Chương 1654: Cố Vân Đông giết người đầu tiên
Cố Vân Đông cùng Hồng Diệp vốn đã bị Thiệu Văn Thiệu Vũ ngăn ở phía sau, sau đó Đại Phúc mang theo huynh đệ lại lui đến chỗ bọn họ, mười mấy người chắn ở trước mặt bọn họ.
Bởi vậy khi đám người Thường lão đại tiến vào, đảo qua bên này, chỉ cảm thấy đều là nam tử.
Bây giờ nhìn thêm một lát, mới phát hiện Cố Vân Đông và Hồng Diệp ở cuối cùng.
Thường lão đại kia nghe vậy cũng quay đầu lại, thấy rõ bộ dạng Cố Vân Đông, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt vốn nhã nhặn trong nháy mắt trở nên hèn mọn.
Thường lão đại cười ha ha, nói với người dưới tay: "Các huynh đệ, hôm nay ta sẽ mang tẩu tử về cho các ngươi.”
“Lão đại uy vũ, lão đại uy vũ."
Thường lão đại rất hưng phấn: "Hôm nay chúng ta gặp dê béo, hai nữ nhân kia là của ta. Bên này..." Hắn dừng một chút, nói: "Nam nhân già trẻ đều giết, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp toàn bộ mang về, buổi tối vui vẻ ah."
“Tốt, tốt, tốt."
Người Lưu gia vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch một mảnh.
Đứa nhỏ phía sau Lưu lão thái thái sợ tới mức trực tiếp khóc thành tiếng, mấy hạ nhân nhát gan càng mềm nhũn tay chân ngã ngồi trên mặt đất.
Chỉ có mấy hộ vệ kia, nắm bội kiếm run tay nói: "Ta xem ai dám."
“Động thủ." Thường lão đại vung tay lên, tên cướp phía sau liền đi về phía người Lưu gia.
Hộ vệ lập tức nghênh đón, các gia đinh cũng cầm đồ vật bên cạnh vung lên, Lưu gia bên kia nhất thời khóc lóc cầu xin tha thứ không dứt, toàn bộ miếu hoang trong nháy mắt lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Còn có một nhóm người đi theo Thường lão đại xông tới Cố Vân Đông, Đại Phúc cùng các tiểu đệ run chân: "Xong rồi, chúng ta, chúng ta cũng liều mạng đi.”
Vừa dứt lời, Thường lão đại đã giết tới.
Thiệu Văn Thiệu Vũ nhanh chóng rút kiếm ra ngăn cản, Thường lão đại kia thật đúng là có vài phần bản lĩnh, tránh được kích thứ nhất, nghiêng người để cho tiểu đệ phía sau nghênh đón.
Chính hắn thì mang theo nụ cười gian chạy về phía Cố Vân Đông.
Đại Phúc siết chặt đại đao trong tay, nói: "Ta, ta đi ngăn cản một chút, các ngươi mau chạy đi.”
Nói xong, liền nắm chặt đại đao, mắt thấy sắp nhào tới.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “vút”, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Thường lão đại vọt tới trợn tròn hai mắt, trên cổ có một mũi tên cắm thẳng lên trên.
Đại Phúc khiếp sợ nhìn người vừa rồi còn tràn đầy kiêu ngạo ngang ngược muốn bắt người đi làm Áp Trại phu nhân, trong một hơi thở đã ngay cả mạng cũng không còn.
Hắn sững sờ quay đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông còn duỗi tay, lộ ra trên cánh tay buộc nỏ.
Không chỉ là hắn, những người khác trong miếu hoang đều dừng động tác, không dám tin nhìn chằm chằm Cố Vân Đông.
Hiện trường dường như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều có chút phản ứng không kịp chuyện vừa xảy ra.
Thường lão đại cứ như vậy trước mặt mọi người, chết rồi??
Hơn nữa, còn là kẻ mạnh nhất trong miếu hoang này, những người khác còn chỉ mới bị thương, nhưng Thường lão đại không nên mất mạng nhất, lại là người đầu tiên bị giết.
Đại Phúc hung hăng nuốt nước miếng: "Phu, phu nhân, ngài giết?”
“Làm sao vậy?”
"Ngài giết người..."
"Hắn không nên chết sao?" Cố Vân Đông thu tay trở về: "Là ngươi nói, hắn ta là hung thủ giết người, không việc ác gì không làm."
Hắn, hắn vừa nói vậy à? Nhưng Thường lão đại quả thật chính là một người như vậy.
Nhưng Đại Phúc vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút không chân thật.
"Lão đại." Không biết ai đột nhiên hô to một tiếng, người dưới tay Thường lão đại chợt hoàn hồn, lập tức ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Cố Vân Đông.
"Ngươi là tiện nhân, dám giết lão đại chúng ta. Các anh em, hãy trả thù cho lão đại.”
Vì thế những tên cướp vốn còn quấn lấy người Lưu gia, lại ầm ầm hướng về phía Cố Vân Đông.
Thiệu Văn Thiệu Vũ một người một kiếm, rạch cổ hai tên cướp bên cạnh, lập tức lại có hai người mất mạng.
Đại Phúc miệng khô muốn chết, bị tiểu đệ của mình kéo sang một bên.
Hai người này lại mặt không đổi sắc trực tiếp giết người, mãnh liệt như vậy sao?
Hắn lại nhìn về phía Cố Vân Đông, đám người kia đã vọt tới trước mặt Cố Vân Đông.
Hắn vốn tưởng rằng vị phu nhân này chỉ có thể bắn từ xa, cận chiến cũng không được, ai biết lúc này nàng thu hồi nỏ tiễn, cầm lên một cây gậy trên mặt đất, trực tiếp đánh rơi đao trong tay tên cướp, đạp người bay ra.
Cô cùng đối phương giao thủ, thế nhưng một chút cũng không rơi vào thế hạ phong, ngược lại còn đánh cho bọn hắn không hề có lực phản kích.
Về phần nha hoàn Hồng Diệp kia, đã sớm không biết thuần thục trốn ở nơi nào, dù sao Đại Phúc đã không tìm thấy bóng dáng của nàng.
A, sợ chết, ngay cả an nguy của chủ tử cũng không để ý, chờ chuyện bên này kết thúc, nha hoàn kia khẳng định sẽ bị bán đi.
"Lão đại, chúng ta đi nhanh đi." Tiểu đệ hắn kéo ống tay áo của hắn: "Lúc này tất cả mọi người đều không chú ý, chúng ta đi còn kịp."
Đại Phúc sửng sốt, tỉnh táo lại, vỗ đầu hắn ta: "Đi cái gì? Phải giúp đỡ.”
Nói xong, hắn liền cầm đại đao xông lên.
Hắn hiển nhiên chưa từng giết người, đao tuy rằng chém qua, nhưng cũng không trúng chỗ yếu hại.
Cố Vân Đông dành thời gian nhìn thoáng qua, phát hiện Đại Phúc này cũng là một người có thân thủ, tuy rằng lúc đầu vụng về một chút, đến phía sau lại càng ngày càng thuận tay, cuối cùng dứt khoát một đao đánh ngất người.
Lưu gia bên kia bình tĩnh lại, hai đôi vợ chồng Lưu gia vội vàng nói: "Chúng ta, chúng ta đi nhanh đi, lát nữa chờ bọn họ đánh xong, sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.”
Lưu lão thái thái trừng mắt nhìn con dâu nhi tử một cái, vội vàng nói với hộ vệ không bị thương: "Mau, mau đi hỗ trợ, lão đại bọn hắn đã chết, những tên lâu la này sẽ chẳng làm được gì, mau đi.”
Mấy hộ vệ nhìn thấy vừa rồi Cố Vân Đông một mũi tên đã bắn chết Thường lão đại, nội tâm mơ hồ sôi trào.
Lúc này nghe thấy lão thái thái hạ mệnh lệnh, không nói hai lời liền xông lên.
Tựa như Lưu lão thái thái nói, không có Thường lão đại, những người này cũng không khó đối phó. Ngoại trừ mấy tên thân thủ cũng không tệ lắm, những người khác cũng chỉ ỷ vào trong tay có chút vũ khí cùng vũ lực.
Chống lại Cố Vân Đông Thiệu Văn Thiệu Vũ, cùng với Đại Phúc và hộ vệ Lưu gia thân thủ không tồi, không bao lâu đã bại trận.
Giết bảy tám tên cướp, mười mấy tên còn lại, hoặc bị thương hoặc choáng váng hoặc vứt bỏ vũ khí đầu hàng, rất nhanh đã bị bắt trói lại vứt sang một bên.
Ba người Cố Vân Đông không có một chút chuyện gì, ngược lại Đại Phúc cùng những tiểu đệ kia, cùng với hậu vệ Lưu gia ít nhiều đều bị thương một chút.
Cố Vân Đông thấy thế, từ trong hành lý lấy ra thuốc ngoại thương đưa cho bọn họ: "Thuốc này là phu quân ta nghiên cứu ra, hiệu quả rất tốt, các ngươi trước tiên bôi chút thuốc đi."
“Đa tạ."
Trên người Cố Vân Đông dính chút máu, Hồng Diệp không biết chạy từ đâu ra, trong tay cầm khăn dính nước: "Phu nhân, lau mặt đi.”
Mưa bên ngoài đã ngừng, Cố Vân Đông lau sạch vết bẩn trên mặt, lập tức đi lên xe ngựa thay một bộ đồ sạch sẽ, lúc này mới một lần nữa đi tới miếu hoang.
Bên trong miếu rất yên tĩnh, thi thể trên mặt đất đã bị Thiệu Văn Thiệu Vũ kéo đến bên cạnh, nhưng mùi máu tươi lại nồng nặc khiến hai phu nhân Lưu gia liên tục buồn nôn.
Lưu lão thái thái vỗ vỗ bả vai tôn tử tôn nữ, đẩy bọn họ cho cha mẹ mình, sau đó được một nha hoàn đỡ, thật cẩn thận đi về phía Cố Vân Đông.
"Hôm nay, đa tạ phu nhân cứu chúng ta trong lúc nguy nan, lão thân đại biểu cho người nhà chúng ta, vô cùng cảm kích."
Cố Vân Đông đỡ nàng một phen: "Lão phu nhân không cần khách khí như vậy, chúng ta đây cũng là tự bảo vệ mình, bọn họ cũng tấn công chúng ta.”
Lão thái thái lại cười nói: "Các ngài chỉ có bốn người, ba người thân thủ bất phàm. Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, muốn chạy trốn căn bản rất dễ dàng. Nhưng chúng ta thì khác, một nhà chúng ta, già, nhỏ, đừng nói chạy trốn, chỉ sợ đi ra ngoài miếu này một bước, mạng cũng không còn. Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay cả nhà chúng ta, đích thật là nhờ phúc của các ngài mới có thể may mắn thoát nạn.”
Cố Vân Đông cũng không nói gì, cô cũng không tiện nói mình cũng muốn quét sạch nhóm cướp bên này đi.
Lưu lão thái thái đã ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Đông, sau khi bà biểu đạt cảm tạ, lại trở nên lo lắng: "Chỉ là, nhiều mạng người như vậy, nên xử lý như thế nào mới tốt?"
“Giao cho quan phủ là được."
Lão thái thái muốn nói lại thôi, Cố Vân Đông cười nói: "Lão phu nhân có chuyện không ngại nói thẳng.”
“Thường lão đại này chết ở đây, trên núi bọn họ còn có những tên cướp khác, đến lúc đó có thể tới tìm chúng ta gây phiền toái hay không?”
"Đến lúc đó thỉnh quan phủ xuất binh diệt phỉ, tiêu diệt toàn bộ." Đều là khối u ác tính, Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới muốn buông tha bọn hắn.
Lưu lão thái thái kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: "... Quan phủ, sẽ đồng ý xuất binh sao?"
"Sẽ."
Lão thái thái nghe giọng điệu chắc chắn của cô, càng cảm thấy cô không đơn giản.
Vị phu nhân này, quả thật có chút lai lịch.
May mắn vừa rồi bà không đi, mà để cho hộ vệ nhà mình xông lên cùng nhau hỗ trợ.
Hiện giờ nếu Cố Vân Đông đã nói như vậy, lão thái thái ít nhiều yên tâm.
Cố Vân Đông lại nhìn về phía Đại Phúc, người này lui vào trong góc, vừa ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô, lập tức ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.
Hắn vừa nghĩ đến lúc trước còn đề nghị Cố Vân Đông quỳ xuống cầu xin tha thứ, hận không thể tát mình hai cái.
Với bộ dáng hung hãn của nàng, cần phải quỳ xuống cho người ta??
Hắn hiện tại còn cảm thấy may mắn vì đám người Thường lão đại kia đến đúng lúc, bằng không hắn thật sự tống tiền mấy người trước mặt, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.
"Đại Phúc." Cố Vân Đông gọi hắn.
Đại Phúc theo bản năng đáp một tiếng, lập tức phản ứng lại, di chuyển về phía nàng vài bước: "Phu, phu nhân, chuyện gì vậy?”
“Ngươi nói ngươi không phải cướp đúng không?”
Đại Phúc lập tức lắc đầu: "Không phải không phải, ta chỉ là giả mạo.”
Vậy ngươi có biết về bọn cướp ở khu vực này không?”
"Biết biết." Đại Phúc vội vàng gật đầu: "Thường lão đại dẫn theo đám người này chiếm một khu trên đỉnh núi, vốn có hai nhóm cướp. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây người đi qua con đường này ít, không cướp được gì, cho nên rảnh rỗi không có việc gì làm, Thường lão đại đã đưa người đi đến ổ cướp khác thu thập sạch sẽ, hiện tại còn lại một nhà bọn hắn.”
“Cho nên, khu vực này, hiện tại chỉ còn lại một nhóm?”
"Đúng vậy."
Cố Vân Đông hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi cũng không phải cướp, sao lại biết rõ ràng như vậy?”