Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1661. Biển Nguyên Trí Lanh Trí

Chương 1661. Biển Nguyên Trí lanh trí Chương 1661. Biển Nguyên Trí lanh trí

Chương 1661: Biển Nguyên Trí lanh trí

Cố Vân Đông nháy mắt ra hiệu cho Biển Nguyên Trí, hắn có vẻ trầm tư.

Một lát sau, hắn kéo Cố Đại Phượng đang muốn trèo lên xe ngựa: “Mẹ, mẹ đừng đi, để con và biểu tỷ đi.”

Cố Vân Đông: “…”

Cố Đại Phượng: “…”

Biển Hán: “…”

Biển Nguyên Trí mở tay nải của Cố Đại Phượng ra, lấy ra từ bên trong một tay nải nhỏ mang lên người.

Cố Đại Phượng trợn mắt kinh ngạc: “Con bỏ vào khi nào vậy?” Chẳng trách bà luôn cảm thấy dường như tay nải căng phồng và nặng hơn rất nhiều.

“Trước khi mẹ ra ngoài.” Thừa dịp lúc Cố Đại Phượng đi nhà xí nhét vào, còn lấy ra vài món đồ và quần áo của Cố Đại Phượng.

Cố Đại Phượng nhìn tay nải xẹp lép, nắm chặt tay muốn đấm con trai: “Con xem chuyện tốt con làm đi.”

“Mẹ.” Biển Nguyên Trí cười nói: “Để con và biểu tỷ đi đi, con cũng đã lớn rồi, vừa lúc đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm. Mẹ cũng biết ở bên cạnh biểu tỷ con có thể học được rất nhiều thứ. Hơn nữa, lúc trước con là người chịu khổ ở nhà cũ Cố gia, con muốn trở lại trước mặt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy hiện tại con sống tốt, khiến bọn họ tức chết, đúng không?”

Cố Đại Phượng cảm thấy chẳng được tốt lắm, nhưng lại cảm thấy con trai nói cũng có lý.

Bà không nói lại Biển Nguyên Trí, Cố Đại Phượng bị hắn kéo đến một bên thuyết phục một hồi, rốt cuộc không cam lòng đồng ý. MAyy dich

Nhưng mà, Cố Vân Đông là chủ nhân chân chính, giờ phút này vẻ mặt khó nói thành lời.

Mọi người… Không nên hỏi ta trước sao? Cứ như vậy quyết định có phải không tốt lắm hay không.

Có điều Biển Nguyên Trí đi theo cũng tốt hơn Cố Đại Phượng một chút.

Mà Biển Nguyên Trí đã nhảy lên càng xe, trực tiếp nói với Cố Vân Đông: “Biểu tỷ, chuyến đi này làm phiền tỷ chiếu cố.”

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật, duỗi tay chỉ vào hắn: “Không phải đệ có rất nhiều thứ muốn học ta sao? Đệ phải học đấy, đệ chờ đi.”

Biển Nguyên Trí cười hì hì, ngồi lên xe ngựa.

Việc đã đến nước này, Cố Vân Đông cũng không tiện kéo người xuống. Lại nói nhiều hơn nữa dễ khiến người khác nghi ngờ.

Đặc biệt Kha biểu cô cũng ở đây, bà ấy thông minh lại thông suốt, chỉ cần có một chút gì đó không thích hợp sẽ sinh ra nghi ngờ.

Cố Vân Đông lắc đầu, xoay người từ biệt đám người đại cô, ngay sau đó lên xe ngựa.

Cứ như vậy đám người Cố Đại Phượng nhìn đoàn người đi xa, trên mặt còn mang vẻ lo lắng.

Cố Vân Đông vẫy tay với bọn họ qua cửa sổ xe, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng người nữa, cô mới ngồi trở lại, ngay sau đó trừng mắt nhìn Biển Nguyên Trí.

Màn xe bị vén lên, cho dù ngồi trên càng xe, Biển Nguyên Trí cũng có thể đối mặt nói chuyện với cô.

Cố Vân Đông chưa mở miệng, hắn đã hỏi: “Biểu tỷ, lần này tỷ đi phủ Vĩnh Ninh, không đơn giản là vì chuyện của tiểu cữu cữu nhỉ?”

Cố Vân Đông sửng sốt: “Vì sao đệ lại nói như vậy?”

Biển Nguyên Trí gác một chân lên, lắc cỏ đuôi cho trong tay: “Năm đệ bảy tuổi, biểu tỷ mang đệ rời khỏi nhà cũ Cố gia. Không chỉ có như thế, còn khiến những người khác của nhà đó chịu giáo huấn thảm thiết, Cố tộc trưởng tiền nhiệm trực tiếp trúng gió không dậy nổi, cuối cùng toàn thân rút lui không nhiễm chút phiền toái. Lúc ấy, bên cạnh biểu tỷ còn mang theo đại cữu mẫu, thân phận còn không tôn quý như bây giờ, không có mấy người thuộc hạ.”

“Lúc ấy biểu tỷ cũng không hề lộ mặt, vẫn có thể làm được, mang ta bình an đi ra. Hiện giờ biểu tỷ đã là quận chúa, có rất nhiều thuộc hạ, muốn để tiểu cữu cữu rời khỏi Cố gia kia, còn cần tự mình ngàn dặm xa xôi chạy đến phủ Vĩnh Ninh sao?”

Cố Vân Đông cảm thán, đứa trẻ đọc sách đúng là hoàn toàn khác.

Đứa nhỏ lớn lên không dễ lừa.

Biển Nguyên Trí còn chưa nói xong: “Huống chi, mẹ đệ nói đúng, tiểu cữu cữu đã lớn như vậy rồi, gặp phải chút phiền toái nhỏ như vậy còn cần biểu tỷ đi cứu. Đừng nói tiểu cữu cữu ngượng ngùng, ngay cả Đại cữu cữu cũng sẽ không để biểu tỷ quản ông ấy.”

Đại cữu cữu sẽ chỉ nói Cố Tiểu Khê vô dụng, vậy để hắn cả đời dưỡng già cho Cố lão đầu đi, đây là do hắn tự tìm đến.

Hiện giờ biểu tỷ ở huyện Tĩnh Bình, bên cạnh còn có đứa nhóc Trì Trì mới hơn hai tuổi.

Đại cữu cữu đau lòng biểu tỷ như vậy, sẽ để biểu tỷ đi giải quyết tốt hậu quả cho tiểu cữu cữu sao? Chỉ việc nhỏ như vậy sao?

Cố Vân Đông dựa vào thành xe, cười nói: “Vậy đệ nói xem ta đi phủ Vĩnh Ninh làm gì?”

“Đệ không biết.” Biển Nguyên Trí lắc đầu: “Ta là một đứa nhỏ, lại không có nguồn tin, làm sao có thể biết biểu tỷ muốn làm chuyện lớn gì chứ? Nhưng mà bất kệ biểu tỷ đi làm gì, đệ đều sẽ hỗ trợ.”

“Vậy cảm ơn đệ.”

“Biểu tỷ khách khí rồi.”

Hai tỷ đệ âm dương quái khí nói hai câu, lại đồng thời nở nụ cười.

Cố Vân Đông nhìn Biển Nguyên Trí đã dần trưởng thành, cảm thán nói: “Lại nói tiếp, lúc đệ rời khỏi thôn Cố gia mới bảy tuổi, cũng đã qua 5 năm, lại quay về, sợ là bọn hắn sẽ không nhận ra đệ đâu.”

“Năm đó, nếu không phải có biểu tỷ, cũng không biết đệ có thể sống đến bây giờ hay không.” Vấn đề này, hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới.

Cuộc sống của hắn ở nhà cũ Cố gia, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trên người còn có vết thương.

Thể chất hắn lại yếu, mùa đông chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, dưới tình huống như vậy, tùy tiện trúng một trận phong hàn đã có thể lấy mạng hắn.

Nếu không có biểu tỷ, làm sao hắn có thể đoàn tụ với cha mẹ, còn có thể đọc sách biết chữ và thi tú tài, thậm chí, còn có thể bái đại nho làm lão sư.

Hắn có được ngày hôm nay, đều là biểu tỷ cho hắn, cả đời hắn luôn cảm kích trong lòng.

Cố Vân Đông cảm thấy thương cảm khi nghe hắn nói, nghĩ đến phải đi đến phủ Vĩnh Ninh gặp người nhà cũ Cố gia, lại khiến hắn nhớ tới chuyện cũ năm đó.

Cô lập tức dời đề tài, nói đến chuyện ở huyện Tĩnh Bình.

Còn về rốt cuộc mục đích đi phủ Vĩnh Ninh là gì, cái này, chờ tới nơi rồi hắn tự nhiên sẽ biết.

Đoàn người đi rất nhanh, lần này không trì hoãn nữa, Cố Vân Đông cũng không đi đến phủ thành khác nghỉ ngơi.

Có Biển Nguyên Trí, dọc đường đi nói đến một số chuyện thú vị, vì vậy cũng không nhàm chán.

Cứ như vậy, đoàn người thuận lợi đến phủ thành ở phủ Vĩnh Ninh.

So với 5 năm trước, hiện giờ phủ Vĩnh Ninh đã khôi phục vẻ phồn hoa, trận nạn đói năm đó, dường như đã đi qua rất lâu rồi, cũng không tìm được bao nhiêu dấu vết.

Bên trong thành rất nhiều phòng ốc đã tu sửa lại, giống như tửu lâu trước mặt này.

Tửu lâu Cẩm Tú!

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, từ khi nào Liễu gia đã mở tửu lâu đến phủ Vĩnh Ninh rồi?

Liễu lão gia càng già càng dẻo dai, thực sự nghiêm túc mở rộng địa bàn, nhanh như vậy đã có thêm một chi nhánh.

Đối với tửu lâu của Liễu gia, Cố Vân Đông vẫn rất tin tưởng.

Bọn họ đi vào, chưởng quầy lập tức nghênh đón: “Khách quan muốn nghỉ chân hay ở trọ ạ?”

“Ở trọ, cho chúng ta ba căn phòng trên.”

Chưởng quầy vui vẻ đồng ý, vội vàng tìm tiểu nhị đưa bọn họ đến đưa bọn họ lên lầu.

Cố Vân Đông vào phòng, liền muốn duỗi người, nằm xuống.

Hồng Diệp đặt tay nải lên bàn: “Phu nhân đói bụng chưa, ta bảo tiểu nhị đưa chút đồ ăn lên.”

Nàng đi ra ngoài, ai ngờ vừa mở cửa phòng ra, đã nhìn thấy Thiệu Văn đang muốn xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment