Chương 1655: Được nhìn thấy bởi chính mình
Đại Phúc giật mình một chút, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
Hắn cười, rụt cổ đi đến bên cạnh đống lửa, mới vừa rồi quần áo của hắn bị ướt, phải nhanh chóng hong khô.
Nhưng mà, tầm mắt Cố Vân Đông quá mức mãnh liệt, Đại Phúc cho dù muốn xem nhẹ cũng không có biện pháp.
Hắn chỉ có thể ngẩng đầu, đành đi ra nói: "Ta biết rõ ràng như vậy, là bởi vì, bởi vì ta tận mắt nhìn thấy."
“Ừ??"
“Nhìn thấy gì?”
Đại Phúc vừa mở miệng, lời nói sau đó cũng dễ dàng hơn nhiều: "Ta cũng không gạt các ngài, ta cùng đám huynh đệ ta, vốn là tay chân trong sòng bạc lớn nhất phủ Lạc Châu. Chủ nhân sòng bạc mắt thấy sắp có chiến tranh, hơn nữa sòng bạc buôn bán cũng không tốt, mấy ngày trước đã dứt khoát mang theo một nhà già trẻ, chạy đi nơi khác.”
Sòng bạc lớn nhất phủ Lạc Châu vốn làm ăn rất tốt, chỉ là vừa đánh giặc, phủ thành này có rất nhiều người có tiền đã chạy trốn, việc làm ăn của sòng bạc lúc này xuống dốc không phanh. Ngược lại còn có một ít con bạc không cai nghiện cờ bạc được, nhưng những người này đều là quỷ nghèo không có tiền, trước kia sòng bạc còn có thể cho bọn họ cầm cố phòng ốc linh tinh. Nhưng bây giờ, phủ Lạc Châu khi nào bị đánh vào cũng không biết, phòng ốc căn bản không đáng giá.
Chủ nhân sòng bạc mắt thấy hai tháng nay không có lời, tiếp tục mở cửa nói không chừng còn có thể lỗ vốn ngay cả quần cũng không còn. Nên đã mang theo người nhà đi thành thị khác.
Đại Phúc là tay chân của sòng bạc, lúc chủ nhân đi đã hỏi bọn họ có muốn đi cùng nhau hay không. Phàm là người trong nhà còn có thân nhân đều cự tuyệt, cuối cùng chỉ còn lại Đại Phúc cùng mười người dưới tay hắn, không vướng bận, đi theo chủ nhân cùng khởi hành.
"Ai biết chúng ta vận khí không tốt, lúc đi tới khu vực này, đụng phải cướp bóc. Cũng may đám cướp kia còn có chút lương tâm, bọn họ cướp tiền, không thương tổn mạng người.”
Đương nhiên, Đại Phúc có chút thân thủ, cho nên kịch liệt phản kháng, còn bị thương chút.
Mặc dù vậy, tiền của họ đã bị cướp sạch.
Chủ nhân sòng bạc ngược lại âm thầm giấu chút bạc, nhưng lại tuyên bố không còn bạc, không còn lộ phí nên không có ý định mang theo mấy người Đại Phúc nữa.
Đám người Đại Phúc đều sợ ngây người, chủ nhân không mang theo bọn họ, bọn họ làm sao bây giờ? Một lần nữa trở về phủ Lạc Châu?
Đại Phúc đương nhiên không đồng ý, muốn nháo. Nhưng hắn còn bị thương, những tiểu đệ khác đều chỉ có một thân man lực. Dưới tay chủ nhân cũng mang theo năm sáu hộ vệ, bọn họ trực tiếp bị hộ vệ đánh một trận, sau đó bị bỏ lại.
"Ta về sau coi như đã hiểu ra, chủ nhân khẳng định đã sớm biết đoạn đường này có cướp, cho nên mới mang theo chúng ta, trông cậy vào người nhiều thế mạnh làm cho những người đó không dám cướp. Ai biết được số lượng cướp bóc nhiều hơn, chúng ta không thể ngăn chặn. Bạc bị cướp, chủ nhân cảm thấy chúng ta vô dụng, lập tức đuổi chúng ta đi.”
Nói đến đây, Đại Phúc còn rất tức giận: "Chúng ta bị đuổi ra khỏi đội ngũ, trên người lại không có xu nào, muốn trở về phủ Lạc Châu cũng không được. Hơn nữa cho dù trở về, cũng không có chỗ ở, không có việc làm, phòng ốc trước kia của chúng ta đều đã bán đi, tất cả bạc đều lấy ra làm lộ phí.”
Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết ai nói một câu, dù sao cũng đã cùng đường, dứt khoát cũng làm giặc cỏ.
Đại Phúc vốn còn do dự, nhưng đói bụng hai ngày, thật sự không chịu nổi. Trên người còn bị thương, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Hắn liền dẫn đàn em đi nương tựa vào bọn cướp trên núi.
Đại Phúc tìm ổ cướp, chính là nhóm người lúc trước cướp của đoàn xe chủ nhân bọn họ.
Hắn nghĩ rất rõ ràng, đám cướp này chỉ cướp tài sản không giết người, điểm này cùng quan điểm với hắn, hắn có thể tiếp nhận.
Bọn cướp nghe xong câu chuyện của bọn họ, ngược lại rất hoan nghênh bọn họ, hơn mười hán tử không còn vướng bận, không phải là đội ngũ của bọn họ sẽ lớn mạnh hơn sao?
Đại Phúc cũng cảm thấy rất tốt, tối hôm đó ở trong ổ bọn cướp được ăn một bữa cơm no, định ngủ một giấc cho thoải mái.
Ai biết vừa mới nằm xuống, Thường lão đại đã dẫn người giết tới.
Đại Phúc bị dọa một cái giật mình, không nói hai lời gọi tiểu đệ của mình dậy, sau đó trực tiếp trốn đi.
Đợi đến khi hai bên cướp đánh không sai biệt lắm, Đại Phúc nhìn máu và thi thể đầy đất, chân đã mềm nhũn, vội vàng mang theo một đám tiểu đệ chạy đi.
Sau khi chạy xuống núi, lại đói bụng hai ngày, cân nhắc lại đi đầu nhập vào một ổ cướp khác.
Bọn họ lại lần nữa lên núi, đám cướp kia tất nhiên vui vẻ tiếp nhận bọn họ, làm lớn mạnh đội ngũ mà.
Một đám người Đại Phúc lại một lần nữa ăn no một bữa, ngủ một giấc.
Đến nửa đêm, Thường lão đại lại mang theo người giết tới.
Đại Phúc vừa nhìn Thường lão đại đã biết sắp xong, mang theo các tiểu đệ chuồn mất.
Khu vực này tổng cộng chỉ có ba ổ cướp, hai ổ bị giết chết, còn lại Thường lão đại kia, Đại Phúc căn bản cũng không dám đi qua đó.
Hắn cảm thấy có thể đây là ý của ông trời, không cho phép bọn họ lạc lối.
Đại Phúc không muốn làm cướp nữa, vẫn nên an phận trở về phủ Lạc Châu thôi, cho dù bán khí lực hoặc là ăn xin, cũng có thể có một miếng cơm ăn.
Chỉ là một đường đi phủ Lạc Châu này, vẫn cần lộ phí.
Vừa vặn, bốn người Cố Vân Đông cùng người Lưu gia đi về phía này, còn gặp phải mưa to chỉ có thể trốn vào trong miếu hoang.
Đại phúc linh quang chợt lóe, cân nhắc nhân số của nhau một chút, cảm thấy có thể thao tác một phen. Vì thế liền mạo danh cướp tới cướp bóc, ai ngờ lại gặp được Thường lão đại.
Cố Vân Đông nghe xong, không khỏi lộ ra biểu tình bó tay.
Hộ vệ bên Lưu gia nghe vậy cười nhạo: "Ngươi không phải là sao chổi chứ? Hai ổ cướp kia, ngươi đến chỗ nào, người ta bị diệt chỗ đó, ngay cả một đêm cũng không vượt qua.”
Những người khác đều bật cười, thật sự, bọn họ nghe xong đều cảm thấy trên người người này có một cỗ lực lượng thần kỳ.
Đại Phúc thẹn quá hóa giận, đứng lên nói: "Sao ngươi có thể nói như vậy? Ai là sao chổi? Ngươi nên nghĩ là ta đi đến đâu, kẻ xấu sẽ chết ở đó. Hai ổ cướp kia nếu không bị diệt, các ngươi hôm nay sẽ bị ba nhóm cướp xâu xé, các ngươi có thể toàn thân trở ra sao.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Lời này cũng có đạo lý."
"Đúng không?" Đại Phúc được khẳng định, lại ngồi xuống tiếp tục sấy khô quần áo: "Hơn nữa các ngươi xem, ta tới nơi này, một đám cướp cuối cùng cũng gặp đại nạn, Thường lão đại này không còn, người lợi hại dưới tay hắn đều bị giết, những người còn lại cũng chịu trói. Về phần những tên cướp ở lại trên núi, đều là đám ô hợp, cũng không cần sợ.”
Cố Vân Đông đăm chiêu, cô vốn còn nghĩ, lần này phải tiêu diệt một lần vài ổ cướp thật sự không dễ dàng, bản thân cô cũng không có thời gian tiếp tục ở chỗ này.
Ai biết được, những tên cướp này lại tiêu diệt nội bộ xong gần hết, còn lại những kẻ kia dễ giải quyết hơn nhiều.
Không chỉ Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, người Lưu gia bên kia cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy đứa nhỏ bị kinh hách cũng dám đi ra nhỏ giọng nói chuyện, hạ nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc, xem ra vẫn định nghỉ ngơi một lát.
Ngược lại mấy hộ vệ kia thấp giọng nói chuyện với nhau cái gì đó, một lát sau đi tới trước mặt Lưu lão thái thái, nói: "Lão phu nhân, nơi này không thể ở lâu, đám cướp này đã đi ra một lúc lâu, trên núi còn có người, nếu hồi lâu không thấy người trở về, nhất định sẽ ý thức được không thích hợp, xuống núi tìm, chúng ta không thể ở lại chỗ này qua đêm.”
Người Lưu gia nghe được, cả đám hai mặt nhìn nhau, dừng động tác, lại khẩn trương lên.
Hai tiểu cô nương nhỏ tuổi chạy tới, ôm lấy eo Lưu lão thái thái: "Tổ mẫu.”
Lão thái thái ôm các nàng, hơi nhíu mày, vấn đề này, vừa rồi bà cũng nghĩ đến.
Chỉ là...
Lão thái thái không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân, ngài cảm thấy thế nào?”
Cố Vân Đông đang đưa chuỗi thịt trong tay cho các tiểu đệ Đại Phúc, mấy chuỗi thịt lúc trước đã rơi hết xuống đất khi đánh nhau.
Vừa rồi cô còn nhìn thấy có tiểu đệ lặng lẽ nhặt một chuỗi lên, rửa trong nước mưa, sau đó tới gần đống lửa, tính nướng ăn.
Cố Vân Đông nghĩ đến vừa rồi Đại Phúc nói, bọn họ đã đói bụng hồi lâu, dứt khoát đưa các xâu thịt còn lại trong hành lý cho bọn họ, dù sao vừa rồi bọn họ cũng xuất lực không ít. Sau này họ cũng sẽ tiếp tục đóng góp.
Nghe Lưu lão thái thái hỏi, cô vỗ tay, nói: "Chờ bọn họ ăn xong, chúng ta sẽ khởi hành.”
Lão thái thái sửng sốt, Lưu lão đại lo lắng nói: "Nhưng hiện tại đã muộn giờ, cách huyện thành tiếp theo còn hơn mười dặm đường, chờ chúng ta chạy tới, cửa thành cũng đóng lại. Đến lúc đó chúng ta còn phải ngủ ở bên ngoài, cũng rất nguy hiểm."
“Đúng vậy, hơn nữa xem thời tiết này, nửa đêm có thể còn mưa." Đến lúc đó bọn họ phải ở trong mưa lớn một đêm sao? Nhất là trong trận chiến vừa rồi Lưu gia có không ít người bị thương, miệng vết thương cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Cố Vân Đông bảo Hồng Diệp thu thập đồ đạc: "Không có việc gì, trong tay chúng ta có nhiều tên cướp như vậy, còn có tay chân của Thường lão đại, nếu đến huyện thành báo cáo, họ sẽ mở cửa thành cho chúng ta đi vào.”
Người Lưu gia cảm thấy cô đang nói đùa: "Sao có thể dễ dàng như vậy, cho dù trong tay chúng ta có Thường lão đại, người thủ thành lại không biết chúng ta, cũng không biết Thường lão đại, dựa vào cái gì mà tin tưởng chúng ta, sẽ cho chúng ta đi vào.”
Cố Vân Đông: "Sẽ.”
Người Lưu gia còn muốn nói thêm, lão thái thái đã cắt ngang: "Nghe theo Thiệu phu nhân.”
Bà vừa mở miệng, người Lưu gia liền ngoan ngoãn câm miệng, chỉ là trong lòng còn mang theo hoài nghi.
Ngược lại trong lòng lão thái thái rất giật mình, vừa rồi bà đã cảm thấy Thiệu phu nhân trước mặt này không đơn giản, hiện giờ nàng có thể chém đinh chặt sắt nói bọn họ có thể vào thành, nhất định là có chỗ dựa.
Đại Phúc ở một bên cũng sững sờ nhìn cô, chuỗi thịt trong tay cũng không thèm ăn, nhân vật lợi hại này đâu ra vậy? Lại có thể làm cho cửa thành đang đóng mở ra?
Cố Vân Đông chỉ cười cười, cúi đầu vừa vặn nhìn vào ánh mắt tò mò của hai tiểu cô nương.
Cô lấy ra hai cái bánh mì thơm sữa mềm mại: "Dì cho các ngươi ăn, trấn áp kinh hãi, cầm lấy.”