Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1663 - Chương 1663. Đẩy Mạnh Tiêu Thụ Rượu Trái Cây

Chương 1663. Đẩy mạnh tiêu thụ rượu trái cây Chương 1663. Đẩy mạnh tiêu thụ rượu trái cây

Chương 1663: Đẩy mạnh tiêu thụ rượu trái cây

Cố Vân Đông cầm xem mấy lá thư trong tay Biển Nguyên Trí, càng xem càng nhíu chặt mày .

Sau một lúc lâu cười giễu một tiếng: “Cố Phát Nhi này thật sự học được rất nhiều sự ngu xuẩn từ cha mẹ hắn ta.”

Biển Nguyên Trí đồng ý: “Chỉ là hiện giờ hắn ta cũng tới phủ thành, có phải cũng tìm tới nhà tiểu cữu cữu hay không?”

“Hơn phân nửa là vậy rồi.” Nếu không hắn là người quanh năm chỉ ở thôn Cố gia, đang êm đẹp lại tới phủ thành làm gì? Chắc chắn muốn chiếm tiện nghi từ Cố Tiểu Khê.

Sau khi Cố Vân Đông xem thư xong, vẻ mặt trầm xuống: “Hôm nay thời gian không còn sớm, các ngươi đều nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến ngõ Cao Thăng tìm tiểu thúc.”

“Vâng ạ.”

Mọi người đều trở về phòng mình, Cố Vân Đông nhìn thoáng qua thư trong tay, bỏ vào trong không gian.

Rốt cuộc đi một ngày đường rất mệt, cuối cùng cũng đã đến nơi, Cố Vân Đông cũng thoải mái ngủ một giấc.

Chờ đến ngày hôm sau thức dậy, Hồng Diệp đã gọi bữa sáng, đang định hầu hạ cô rửa mặt.

Đồ ăn của tửu lầu Cẩm Tú vẫn rất hợp khẩu vị, Cố Vân Đông trực tiếp đến đại sảnh dùng bữa. Sáng sớm không có quá nhiều khách, nhưng tinh thần của chưởng quầy và tiểu nhị không tệ.

Tiểu nhị còn chu đáo tặng thêm cho cô một đĩa đồ ăn kèm, còn đứng ở một bên nói chuyện với cô.

Cố Vân Đông cảm thấy rất thú vị, nói thêm vài câu.

Một lát sau, tiểu nhị đến cạnh quầy cầm một bầu rượu tới: “Phu nhân muốn nếm thử rượu trái cây của tửu lâu chúng ta không? Rượu trái cây này mùi thơm ngọt, rượu có vị dịu, ngoài ra còn có vị ngọt mát của trái cây, uống xong sẽ không cảm thấy cay nồng ở cổ họng, lại làm cho người ta có cảm giác hơi lâng lâng, thích hợp với nữ tử cao quý tao nhã như phu nhân.”

Rượu trái cây?

Suýt nữa Cố Vân Đông bị sặc cháo trong miệng, tiểu nhị này thật sự trợn tròn mắt nói dối.

Cao quý tao nhã? Nói cô sao?

Tiểu nhị thấy cô không nói gì, càng thêm cố gắng: “Phu nhân đừng xem thường rượu trái cây này, phu nhân biết Cố Ký chứ? Chính là Cố Ký chế tạo ra đường trắng đầu tiên, rượu trái cây này cũng do Cố Ký sản xuất. Hiện giờ, toàn bộ phủ Vĩnh Ninh cũng chỉ có tửu lâu Cẩm Tú của chúng ta có bán. Rượu trái cây này trăm cay ngàn đắng vận chuyển từ phủ Lạc Châu tới, ngay cả số lượng bên kinh thành cũng không có quá nhiều, nhưng kinh thành cũng đã cung không đủ cầu, nghe nói thư sinh ở Quốc Tử Giám đều muốn tranh đoạt.”

“Mặc dù số lượng ở tửu lầu chúng ta cũng không nhiều lắm, nếu không phải chủ nhân của chúng ta và chủ nhân của Cố Ký có quen biết, có thể cũng không đoạt được. Những người khác ta cũng không đề cử, rượu trái cây này thích hợp với phu nhân. Ta thấy phu nhân hòa nhã, không nhịn được muốn giới thiệu cho phu nhân nếm thử. Nếu phu nhân cảm thấy ngon, sau này thấy Cố Ký ở nơi khác, có thể mua mấy bình chậm rãi nhấm nháp.”

Tiểu nhị vừa nói xong thì nhìn thấy mấy người Thiệu Văn đang nhỏ giọng cười.

Hắn ngẩn người, khó hiểu nhìn về phía Cố Vân Đông.

Cô đẩy ly trà trên bàn sang, để hắn rót cho mình một ly thử xem.

Ánh mắt tiểu nhị sáng lên, vội rót nửa ly: “Phu nhân thử trước xem.”

Cố Vân Đông uống một ngụm, ừm, quả nhiên do nhà bọn họ sản xuất. Cô quả thật tặng cho Liễu gia một ít, rốt cuộc khách ở tửu lâu cũng không ít, một ít thư sinh rất thích tới đây kết giao bằng hữu, uống rượu trái cây tất nhiên tốt hơn uống rượu mạnh một chút.

Có điều sản lượng rượu trái cây của xưởng nhà bọn họ không quá nhiều, cung cấp không đủ cho Cố Ký và Tân Minh Các, cho nên số lượng Liễu gia càng ít.

Cố Vân Đông uống hết nửa ly rượu, nói với tiểu nhị: “Rượu ta không cần, ta đã có rồi. Nhưng mà tài ăn nói của ngươi không tồi, người cũng thông minh, Liễu gia tuyển tiểu nhị không tồi, nên để Liễu Duy tăng tiền công cho ngươi. Phần bạc này thưởng cho ngươi.” MAyy dich

Tiểu nhị sửng sốt, Cố Vân Đông đã mang theo đám người Thiệu Văn ra khỏi tửu lầu.

Hắn cầm lấy bạc thưởng trên bàn, đột nhiên dừng lại, ngay sau đó vội vàng chạy về phía quầy tìm chưởng quầy.

“Bán được rượu chưa?” Chưởng quầy hỏi.

Tiểu nhị lắc đầu: “Không, phu nhân kia không muốn.”

“Không muốn mua thì thôi, chúng ta cũng không trữ nhiều hàng lắm. Lúc trước Cao cử nhân hỏi ta muốn mua hai bình, ta chỉ cho hắn một bình. Mục đích chủ yếu của chúng ta là để cho nhiều người biết đến rượu trái cây của Cố Ký, ngươi giới thiệu qua là được.”

Tiểu nhị xua tay: “Chưởng quầy, tiểu nhân không muốn nói về cái này. Phu nhân kia nói, nàng ấy có rượu trái cây. Hơn nữa, hơn nữa nàng ấy còn thưởng bạc cho tiểu nhân. Quan trọng nhất là, hình như nàng ấy quen biết thiếu gia nhà chúng ta.”

“Hả? Nàng ấy nói?”

“Nàng ấy chỉ nói ra một câu, nói để Liễu Duy tăng tiền công cho tiểu nhân.”

Chưởng quầy gõ đầu hắn: “Tên thiếu gia để cho ngươi kêu sao?”

Tiểu nhị ủy khuất: “Không phải tiểu nhân chỉ thuật lại lời của phu nhân kia nói thôi sao?” Nói xong lại kích động: “Chưởng quầy, ngài nói xem, nàng ấy thật sự sẽ nói với thiếu gia không, đến lúc đó ngài phát thêm cho tiểu nhân chút tiền công?”

Chưởng quầy cười giễu một tiếng: “Tưởng bở, thiếu gia ở kinh thành, Liễu gia nhiều tửu lầu như vậy, chúng ta mới mở được bao lâu, ngài ấy làm sao nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như ngươi? Có điều…” Hắn sờ cằm: “Xem ra vị phu nhân kia quen biết với thiếu gia nhà chúng ta, tóm lại tiếp theo ngươi cứ chiêu đãi tốt là được.”

“Đã biết.”

Tiểu nhị thở dài, quay đầu nhìn về phía đám người Cố Vân Đông đã đi xa.

Phủ Vĩnh Ninh quả thực đã khác, đi trên đường có thể cảm nhận rõ sức sống mãnh liệt.

Cảnh tượng tiêu điều vì nạn đói năm đó đã biến mất, cuộc sống của các bá tánh cũng giàu có hơn rất nhiều. Đương kim Thánh Thượng là một hoàng đế tốt, có thể nhìn thấy tất cả chúng sinh.

Cố Vân Đông đi không nhanh, vừa xem cảnh tượng bên đường vừa đi tớ ngõ Cao Thăng, nơi Cố Tiểu Khê đang ở.

Cố Tiểu Khê thuê nhà không quá lớn, là căn nhà nhỏ với ba phòng.

Bọn họ một nhà ba người một gian, Cố lão đầu một gian, lại thêm một thư phòng cho ngày thường hắn dùng để chép sách.

Ngõ nhỏ này rất yên tĩnh, cách đường phố náo nhiệt có một khoảng nhất định, bầu không khí để đọc sách viết chữ cũng không tệ lắm.

Đoàn người Cố Vân Đông bước vào ngõ Cao Thăng, vừa định nói nó thực sự yên tĩnh, thì bên tai lại chợt truyền đến một tiếng khóc.

Cố Vân Đông nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một tiểu cô nương ba bốn tuổi.

“Có phải bắt cóc hay không?” Hồng Diệp thấp giọng hỏi.

Cố Vân Đông vừa muốn cao giọng quát lớn, thì nghe được tiểu cô nương đang khóc lóc kêu lên: “Cha, cha đừng kéo con nữa, đau quá.”

Người đàn ông hừ lạnh: “Ngươi còn biết đau? Vì sao ngươi không nghe lời ta hả? Ta bảo ngươi đến chỗ tiểu thúc thúc của ngươi để ăn ngon, ngươi không muốn đi, còn không biết xấu hổ kêu đau sao?”

“Cha, tiểu thúc thúc không có gì ăn.” Tiểu cô nương đáng thương lui về phía sau, muốn tránh né hai bàn tay kia của cha cô bé.

Nhưng lại sợ chọc hắn thêm giận nên không dám tránh quá xa, bởi vậy trên người lại bị nhéo thêm vài cái.

Người đàn ông duỗi tay đánh mạnh vào cô bé hai cái: “Không có gì ăn thì ngươi không biết hỏi sao? Cha mẹ hắn có tiền, bảo cha mẹ hắn mua cho hắn không phải là được rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment