
Trì Trì gật đầu thật mạnh: "Con ăn rất nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn cười cười, lại đứng ở cửa thành hồi lâu, lúc này mới xoay người trở về.
Lần này Cố Vân Đông đi phủ Vĩnh Ninh mang theo Thiệu Văn Thiệu Vũ cùng Hồng Diệp. Thiệu Thanh Viễn vốn còn muốn cho cô thêm vài người, chỉ là Cố Vân Đông không muốn.
Phủ Vĩnh Ninh bên kia có người Tần Văn Tranh an bài, đến lúc đó đều sẽ nghe lệnh nàng.
Ngược lại huyện Tĩnh Bình này luôn thiếu nhân thủ, càng cần bọn họ.
Chỉ là bởi vì Đồng Thủy Đào mang thai nên không thể đi theo nên nàng rất buồn bực.
Bình thường tiểu thư xuất hành bên ngoài, đều có nàng ở bên người bảo hộ, hiện giờ vì mang thai, chỗ nào cũng không đi được.
Đều do Tiết Vinh, sớm không cho nàng mang thai muộn không mang thai, hết lần này tới lần khác lại ở thời điểm mấu chốt này.
Nghĩ đến đây, Đồng Thủy Đào hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu bên cạnh: "Tránh xa ta một chút." Sau đó đuổi theo đám người Thiệu Thanh Viễn.
Tiết Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi Thủy Đào có thai, tính tình ngày càng làm cho người ta khó nắm bắt, rõ ràng vừa rồi còn tốt, đột nhiên liền trở mặt, còn không nói rõ nguyên nhân với hắn.
Vốn có phu nhân ở đây, Đồng Thủy Đào ở trước mặt nàng rất ngoan. Hiện giờ phu nhân rời đi, những ngày kế tiếp, Tiết Vinh không biết cuộc sống của mình sẽ trôi qua như thế nào.
Cố Vân Đông ngược lại không biết mình ở trong lòng Tiết Vinh còn có địa vị như vậy, cô đang dẫn đầu đi phủ thành Lạc Châu.
Việc này cô không có ý định gạt Cố Đại Giang, những người khác không biết, cha cô biết cũng không sao.
Cố Đại Giang nghe xong, quả nhiên vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng ông ấy ở việc này quả thật không giúp được gì, hiện giờ phủ Lạc Châu đã đủ để ông bận rộn đến mức chân không dính đất.
Ông chỉ có thể dặn dò: "Hết thảy lấy an nguy của mình làm đầu, gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ đến người nhà chúng ta, không nên dễ dàng mạo hiểm, con còn có chúng ta.”
Cố Vân Đông cười nói: "Cha, con cũng không phải lên tiền tuyến, không có việc gì.”
Cố Đại Giang lại nghiêm túc: "Tiền tuyến kia là chém giết trực tiếp, con lại là ám tiễn khó phòng, càng phải cẩn thận.”
Nói xong, ông còn muốn Cố Vân Đông mang theo cặp song sinh.
Cố Vân Đông tất nhiên không chịu, cha cô bên này còn thiếu nhân thủ hơn cả huyện Tĩnh Bình, không nhìn thấy ngắn ngủi mấy tháng không gặp, quần áo cha cô đã rộng một vòng sao?
Cố Đại Giang không có biện pháp, chỉ có thể tiễn cô ra khỏi thành.
Cố Vân Đông bên này trang bị đơn giản, Thiệu Văn cưỡi ngựa, Thiệu Vũ ngồi trên xe điều khiển xe ngựa, cô và Hồng Diệp có thể nhân cơ hội ở trong xe nghỉ ngơi.
Chẳng qua từ sau khi rời khỏi thành, dọc theo đường đi ngược lại rất náo nhiệt.
Tựa như lời Trịnh Nhị nói, người đến phủ Lạc Châu không nhiều lắm, nhưng rời đi lại không ít.
Đám người Cố Vân Đông mới đi được hai ngày đã đụng phải mấy đoàn xe, những người này đều là dân chúng sợ triều đình thua trận, cửa thành thất thủ bọn họ sẽ không giữ được tính mạng.
Chỉ có điều, lúc này người có dũng khí có năng lực kéo gia đình đến các trấn thành khác, đều là có chút tài sản.