Chương 1659: Cha mẹ, biểu tỷ tới
Ni Ni vẫn không nghĩ ra, nhưng tên Cố Vân Đông, cô bé lại cảm thấy rất quen thuộc.
Hai mắt của tiểu cô nương tỏa sáng lấp lánh: “Ngài chính là Vân Đông tỷ tỷ?”
“Đúng vậy, xem ra Kha biểu cô đã nói với muội về ta.” Ni Ni không nhớ ra cô cũng là chuyện bình thường, lúc trước các nàng cũng chỉ gặp qua một lần, cũng đã qua hơn một năm, trí nhớ đứa nhỏ vốn dĩ cũng có hạn.
Có điều xem ra trí nhớ của tiểu cô nương cũng không tệ lắm, sau khi Kha biểu cô nhận nuôi cô bé, thật sự nuôi cô bé đến trắng trẻo mập mạp.
“Vân Đông tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này? Mẹ nói tỷ đi đến một nơi rất xa, có thể rất lâu mới trở về.”
Cố Vân Đông duỗi tay sờ đầu cô bé: “Vừa lúc ta có chút việc đi qua đây, vì vậy vào thành đến thăm một chút. Đúng rồi, sao muội lại ở chỗ này? Kha biểu cô đâu?” MAyy dich
Ni Ni: “Mẹ đến Tân Minh Các rồi, muội…”
Cô bé còn chưa nói xong, bên trong đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Ni Ni, muội đang nói chuyện với ai đó? Không phải đã dặn không được tùy tiện lên phía trước cửa hàng, cũng không được nói chuyện với người lạ sao?”
Vừa dứt lời, rèm cửa nối với hậu viện bị xốc lên, Biển Nguyên Trí từ phía sau vội vã đi ra.
Cố Vân Đông mỉm cười nhìn hắn, Biển Nguyên Trí lại ngẩn người, ngay sau đó vô cùng vui mừng: “Biểu tỷ, tỷ, tỷ, tỷ đã trở lại rồi sao?”
“Đi ngang qua mà thôi, tới đây xem một chút.”
Biển Nguyên Trí vội vàng tiến tới, sau đó nhìn phía sau cô, không thấy Trì Trì.
Cố Vân Đông duỗi tay vẫy trước mặt hắn: “Đi cùng ta chỉ có Hồng Diệp cùng với Thiệu Văn Thiệu Võ, không còn người khác.”
Tuy Biển Nguyên Trí có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui vẻ, xoay người chạy về phía hậu viện, hô to: “Cha, mẹ, biểu tỷ đã trở lại.”
Vừa dứt lời, đã có tiếng bước chân vội vàng chạy tới phía này.
Ngay sau đó, lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động của Cố Đại Phượng: “Vân Đông!”
“Đại cô, đã lâu không gặp.”
“Nha đầu này, sao tới cũng không báo trước, để ta tới cửa thành đón cháu chứ.” Nói xong cũng nhìn phía sau cô, bà cũng đang tìm Trì Trì.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên, từ sau khi có con trai, cô đã không còn là bảo vật trong lòng mọi người.
“Đại cô, cháu chỉ đi ngang qua nơi này, ngày mai phải khởi hành đến phủ Vĩnh Ninh.” Cố Vân Đông kéo tay bà ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ngay sau đó, tinh mắt nhìn thấy Biển Nguyên Trí cũng nắm tay Ni Ni tò mò nhìn mình, ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh.
Cố Vân Đông vừa định mở miệng hỏi sao Ni Ni lại ở đây, Cố Đại Phượng đã gấp gáp mở miệng: “Phủ Vĩnh Ninh? Cháu đến phủ Vĩnh Ninh làm gì?”
Đối với Cố Đại Phượng mà nói, tuy phủ Vĩnh Ninh là quê hương của bọn họ, nhưng trước kia cuộc sống ở nơi đó thật sự không tốt.
Đặc biệt là năm nạn đói náo loạn, thi thể rải rác khắp phủ Vĩnh Ninh, bọn họ một đường chạy nạn, con gái cũng chết ở trên đường. Nơi đó, đối với bọn họ mà nói là một nỗi đau thương.
Cho nên những năm gần đây, tuy rằng cuộc sống của bọn họ tốt lên, nhưng Cố Đại Phượng cũng chưa từng quay về.
Dù sao mộ của con gái cùng với cha mẹ chồng của nhà họ Biển đều đã dời tới đây, ở nơi đó cũng không có gì để bọn họ lưu luyến nữa.
Cố Đại Phượng cảm thấy, Cố Vân Đông cũng không muốn trở về mới đúng. Cô để ý đến người thân, hiện giờ đều ở phủ Tuyên Hòa và ở kinh thành, phủ Vĩnh Ninh chỉ có nhà cũ Cố gia, có gì tốt để đến đó.
Nghĩ đến nhà cũ Cố gia, Cố Đại Phượng bỗng chốc ngẩn ra, nhíu mày nói: “Cháu đến phủ Vĩnh Ninh, không phải bởi vì nhà cũ Cố gia chứ?”
Cố Vân Đông mím môi, thấp giọng nói: “Triệu thị, mấy tháng trước đã mất.”
Biển Hán mới từ hậu viện đi ra, nghe thấy những lời này của Cố Vân Đông.
Ông dừng một chút, xoay người tiễn khách ra cửa, ngay sau đó đóng cửa lại. Dù sao cũng đã tới giờ Thân rồi, đóng cửa sớm cũng không có việc gì.
Sau khi đóng cửa lại, ông mới đi tới, hỏi: “Vân Đông, cháu nói… Bà ta đã mất rồi?”
Không chỉ có ông sững sờ, ngay cả Cố Đại Phượng và Biển Nguyên Trí cũng ngạc nhiên.
Triệu thị không còn? Nhưng mà trước kia cơ thể của bà tốt hơn tất cả những người Cố gia, thế mà lại không còn?
Chẳng lẽ là tai họa ngàn năm sao?
“Vân Đông, cháu nói rõ cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao bà ta mất?”
Cố Vân Đông cũng không giấu bọn họ, kể hết mâu thuẫn giữa Triệu thị và Cố lão đầu.
Cố Đại Phượng nghe xong, không kiềm được đứng dậy, cười giễu hai tiếng: “Báo ứng, đây đều là báo ứng. Các ngươi nhìn xem, nhìn xem, không có Đại Giang Tiểu Khê cho bọn hắn sai khiến giày vò, xem cuộc sống của bọn hắn đi. Xứng đáng, không phải bọn hắn rất thương Cố Đại Hà và Cố Đại Hồ sao? Kết quả dưỡng ra hai phế vật, tuổi này còn phải hầu hạ bọn chúng, quả thực khiến người khác cười rớt hàm.”
Triệu thị lúc tuổi già không được sống yên, Cố Đại Phượng thật sự cảm thấy vui vẻ, cái này gọi là ác giả ác báo.
Biển Hán vỗ tay bà, lặng lẽ trấn an bà.
Một lát sau, ông quay đầu, hỏi Cố Vân Đông: “Vậy lần này cháu đến phủ Vĩnh Ninh, là bởi vì Triệu thị không còn, cháu muốn đi… tiễn bà ta sao?”
Biển Hán nói xong, lại cảm thấy không có khả năng, Vân Đông đối với nhà cũ Cố gia, đối với Triệu thị thật sự không hề có chút tình cảm nào, sao có thể đi tiễn bà ta một đoạn chứ?
Cố Đại Phượng hừ lạnh: “Tiễn cái gì mà tiễn? Triệu thị kia lại không phải là bà nội ruột của Vân Đông, có gì tốt mà tiễn.”
Cố Vân Đông cười nói: “Tất nhiên không phải, bà ta cũng đã mất được vài tháng, cháu đến phủ Vĩnh Ninh là vì.” Cô dừng một chút, nói: “Tiểu thúc ở phủ Vĩnh Ninh.”
Cố Đại Phượng sửng sốt: “Cháu nói ai?”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ thở dài, kể lại chuyện Cố Tiểu Khê bị Trịnh Nhị xúi giục đi phủ Vĩnh Ninh, kết quả đụng phải đồng hương, biết được Triệu thị bệnh nặng quấn thân đã lâu, cuối cùng trở lại thôn Cố gia lo liệu hậu sự, kết quả bị Cố lão đầu quấn lấy.
Cố Đại Phượng và Biển Hán nghe vậy, lập tức trầm mặc.
Triệu thị là mẫu thân của Tiểu Khê, người cũng đã chết, không biết còn tốt, nếu đã biết chắc chắn phải đi gặp.
Điểm này, Cố Đại Phượng không nói nên lời.
Nhưng mà…
“Lão đầu tử thật sự không biết xấu hổ.” Cố Đại Phượng cũng không gọi tiếng cha: “Tiểu thúc của cháu cũng quá mềm lòng, lại còn mang người đi phủ thành. Hắn đã lớn như vậy rồi, không biết nghĩ cách đưa người về thôn Cố gia sao? Còn muốn cháu gái đi giải quyết tốt hậu quả của hắn, sống lâu như vậy thật vô dụng, không có tiền đồ.”
Cố Vân Đông sờ mũi, kỳ thật Cố Tiểu Khê đã nghĩ đến cách đưa Cố lão đầu trở về, không phải bị Tần Văn Tranh phái người ngăn cản sao.
“Tóm lại, cháu đến phủ Vĩnh Ninh một chuyến cũng tốt, vừa lúc hoàn toàn giải quyết việc này, miễn cho sau này lại bị nhà cũ Cố gia quấn lấy.”
Cố Đại Phượng lải nhải hai câu, lại mắng Cố Tiểu Khê một trận, lúc này mới nói: “Vậy cũng không cần gấp gáp như vậy, nếu đã trở về nhà, vậy ở đây thêm mấy ngày rồi đến phủ Vĩnh Ninh cũng không muộn. Dù sao tiểu thúc của cháu không có bản lĩnh, để hắn chịu tội thêm mấy ngày đi, ta mặc kệ hắn.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười: “Tiểu thúc là người lớn, chịu tội thêm mấy ngày tất nhiên sẽ không sao. Nhưng còn có Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu còn nhỏ như vậy, lỡ như Cố lão đầu đối xử với thằng bé như đối xử với Vân Thư Khả Khả lúc trước thì phải làm sao?”