Chương 1657: Thưởng bạc
Không nghĩ tới, mấy người vừa ra khỏi cửa huyện nha, đã nhìn thấy Lưu lão thái thái đứng ở đó, nhìn dáng vẻ dường như đang đợi cô.
Cố Vân Đông vừa muốn lên xe ngựa thì dừng lại, xoay người đi xuống.
Lão thái thái biết cô phải đi, vì vậy tới tạm biệt cô.
Rốt cuộc, bọn họ cùng nhau ở miếu hoang, đi đường cùng nhau, còn cùng nhau đối phó với bọn cướp, Cố Vân Đông có ấn tượng khá tốt với Lão thái thái.
Lão thái thái nhìn bốn người bọn họ, cười nói: “Chúng ta vốn cũng tính hôm nay xuất phát, nhưng không ngờ đứa nhỏ trong nhà bị hoảng sợ lại bị lạnh cho nên ngã bệnh, vì vậy chúng ta phải ở đây nghỉ ngơi mấy ngày. Chuyện ở miếu hoang hôm qua thật sự vô cùng cảm kích phu nhân. Đây là một chút tâm ý của lão nhân, hôm qua phu nhân đã cho hai đứa nhỏ thức ăn, mấy đứa rất thích, còn nhờ ta cảm ơn phu nhân.”
Thật ra Lão thái thái muốn lên đường cùng với Cố Vân Đông, bà biết có giao tình tốt với Cố Vân Đông, đối với nhà mình cũng không có hại. Ngay cả một huyện lệnh cũng phải cung kính chiêu đãi, e rằng thân phận này bọn họ đời này cũng không thể tiếp xúc được.
Nhưng thứ nhất đứa nhỏ bị bệnh, thứ hai bọn họ người nhiều, vả lại cũng không thuận đường, chỉ có thể từ biệt ở đây.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua đồ Lão thái thái đưa tới, kinh ngạc một chút: “Đây là…”
“Lưu gia chúng ta lập nghiệp bằng việc cắt giấy, cái khác không có, nhưng cái này rất bắt mắt, mong rằng phu nhân không ghét bỏ.”
“Cắt giấy đẹp như vậy, làm sao ta có thể ghét bỏ chứ?” Cố Vân Đông không từ chối, nhận lấy quà.
Có mấy mảnh giấy cắt, có phức tạp cũng có đơn giản, nhưng có thể nhìn ra đã tiêu tốn tâm tư và thời gian.
Cô cất giấy cắt xong, lại cầm ra một lọ thuốc: “Cái này cho đứa nhỏ uống, bị phong hàn không thể qua loa, thuốc này có tác dụng tốt, vừa vặn thích hợp cho đứa nhỏ ăn, con trai ta bị phong hàn cũng dùng cái này. ”
Mắt Lão thái thái sáng rực lên, bà đương nhiên biết thứ Cố Vân Đông lấy ra là thứ tốt.
Hôm qua hộ vệ nhà mình bị thương, cũng là cô cho thuốc trị thương, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.
Lão thái thái lập tức nhận lấy, liên tục cảm ơn.
Cố Vân Đông tạm biệt bà, lúc này mới xoay người lên xe ngựa.
Mắt thấy xe dần dần đi xa, trong lòng Lão thái thái kích động, còn có vài phần không nỡ.
Bà không hỏi thân phận của Cố Vân Đông, sợ rằng sau này cũng không gặp được.
Đoàn người Cố Vân Đông đi thẳng đến cửa thành, bọn họ xuất phát sớm, nhưng lúc này người ra vào thành cũng nhiều, chỉ có thể chậm rãi xếp hàng ở phía sau.
Đại Phúc lúc này lại chạy tới, thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
Cho đến khi nhìn thấy xe ngựa ở phía trước, mới dừng lại thở ra: “Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
Cố Vân Đông vén lên màn xe nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nhướng mày: “Sao ngươi lại tới đây? Còn có việc muốn nói sao?”
Đại Phúc lại nhìn cô cười: “Phu, phu nhân, ta có thể cầu xin ngài một chuyện hay không?”
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
Đại Phúc tiến lại gần, nói: “Ta muốn đi cùng phu nhân.”
Cố Vân Đông: “…”
Đại Phúc lau mồ hôi, nói: “Ta biết phu nhân không phải người thường, ta không có tiền đồ gì, mười mấy năm đều lăn lộn sống qua ngày. Nhưng hiện tại thì khác, hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, ta muốn đi theo phu nhân làm việc, ta muốn tạo dựng sự nghiệp.”
Thiệu Văn Thiệu Võ không khỏi liếc nhìn nhau, ngay cả Hồng Diệp cũng nhích lại gần xe ngựa.
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng: “Ngươi rất thành thật.”
“Nếu quyết định nói với phu nhân, đương nhiên phải nói hết mọi chuyện.”
Kế Trì cười ha ha, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút: “Cũng nhờ có quận chúa, nếu không, cũng không biết đám sơn tặc này sễ gây tai họa bao lâu nữa.”
Cố Vân Đông xua tay: “Chỉ trùng hợp mà thôi.” Cũng may Kế huyện lệnh trước mặt này là một người làm việc thực tế, bằng không, có thể đêm qua bọn họ ngay cả cổng huyện thành cũng không vào được, chứ đừng nói thuyết phục hắn đi diệt sơn tặc.
Sau khi Cố Vân Đông nói xong, dặn dò Hồng Diệp chuẩn bị đồ đạc.
Kế Trì vốn còn muốn khách sáo vài câu, thấy thế ngẩn người, hỏi: “Quận chúa phải đi rồi sao?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Chúng ta vốn đang trên đường đi, hiện giờ bọn cướp đã giải quyết xong, có Kế đại nhân ở đây chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa, vì vậy chuẩn bị xuất phát.”
“Có phải quá gấp gáp hay không, đêm hôm qua quận chúa mới đến huyện thành, cũng nên nghỉ ngơi một ngày, để hạ quan chiêu đãi quận chúa thật tốt.”
“Không cần.” Cố Vân Đông vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hình như Kế đại nhân đã thức cả đêm, chuyện kế tiếp lại rất bận rộn, chúng ta không làm phiền nữa. Chờ lần sau quay lại, lúc đi qua đây lại đến quấy rầy đại nhân.”
Kế Trì nghe cô nói như vậy, cũng không tiện tiếp tục ngăn cản.
“Một khi đã như vậy, hạ quan này sẽ cho người chuẩn bị một ít thức ăn, để quận chúa mang theo ăn trên đường.”
Ngược lại, Cố Vân Đông không từ chối ý tốt này, gật đầu đi thẳng về phía xe ngựa.
Kế Trì xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước dường như nghĩ đến điều gì đó, lại quay trở lại: “Suýt nữa đã quên mất chuyện này, quận chúa, lần này quận chúa lập công tiêu diệt sơn tặc, hạ quan sẽ bẩm báo lên như thế. Có điều lúc trước hạ quan đã từng dán thông cáo ở cửa thành, tìm kiếm sĩ tử có chí tiêu diệt bọn cướp, nếu thành công sẽ được thưởng trăm lượng bạc. Hiện giờ bạc này cũng nên giao cho quận chúa, cũng…”
Thưởng bạc?
Cố Vân Đông lại lắc đầu: “Ta không cần bạc, ngươi chia cho người Lưu gia và đám người Đại Phúc đi.”
Kế Trì đang muốn lấy ra ngân phiếu từ trong tay áo khẽ ngừng lại, nghĩ đến thế gia của quận chúa, nhất thời có chút đồng cảm với mình.
Một trăm lượng bạc này với hắn mà nói chính là một khoản tài sản lớn, nhưng đối với quận chúa mà nói, chỉ là mưa bụi mà thôi.
Kế Trì thương hại mình một lát, lập tức đồng ý: “Được, vậy hạ quan sẽ đưa cho bọn hắn.”
Một trăm lượng bạc, trực tiếp đưa đến chỗ người Lưu gia và đám người Đại Phúc đang ở.
Lưu lão thái thái nghe Cố Vân Đông từ chối số bạc này, bà cũng không muốn lấy. Nhưng hôm qua hộ vệ và mấy hạ nhân nhà mình đều nỗ lực rất nhiều, còn có mấy người bị thương.
Lão thái thái lấy ba mươi lượng bạc trong đó đưa cho hộ vệ và hạ nhân, bà ấy cũng bỏ ra ba mươi lượng bạc, coi như khen thưởng cho việc bảo vệ chủ nhân.
Còn lại đều đưa cho Đại Phúc và đám tiểu đệ của hắn.
Đám người Đại Phúc sợ ngây người, mừng rỡ suýt nữa nhảy lên.
Bảy mươi lượng, bọn hắn có mười hai người, mỗi người có thể lấy được năm sáu lượng bạc. MAyy dich
Đến lúc đó cầm số bạc này, bọn hắn có lộ phí trở về, trở về phủ Lạc Châu, còn có thể thuê một phòng ở, tìm chút việc làm.
Mọi người đều rất vui mừng, không ngờ bọn hắn chẳng những được huyện lệnh đại nhân tiếp đãi, sau khi ăn uống no đủ còn được thưởng bạc, ngẫm lại đã thấy kích động.
Chỉ có Đại Phúc, trầm ngâm nhìn bạc trong tay.
Cố Vân Đông biết bạc đã được chia, vì vậy không quản nhiều, Kế huyện lệnh tất nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Cô cũng không trì hoãn nữa, rất nhanh đã rời khỏi huyện nha.
Không nghĩ tới, mấy người vừa ra khỏi cửa huyện nha, đã nhìn thấy Lưu lão thái thái đứng ở đó, nhìn dáng vẻ dường như đang đợi cô.
Cố Vân Đông vừa muốn lên xe ngựa thì dừng lại, xoay người đi xuống.
Lão thái thái biết cô phải đi, vì vậy tới tạm biệt cô.
Rốt cuộc, bọn họ cùng nhau ở miếu hoang, đi đường cùng nhau, còn cùng nhau đối phó với bọn cướp, Cố Vân Đông có ấn tượng khá tốt với Lão thái thái.
Lão thái thái nhìn bốn người bọn họ, cười nói: “Chúng ta vốn cũng tính hôm nay xuất phát, nhưng không ngờ đứa nhỏ trong nhà bị hoảng sợ lại bị lạnh cho nên ngã bệnh, vì vậy chúng ta phải ở đây nghỉ ngơi mấy ngày. Chuyện ở miếu hoang hôm qua thật sự vô cùng cảm kích phu nhân. Đây là một chút tâm ý của lão nhân, hôm qua phu nhân đã cho hai đứa nhỏ thức ăn, mấy đứa rất thích, còn nhờ ta cảm ơn phu nhân.”
Thật ra Lão thái thái muốn lên đường cùng với Cố Vân Đông, bà biết có giao tình tốt với Cố Vân Đông, đối với nhà mình cũng không có hại. Ngay cả một huyện lệnh cũng phải cung kính chiêu đãi, e rằng thân phận này bọn họ đời này cũng không thể tiếp xúc được.
Nhưng thứ nhất đứa nhỏ bị bệnh, thứ hai bọn họ người nhiều, vả lại cũng không thuận đường, chỉ có thể từ biệt ở đây.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua đồ Lão thái thái đưa tới, kinh ngạc một chút: “Đây là…”
“Lưu gia chúng ta lập nghiệp bằng việc cắt giấy, cái khác không có, nhưng cái này rất bắt mắt, mong rằng phu nhân không ghét bỏ.”
“Cắt giấy đẹp như vậy, làm sao ta có thể ghét bỏ chứ?” Cố Vân Đông không từ chối, nhận lấy quà.
Có mấy mảnh giấy cắt, có phức tạp cũng có đơn giản, nhưng có thể nhìn ra đã tiêu tốn tâm tư và thời gian.
Cô cất giấy cắt xong, lại cầm ra một lọ thuốc: “Cái này cho đứa nhỏ uống, bị phong hàn không thể qua loa, thuốc này có tác dụng tốt, vừa vặn thích hợp cho đứa nhỏ ăn, con trai ta bị phong hàn cũng dùng cái này. ”
Mắt Lão thái thái sáng rực lên, bà đương nhiên biết thứ Cố Vân Đông lấy ra là thứ tốt.
Hôm qua hộ vệ nhà mình bị thương, cũng là cô cho thuốc trị thương, hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.
Lão thái thái lập tức nhận lấy, liên tục cảm ơn.
Cố Vân Đông tạm biệt bà, lúc này mới xoay người lên xe ngựa.
Mắt thấy xe dần dần đi xa, trong lòng Lão thái thái kích động, còn có vài phần không nỡ.
Bà không hỏi thân phận của Cố Vân Đông, sợ rằng sau này cũng không gặp được.
Đoàn người Cố Vân Đông đi thẳng đến cửa thành, bọn họ xuất phát sớm, nhưng lúc này người ra vào thành cũng nhiều, chỉ có thể chậm rãi xếp hàng ở phía sau.
Đại Phúc lúc này lại chạy tới, thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
Cho đến khi nhìn thấy xe ngựa ở phía trước, mới dừng lại thở ra: “Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
Cố Vân Đông vén lên màn xe nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nhướng mày: “Sao ngươi lại tới đây? Còn có việc muốn nói sao?”
Đại Phúc lại nhìn cô cười: “Phu, phu nhân, ta có thể cầu xin ngài một chuyện hay không?”
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
Đại Phúc tiến lại gần, nói: “Ta muốn đi cùng phu nhân.”
Cố Vân Đông: “…”
Đại Phúc lau mồ hôi, nói: “Ta biết phu nhân không phải người thường, ta không có tiền đồ gì, mười mấy năm đều lăn lộn sống qua ngày. Nhưng hiện tại thì khác, hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, ta muốn đi theo phu nhân làm việc, ta muốn tạo dựng sự nghiệp.”
Thiệu Văn Thiệu Võ không khỏi liếc nhìn nhau, ngay cả Hồng Diệp cũng nhích lại gần xe ngựa.
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng: “Ngươi rất thành thật.”
“Nếu quyết định nói với phu nhân, đương nhiên phải nói hết mọi chuyện.”