Chương 1656: Xuất phát
Hai tiểu cô nương trợn tròn mắt, đây là món gì? Các nàng chưa từng nhìn thấy.
Lưu lão thái thái thấy thế, cười sờ đầu hai đưa cháu gái: “Cầm đi, mau cảm ơn phu nhân.”
“Cảm ơn phu nhân ạ.” Tiểu cô nương ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó mới duỗi tay nhận lấy bánh mì.
Vừa cầm vào đã cảm thấy mềm như bông: “Mềm quá, thơm quá đi.”
Ngay sau đó cắn một ngụm, đôi mắt của hai người lập tức sáng lên: “Ngon quá, cháu chưa từng ăn qua, đây là món gì vậy ạ?”
“Bánh mì sữa, khi rảnh con trai ta thích ăn cái này, vì vậy lần này đi ra ngoài ta mang theo một ít để làm món ăn nhẹ trên đường.”
Có bánh mì làm cầu nối, lá gan hai tiểu cô nương cũng lớn hơn, tò mò hỏi: “Dì có con rồi sao? Người đó bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Hai tuổi, nó còn nhỏ nhưng rất tham ăn.”
“Vậy nhất định dáng vẻ rất đẹp.”
Cố Vân Đông cười nói: “Các ngươi chưa gặp qua, sao biết trông nó đẹp được?” MAyy dich
“Dì đẹp, cháu nghe người ta nói, con trai lớn lên đều giống mẫu thân. Dì đẹp như vậy, chắc chắn đệ đệ cũng đẹp.”
Cố Vân Đông không nhịn được duỗi tay sờ đầu hai nàng: “Sao các ngươi biết nói chuyện như vậy?”
Hai tiểu cô nương mím môi, vừa ăn bánh mì vừa cười.
Đại Phúc nhìn hai bánh mì nhỏ, khẽ nuốt nước miếng.
Mấy người Hồng Diệp gần như đã thu dọn xong đồ đạc, Cố Vân Đông nhìn Đại Phúc, nói: “Thời gian không còn sớm, đi thôi, các ngươi mang theo bọn cướp này đi.”
Đại Phúc ngẩn người, chỉ vào mình: “Ta, chúng ta??”
“Nếu không thì sao? Vừa rồi các ngươi ăn nhiều thứ như vậy, ăn không trả tiền sao?”
Đại Phúc: “…”
Được rồi, được rồi, dù sao bọn họ cũng không có nơi nào để đi, đi theo phu nhân vào thành cũng tốt.
Cố Vân Đông sai bọn họ mang thi thể lên trước, đến lúc đó chờ người quan phủ tới xử lý. Có điều thi thể của Thường lão đại thì phải mang theo, còn có những tên cướp bị trói lại, đều phải mang đi.
Cố Vân Đông chỉ có một chiếc xe ngựa, cho nên thi thể của Thường lão đại cũng chỉ có thể đặt trên xe ngựa của Lưu gia.
Cô để lão thái thái và hai tiểu cô nương ngồi trên xe ngựa của cô, bên Lưu gia đem ra một chiếc xe.
Xe ngựa vừa bắt đầu di chuyển, lão thái thái đã cảm thấy có gì đó rất khác.
Xe ngựa này nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng ngồi lên rồi mới biết được.
Không chỉ vững vàng mà còn đặc biệt thoải mái.
Lão thái thái từng ngồi xe ngựa của mình, luôn cảm thấy không thoải mái và buồn nôn, nhưng chiếc xe ngựa này của Cố Vân Đông lại không như vậy, thậm chí bà còn có chút mơ màng buồn ngủ.
Cố Vân Đông thấy bà tuổi đã cao, hôm nay lại trải qua một buổi chiều mạo hiểm như vậy, khó tránh trong người cảm thấy mỏi mệt.
Cô để lão thái thái và hai tiểu cô nương ngủ một chút, còn mình vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Đám người Đại Phúc lôi kéo mấy tên cướp bị trói đi, hô to quát lớn, rất có vài phần tư thế cáo mượn oai hùm.
Chuyến đi này bọn họ đi không nhanh, không bao lâu trời đã tối đen, gió lạnh thổi qua, còn có chút lạnh lẽo.
Chờ đến khi cách cửa thành ba bốn dặm, Cố Vân Đông vẫy tay với Thiệu Văn: “Ngươi đi đến trước giải thích rõ ràng tình huống bên này với quan binh canh giữ cổng thành, để bọn họ tạo chút thuận lợi, mở cửa thành.”
Thiệu Văn gật đầu: “Vâng, thưa phu nhân.”
Sau khi nói xong, hắn quay đầu ngựa, đột nhiên lắc mạnh dây cương, phóng nhanh về phía trước.
Những người khác đều nhìn bóng lưng hắn, kinh ngạc trong giây lát.
Lão thái thái cũng đã tỉnh táo, vừa rồi Cố Vân Đông và Thiệu Văn nói chuyện, kỳ thật bà đã nghe được.
Thiệu Văn đi trước, tuy rằng đoàn người vẫn duy trì tốc độ ban đầu, nhưng vẫn nhanh hơn không ít.
Chờ đến khi đoàn xe tới cửa thành, Thiệu Văn đã dắt ngựa đứng ở đó.
Đứng cùng Thiệu Văn ở đó, còn có hai vị quan binh đang canh giữ cổng thành.
Cố Vân Đông xuống xe ngựa, trong đó một quan binh vội vàng tiến tới: “Quận… Phu nhân, ta nghe nói phu nhân đã tiêu diệt được thủ lĩnh của bọn cướp ở vùng này, thật sự vô cùng cảm kích. Ta đã thông báo với huyện lệnh đại nhân, đại nhân đang trên đường tới, bên này mời phu nhân.”
Trong lúc nói chuyện, cửa thành trước mặt mọi người mở ra, một người đàn ông trung niên mặc thường phục cưỡi ngựa chạy tới.
Sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông, vội vàng ghìm dây cương‘hí’ một tiếng, ngay sau đó xoay người nhảy xuống, trực tiếp đi về phía Cố Vân Đông.
“Thiệu phu nhân, bản quan là Kế Trì, huyện lệnh của huyện này, lần này phu nhân tiêu diệt thủ lĩnh bọn cướp chiếm cứ trên núi, vì dân trừ hại, tại hạ vô cùng cảm kích. Mời phu nhân vào, tại hạ muốn thương lượng với phu nhân về việc tiêu diệt sơn tặc tiếp theo.”
Hắn hiển nhiên đã biết thân phận của Cố Vân Đông, cũng biết chuyện gì xảy ra, vì vậy hắn gấp gáp chạy tới.
Nhìn ánh mắt hắn sáng ngời, hiển nhiên đối với việc diệt trừ những tên cướp kia cũng vô cùng để ý.
Cố Vân Đông gật đầu: “Vậy xin đại nhân dẫn đường.”
“Phu nhân, mời.”
Cửa thành mở ra, đoàn xe của Cố Vân Đông chậm rãi vào thành.
Người Lưu gia trợn mắt kinh ngạc, thật, thật sự vào được sao? Còn có huyện lệnh tới đây nghênh đón??
Bọn họ vào thành, mắt thấy cửa thành trước mặt bọn họ đóng lại, người Lưu gia chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này bọn họ mới nhận ra, thân phận của Cố Vân Đông tuyệt đối không tầm thường.
Thời gian cấp bách, Cố Vân Đông cũng không trì hoãn, trước đó cô đã hỏi những tên cướp bị bắt về tin tức trên núi phía đông.
Hiện giờ Kế Trì nhận được tình báo, lập tức gọi người, trực tiếp sai người đi bắt những tên cướp còn lại.
Kế Trì là huyện lệnh của huyện này, chuyện bọn cướp trên núi tất nhiên hắn đã sớm biết, cũng vẫn luôn vì chuyện này mà đau đầu.
Hắn cũng từng phái người đi tiêu diệt sơn tặc, kết quả không bắt được sơn tặc, ngược lại phe mình bị tổn thất nặng nề.
Hơn nữa đối phương có ba nhóm, đặc biệt là nhóm Thường lão đại ở núi phía Đông.
Thường chủ nhân là hai huynh đệ, Lão đại là Đại đương gia, người bị Cố Vân Đông bắn chết là Nhị đương gia.
Hai người này đều được trang bị vũ khí, quan binh tiêu diệt sơn tặc đều nằm trong tay bọn chúng.
Kế Trì cũng hết đường xoay xở, hiện giờ thì tốt rồi, Đại đương gia bị Nhị đương gia xử lý, Nhị đương gia lại bị Cố Vân Đông bắn chết. Thậm chí những kẻ có chút bản lĩnh trong trại đều bị nhóm người Cố Vân Đông giết chết, ba nhóm cướp ban đầu chỉ còn lại một nhóm.
Thời cơ tốt để tiêu diệt sơn tặc như vậy, nếu Kế Trì bỏ lỡ, vậy thực sự là một kẻ ngốc.
Sau khi Cố Vân Đông giải thích rõ ràng mọi chuyện thì cô không quản nữa, cô trực tiếp ở lại huyện nha.
Còn người Lưu gia thì tìm khách điếm ở trong thành. Hiện giờ vào thành, bọn họ không có gì phải lo lắng nữa.
Đám người Đại Phúc còn có chút bối rối, Cố Vân Đông thấy thế, cũng bảo Kế Trì hỗ trợ sắp xếp một chút, nói trong việc diệt trừ sơn tặc lần này bọn họ cũng lập công lớn.
Kế Trì tất nhiên đồng ý.
Lúc này Cố Vân Đông mới vào phòng, thoải mái ngủ một giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Kế Trì đang từ bên ngoài vào cửa, hắn giống như cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.
“Quận chúa, chúng ta thắng rồi, đám cướp Đông Sơn đã hoàn toàn bị bắt.”
Cố Vân Đông cười nói: “Chúc mừng.”