Chương 1660: Dương Hạc đến kinh thành thành thân
Cố Đại Phượng nói không ra lời, cha bà chính là một kẻ máu lạnh không có lương tâm.
Trước kia ngược đãi ba đứa cháu trai cháu gái, sau đó lại ngược đãi con trai của bà. Hiện giờ con của Tiểu Khê còn ở trong tay ông ta…
Ba tỷ đệ của bọn họ, sao vẫn không thoát khỏi phiền toái của cha bà chứ?
Nghĩ đến Khiếu Khiếu mềm mại, Cố Đại Phượng cũng không ngăn cản nữa
“Được rồi, vậy, vậy cháu vừa tới, nghỉ một lát trước đi, ta đi mua thêm vài món, buổi chiều chúng ta ăn ngon một bữa.”
Cố Đại Phượng nói xong thì đứng lên, vội vàng muốn ra ngoài.
Biển Hán cũng đi theo giúp đỡ, ông bảo Biển Nguyên Trí và Vân Đông cứ thoải mói trò chuyện.
Hai vợ chồng vừa đi, Cố Vân Đông lập tức ôm Ni Ni lên, cô hỏi Biển Nguyên Trí: “Sao tiểu cô nương lại ở chỗ này?”
“Nàng ấy không thích đến Tân Minh Các, nói bên kia quá ồn ào, cố tình lại thích những khúc gỗ nhỏ do cha đệ làm, còn có hoa trong cửa hàng bên cạnh. Vừa lúc đệ có thời gian rảnh, giúp trông một chút.”
Nói là không thích Tân Minh Các, kỳ thật là bởi vì không thể chơi cùng những đứa nhỏ bên đó.
Ni Ni do Kha biểu cô nhận nuôi, thân thế của cô bé cũng không phải chuyện bí mật. Tuy nhiên những đứa trẻ ở Tân Minh Các không giàu thì quý, ít nhiều ánh mắt có chút khác thường với Ni Ni.
Cho dù không có những lời lẽ cay nghiệt, nhưng giác quan đứa nhỏ vẫn rất nhạy cảm, Ni Ni ở Tân Minh Các cũng không vui vẻ.
Ngược lại cô bé có nha hoàn chăm sóc, là Kha biểu cô mua tới. Nhưng mấy ngày nay nha hoàn bị bệnh, sợ lây bệnh cho cô bé, lúc này Kha biểu cô mới đưa Ni Ni tới cửa hàng.
Vừa hay, Biển Nguyên Trí vừa mới thi xong, thời gian này tạm gác sách vở để thư giãn, phụ giúp cha hắn ở cửa hàng. Tuy Ni Ni tuổi không lớn, nhưng lại rất ngoan ngoãn, cũng không khó chăm sóc.
Hơn nữa cô bé ở cửa hàng rất tự do thoải mái, Kha biểu cô cũng yên tâm.
Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu, Nguyên Trí là người có tính kiên nhẫn lại dễ ở chung, tuy tuổi không lớn nhưng có thể chăm sóc trẻ nhỏ.
Nhưng mà, nói đến cửa hàng hoa bên cạnh, cô không khỏi sửng sốt một chút: “Vừa rồi ta tới đây, nhìn thấy cửa hàng hoa đóng cửa, không phải cửa hàng này do ông bà ngoại ta chăm sóc sao? Sao không thấy bọn họ?”
Biển Nguyên Trí cười nói: “Ông bà ngoại Dương đi kinh thành rồi.”
“Đi kinh thành?”
“Không phải năm trước Dương biểu ca thi đậu tú tài sao? Sau đó đã đến Hoài Âm Hầu phủ cầu hôn, hai bên đã bàn tính ngày thành hôn, là vào tháng sau. Ông ngoại Dương cảm thấy, người thân của tam cô nương Thiệu gia đều ở kinh thành, dì của hắn cũng ở kinh thành, vậy dứt khoát thành thân ở kinh thành. Sau khi thành thân lại trở về, ở tại phủ Tuyên Hòa. Vì vậy, hai tháng trước ông bà ngoại Dương đã xuất phát.” MAyy dich
Vốn dĩ Dương Hạc không muốn tổ phụ tổ mẫu đi xa như vậy, dù sao tuổi cũng đã lớn.
Là ông ngoại Dương tự mình nói, đời này chưa từng tới kinh thành, muốn đi xem dưới chân thiên tử rốt cuộc trông như thế nào.
Hơn nữa cháu trai cả thành thân, dù sao cũng nên gặp mặt thông gia một lần.
Huống chi, bọn họ và con gái Dương Liễu gặp lại không bao lâu lại phải cách xa, quả thật cũng rất nhớ nhung.
Vì thế Dương Hạc mang theo hai người chậm rãi lên đường, tiến đến kinh thành.
Cửa hàng hoa bên cạnh vẫn còn mở, dù sao cũng có một nhà Cố Đại Phượng ở bên cạnh hỗ trợ chăm sóc, lúc trước Dương Liễu cũng mướn hai mẹ con Tiểu Diên làm tiểu nhị.
Nhưng mà hai ngày trước, một gia đình ngoài thành muốn mua một lô hàng hoa, số lượng có hơi nhiều, Tiểu Diên và cha mẹ nàng hôm nay ra khỏi thành để giao hàng, lúc này cửa hàng mới đóng cửa một ngày như vậy.
Trong khi nói chuyện hai người Cố Đại Phượng và Biển Hán đã trở lại.
Còn có Kha biểu cô nghe được tin tức trở về cùng.
Cơm chiều được nấu trong bếp phía sau cửa hàng, hai vợ chồng bọn họ hiện giờ dành thời gian ở tại cửa hàng nhiều hơn một chút.
Hậu viện của cửa hàng này vốn cho người học việc của Biển Hán là Lục Tử ở, năm trước Lục Tử thành thân, vì vậy một mình ra ngoài thuê nhà ở.
Cách đây ít lâu, vợ hắn có thai, thai nhi còn chưa ổn định, mấy ngày nay luôn cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy Biển Hán cho Lục Tử nghỉ phép, để hắn chăm sóc cho vợ mình trước.
Cố Vân Đông ăn cơm ở hậu viện, lại nói chuyện một hồi, biết Biển Nguyên Trí quả thực thi đậu tú tài, lập tức đưa quà đã sớm chuẩn bị qua.
Là một bộ văn phòng tứ bảo*, Biển Nguyên Trí rất vui vẻ, trịnh trọng nói cảm ơn.
Cố Vân Đông không ở đây lâu, ngày mai cô còn phải dậy sớm rời thành, ôn lại chuyện cũ một lát thì mang theo đám người Thiệu Văn trở về tiểu nhị tiến nghỉ ngơi.
Tiểu nhị tiến vẫn luôn có hạ nhân quét dọn, vì vậy cũng không cần lo bị tích bụi.
Cố Vân Đông có chút mệt mỏi, ngủ mê man.
Ngược lại Biển gia bên này, Cố Đại Phượng vẫn luôn trằn trọc ở trên giường, không có cách nào ngủ say.
Biển Hán thấy bà trằn trọc nửa canh giờ, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc bà làm sao vậy?”
“Ta nghe Triệu thị không còn, nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ nên ngủ không được.” Trước kia Triệu thị chưa từng có sắc mặt tốt với huynh muội bọn họ, chưa kể ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bà ta còn ra tay đánh người.
Triệu thị không còn, Cố Đại Phượng thật sự cảm thấy bà ta xứng đáng, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng không hiểu sao, ký ức khi còn bé ngược lại liên tục ùa về, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Biển Hán vỗ về bà: “Đều đã qua rồi, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Hiện giờ Nguyên Trí đã thi đậu tú tài, qua một thời gian nữa sẽ đi kinh thành bái sư, những chuyện trước kia sẽ cách xa chúng ta, đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.”
Cố Đại Phượng gật đầu, lại qua nửa canh giờ sau mới ngủ.
Biển Hán cho rằng thật sự bà không nghĩ nữa, ai ngờ hôm sau, Cố Đại Phượng đã sắp xếp hành lý.
Vì thế chờ Cố Vân Đông ngồi xe ngựa ra khỏi thành, đám người Biển Hán tới đưa bọn họ thì nhìn thấy Cố Đại Phượng đi tới, nói: “Vân Đông, đại cô nghĩ kỹ rồi, lần này đi đến phủ Vĩnh Ninh, đại cô đi cùng cháu.”
Cố Vân Đông ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Cố Đại Phượng, lại nhìn thoáng qua Biển Hán đứng ở phía sau.
Biển Hán vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đại cô cháu, lo lắng cho cháu.”
Cố Đại Phượng dùng sức gật đầu: “Cháu là một tiểu bối, tuy rằng thông minh, có năng lực, nhưng để chống lại lão đầu tử vô lại kia, chưa chắc cháu đã có cách. Ta đi theo cháu, có chuyện gì, đại cô che ở phía trước cho cháu.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, đại cô, ở trước mặt Cố lão đầu, người cũng chỉ là một vãn bối, hơn nữa còn là con gái của ông ta, càng không tiện phản kháng.
Nhưng nhìn Cố Đại Phượng nói như vậy, trong lòng cô lại vô cùng ấm áp.
“Đại cô, không có việc gì, cháu có thể xử lý được.”
“Cháu không cần cậy mạnh.” Cố Đại Phượng nghiêm túc nói: “Việc này vốn dĩ nên do ta và cha cháu đi xử lý, nào có lý tiểu thúc cháu xảy ra chuyện, lại để cháu, một tiểu bối đi xử lý chứ? Cha cháu đang bận đại sự, không thể đi có thể lý giải được. Không phải còn có ta sao? Ta đi, ta cũng không tin, ta còn không trị được nhà cũ Cố gia kia.”
Cố Vân Đông cảm động lại bất đắc dĩ: “Đại cô, người còn chưa tin bản lĩnh của cháu sao? Cháu bảo đảm sẽ đưa tiểu thúc bọn họ bình an trở về, được không?”
Cô cũng không ngờ, chỉ đi ngang qua phủ Tuyên Hòa cùng đại cô ăn bữa cơm, lại bị đại cô ngăn cản.