Chương 1658: Thư giới thiệu
Cố Vân Đông có chút tò mò: “Ngươi muốn đi theo ta, vậy những tiểu đệ của ngươi đâu?”
“Lúc trước bọn họ đi theo ta là bởi vì trên người không có bạc, cũng không có nơi nào để đi. Hiện giờ có lộ phí, tất nhiên sẽ bắt đầu sống cuộc sống của mình.” Đại Phúc nói: “Hầu hết mọi người đều chuẩn bị trở về phủ Lạc Châu, còn có hai ba người tính ở lại đây tìm việc làm.”
Chỉ có một mình Đại Phúc muốn đi theo Cố Vân Đông.
Tuy rằng hắn không biết thân phận của phu nhân trước mặt này, nhưng hắn cảm thấy đi theo cô, nhất định tương lai sẽ có tiền đồ.
Ngày hôm qua ở miếu hoang, hắn tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Thiệu Văn Thiệu Võ, hắn cũng muốn trở thành người như vậy.
Cố Vân Đông do dự, quả thực cô cũng thiếu thuộc hạ.
Mặc dù Đại Phúc này thể chất có chút đặc biệt, đi đến nơi nào thì người ở nơi đó chết, nhưng tốt xấu gì người chết đều là kẻ xấu.
Hơn nữa hắn cũng có chút năng lực, tuy rằng có chút ngốc, nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy. Nếu không, sao có thể mang theo huynh đệ dưới trướng, hai lần bình an vô sự thoát khỏi ổ cướp chứ?
Nhưng mà lần này cô ra ngoài có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy không thể mang người tới phủ Vĩnh Ninh.
Hơn nữa, cô và Đại Phúc cũng mới quen biết một ngày mà thôi, rốt cuộc hắn là ai, cô cũng không rõ lắm.
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nói với hắn: “Ngươi muốn tạo dựng sự nghiệp phải không?”
Đại Phúc dùng sức gật đầu.
Cố Vân Đông cười nói: “Ta có thể cho ngươi cơ hội này, phải xem ngươi có thể nắm chắc hay không.”
“Thật sao?” Hai mắt Đại Phúc sáng lên, lập tức muốn đi lên càng xe phía trước.
“Khoan đã.” Cố Vân Đông ngăn cản hắn: “Nhưng lần này ta ra ngoài không thể mang theo ngươi.”
Đại Phúc ngẩn người: “Nhưng, nhưng mà…”
“Ta sẽ viết thư giới thiệu, ngươi trở về phủ Lạc Châu, đi tìm Vạn Tiểu Tráng ở phủ nha, đưa thư cho hắn, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ sắp xếp cho ngươi.”
Đại Phúc mở to hai mắt: “Phủ, phủ nha??”
Cố Vân Đông nghĩ, hiện giờ Trịnh Nhị đang tìm người cho đoàn xe. Đại Phúc này rất thú vị, bản thân lại lăn lộn trong tam giáo cửu lưu, nếu hắn vào đoàn xe, nói không chừng thật sự có thể cho hắn một tiền đồ rộng mở.
Người này ba lần gặp phải Thường lão đại muốn giết người, còn mang theo huynh đệ dưới tay mình chạy trốn, cũng là một người nghĩa khí.
Cố Vân Đông còn rất xem trọng hắn, hơn nữa sau khi bảo hắn đi tìm Vạn Tiểu Tráng, cũng cho người điều tra chi tiết Đại Phúc, nếu không có vấn đề gì thì vừa vặn. MAyy dich
Kỳ thật Đại Phúc vẫn muốn đi theo Cố Vân Đông, nhưng ngẫm lại bọn họ tình cờ gặp nhau, người ta dựa vào cái gì mà mang theo hắn, người gần như là gánh nặng? Bởi vậy hắn mở miệng, do dự một chút vẫn gật đầu.
“Được, vậy thì ta, ta nghe theo phu nhân.”
Cố Vân Đông mắt thấy hàng chờ sắp tới lượt mình, dứt khoát theo dòng người ra khỏi cửa thành, lại bảo Thiệu Văn đánh xe ngựa sang một bên.
Cô lấy giấy và bút mực từ trong ngăn tủ trên xe ngựa ra, viết trước mặt Đại Phúc.
Viết xong nhét vào phong thư dán lại, lúc này mới đưa cho Đại Phúc: “Ngươi cầm theo phong thư này, đừng để mất. Ở đây ta có hai mươi lượng bạc, ngươi mang theo làm lộ phí. Chắc đủ để ngươi đến phủ Lạc Châu chứ?”
Đại Phúc cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, liên tục gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi, chắc chắn đủ.”
“Vậy thì tốt rồi, thời gian không còn sớm. Ngươi cũng khởi hành đi, chúng ta cũng phải đi rồi.”
Cố Vân Đông lại lên xe ngựa, Đại Phúc đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng mà xe ngựa đi được vài bước, hắn lại lập tức đuổi theo: “Khoan đã, phu nhân, ngài vẫn chưa nói cho ta biết thân phận của ngài.”
Cố Vân Đông vén màn xe lên, cười nói: “Con gái tri phủ của phủ Lạc Châu, Cố Vân Đông.”
Còn về thân phận khác, hắn tới phủ thành, tự nhiên sẽ biết.
Đại Phúc lại lập tức trợn trừng mắt: “Nữ nhi của tri phủ đại nhân mới tới?”
Những người khác hắn không biết, nhưng vị tri phủ mới tới Cố đại nhân kia, Đại Phúc lại biết rất nhiều.
Đó chính là Cố đại nhân, người đã nghĩ ra vô số phương pháp, làm việc nhanh chóng và quyết đoán, chỉ trong thời gian ngắn đã chỉnh đốn phủ Lạc Châu hỗn loạn đi vào trật tự.
Không ngờ Thiệu phu nhân trước mặt lại là con gái của Cố đại nhân, chẳng trách huyện lệnh ở đây mở cổng thành cho cô, thì ra là thế.
Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng xa, trong lòng Đại Phúc lại dần trở nên kích động.
Hắn cảm thấy tương lai của mình sẽ vô cùng tươi sáng.
Với lá thư và bạc trong tay, Đại Phúc xoay người đi nhanh về cổng thành.
Đoàn người của Cố Vân Đông cũng đã cách thành trấn càng ngày càng xa, bọn họ cũng tăng nhanh tốc độ.
Lộ trình phía sau vẫn luôn yên bình, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải một vài người không vừa mắt, nhưng có Thiệu Văn và Thiệu Võ ở đây, vì vậy đều không phải là vấn đề lớn.
Bốn người cứ ngày đêm lên đường như vậy, rất nhanh đã đến ngoài phủ Tuyên Hòa.
Cố Vân Đông vốn không có ý định vào thành, muốn trực tiếp đi phủ Vĩnh Ninh trước.
Nhưng nếu đã tới, lại biết năm nay Nguyên Trí tham gia thi khoa cử, lúc này đúng vào thời điểm công bố kết quả, Cố Vân Đông suy xét một lát, vẫn đi vào thành.
Xe ngựa trực tiếp chạy về phía cửa hàng do Biển Hán mở, cửa hàng điêu khắc gỗ của bọn họ cũng coi như khá phát đạt.
Lúc đoàn người của Cố Vân Đông đến, vừa lúc nhìn thấy Biển Hán dẫn một vị khách trông giống viên ngoại đi vào trong cửa hàng.
Hai người trò chuyện vui vẻ, rất nhanh đã biến mắt trước mắt Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông xuống xe ngựa, bảo Thiệu Văn Thiệu Võ dừng xe ở mảnh đất trống, còn mình mang theo Hồng Diệp đi vào trong cửa hàng.
Vừa vào cửa, còn chưa nhìn thấy Biển Hán, chỉ nghe tiếng nói chuyện tới từ hậu viện.
Cô mỉm cười, dứt khoát đợi ở bên ngoài.
Nhưng mà đúng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói của một bé gái: “Ngài tìm ai ạ?”
Cố Vân Đông ngẩn người, cúi đầu nhìn đứa nhỏ chui ra khỏi tủ.
Đứa nhỏ lại đi đến trước mặt hai người, ngửa đầu hỏi lại lần nữa: “Các ngài tìm ai ạ?”
Cố Vân Đông nhìn đứa nhỏ trước mặt, hồng hào mũm mĩm, mặc váy màu xanh nhạt tươi sáng, trên đỉnh đầu buộc hai bím tóc nhỏ đáng yêu, nghiêng đầu trông rất dễ thương.
Sao ở đây lại có một bé gái?
Hơn nữa Cố Vân Đông cảm thấy, đứa nhỏ này có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Cô thấp giọng hỏi Hồng Diệp: “Ngươi đã gặp qua đứa nhỏ này hay chưa?”
“Không có.” Hồng Diệp lắc đầu.
Cố Vân Đông vẫn cảm thấy rất quen thuộc, cho đến khi tiểu cô nương bởi vì cảm thấy qua hồi lâu không được đáp lại, ánh mắt đề phòng, chân lui về sau một bước, tính xoay người chạy. Bỗng trong đầu cô lóe lên một tia sáng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là Ni Ni?”
Tiểu cô nương ngẩn người, dừng bước chân: “Ngài quen ta sao?”
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, ngang tầm với cô bé, không nhịn được cười nói: “Ngươi không nhớ ta sao?”
Ni Ni cố gắng suy nghĩ, nhưng thực sự đầu nhỏ của cô bé không đủ dung lượng, khiến cô bé phải cố gắng suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, cô bé lắc đầu: “Không, không nhớ rõ, ngài là ai vậy?”
“Ta tên là Cố Vân Đông. Hơn một năm trước chúng ta đã gặp mặt, lúc ấy ta còn ôm một tiểu đệ đệ, ngươi còn chơi chung với nó, nhớ không?”