Chương 1664: Tiểu cô nương Cố Như Ý
Tiểu cô nương khẽ cúi đầu, nước mắt chảy dài trên mặt.
Người đàn ông càng tức giận: “Ngươi còn có mặt mũi mà khóc sao, khóc cái gì mà khóc? Tiểu thúc thúc của người còn nhỏ tuổi, dễ lừa như vậy, ngươi còn không lừa được, ngươi có phải là con gái của ta không vậy? Quả thực khiến ta mất hết mặt mũi.”
“Hu hu, cha, con không muốn lừa gạt người khác.”
Người đàn ông nổi giận, một tay đẩy cô bé ngã xuống đất: “Ngươi cút cho ta, không nghe lời ta nói, cũng đừng nhận ta là cha.”
Tiểu cô nương ngồi bệt dưới đất, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới, quay đầu rời đi.
“Cha, cha, đừng bỏ con…” Tiểu cô nương muốn đứng dậy, nhưng vừa rồi ngã quá mạnh, chân của cô bé bị trật, tay cũng bị trầy xước, chảy máu.
Tiểu cô nương khóc nức nở, bất lực nhìn cha mình bỏ cô bé đi.
Cô bé lau nước mắt, ai ngờ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một phu nhân xinh đẹp ngồi xổm xuống trước mặt mình.
Tiểu cô nương ngẩn người, ánh mắt sợ hãi lại có chút rụt rè nhìn cô.
“Không sao chứ.” Cố Vân Đông nhìn tiểu cô nương trước mặt, không khỏi nghĩ tới Khả Khả khi còn nhỏ.
Hồng Diệp ở bên cạnh cô, tức giận nói: “Hắn là một người cha, chẳng những muốn con gái mình đi lừa gạt người, còn, còn đẩy ngã con gái rồi bỏ mặc cô bé ở đây? Nếu gặp phải kẻ bắt cóc trẻ con thì phải làm sao? Thật là…”
Nàng muốn mắng, nhưng tiểu cô nương đang ở trước mặt, nàng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể im lặng, thương tiếc nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Cố Vân Đông khẽ chạm vào chân tiểu cô nương, hỏi: “Ngươi tên là Cố Như Ý phải không?”
Tiểu cô nương ngẩn ra, vẻ mặt có chút bối rối: “Ngài, sao ngài lại biết?”
Sao cô lại biết ư? Tất nhiên là bởi vì cô nhận ra người đàn ông vừa rồi.
Tối hôm qua bọn họ còn thảo luận xem Cố Phát Nhi có tới tìm Cố Tiểu Khê hay không, không ngờ lúc này mới vừa đến ngõ Cao Thăng đã nhìn thấy hắn.
Quả thật là súc sinh, ngay cả con gái mình cũng có thể lợi dụng như vậy, không dùng được thì hoàn toàn có thể bỏ mặc.
Người kia là Cố Phát Nhi, hắn bảo Cố Như Ý đi lừa tiểu thúc thúc, chắc là Khiếu Khiếu.
Về vợ chồng Cố Phát Nhi, Cố Vân Đông cũng có chút hiểu biết.
Trước khi Cố Phát Nhi chạy nạn, hắn đã tới tuổi xem mắt cưới vợ.
Lúc ấy, bởi vì nhà cũ Cố gia có Cố Đại Giang làm tiên sinh tính sổ sách ở huyện thành, Cố Tiểu Khê ở nhà cần cù chăm chỉ làm việc, nhà cũ Cố gia lại chưa phân gia, cho nên cuộc sống ngay lúc đó vẫn không tồi.
Ít nhất, Cố Phát Nhi làm cháu trai trưởng, lại được Triệu thị và Cố lão đầu cưng chiều, vì vậy cuộc sống trôi qua vô cùng tiêu sái.
Thậm chí Cố lão đầu còn đưa hắn đi đọc sách, nhưng mà Cố Phát Nhi không biết cố gắng, đọc mấy năm vẫn là bộ dạng quỷ quái kia. Đừng nói tú tài cử nhân, ngay cả đồng sinh cũng không dám đi thi.
Cố lão đầu và Triệu thị thúc giục hắn đi thi thử, nhưng phu tử ở học đường lại nói hắn còn chưa tới lúc, vẫn luôn ngăn cản.
Sau vài lần bị ngăn cản, Cố Phát Nhi bị các thư sinh khác trong học đường chê cười, vì thế nổi giận đánh nhau với người khác, cuối cùng bị phu tử đuổi khỏi học đường, kể từ đó ngồi xổm ở nhà.
Nhưng nói như thế nào thì hắn cũng đọc sách mấy năm. Nhà cũ Cố gia lại lấy Cố Đại Giang làm ví dụ, nói hắn đọc sách thêm mấy năm biết chữ mới có thể làm sổ sách trong huyện.
Quay đầu lại bảo Cố Đại Giang giới thiệu, tìm cho Cố Phát Nhi một công việc thoải mái.
Vì lý do như vậy, thật sự khiến không ít người coi trọng Cố Phát Nhi, muốn gả con gái cho hắn.
Quả thật Cố Phát Nhi cũng có một cuộc hôn nhân hợp ý.
Ai ngờ, nạn đói lại tới.
Khi nạn đói ập đến, tất cả mọi người đều lo chạy nạn, gia đình vợ tương lai của Cố Phát Nhi cũng biến mất trong cuộc chạy nạn.
Sau đó khi trở về nhà, gia đình đó cũng không trở về nữa.
Cũng không biết là chết ở trên đường, hay là đến định cư ở nơi khác, không trở về phủ Vĩnh Ninh.
Tóm lại, mặc dù cả nhà cũ Cố gia đều bình an trở về, nhưng chuyện hôn nhân của Cố Phát Nhi lại không còn.
Nhà cũ Cố gia tất nhiên phải tìm kiếm cho hắn một gia đình mới, nhưng mà ngay từ đầu không có việc gì làm, tất cả mọi người đều tập trung vào việc trở lại cuộc sống. Huống chi lúc ấy tiên hoàng vừa mới băng hà, ít nhất sau một năm mới có thể thành thân gả cưới.
Ai ngờ nửa năm sau, Cố Vân Đông tới đây, cô chẳng những mang Biển Nguyên Trí đi, còn khiến nhà cũ Cố gia tổn thất nặng nề. Huynh đệ Cố gia bất hoà, trở mặt thành thù, tin tức truyền khắp làng trên xóm dưới, tăng thêm không ít đề tài buôn chuyện cho người đã mệt mỏi cả ngày.
Một gia đình như vậy, chỉ cần yêu thương con gái, ai cũng không muốn gả qua đó. MAyy dich
Cho dù không thương con gái, cũng chướng mắt nhà hắn. Rốt cuộc muốn lễ hỏi không có lễ hỏi, muốn lương thực cũng không có lương thực, kết thân với gia đình như vậy, không có chỗ nào tốt, ngược lại còn liên luỵ bọn họ phải chi tiền xuất lực.
Cố Phát Nhi cực kỳ tức giận, nhưng lại không có cách nào. Cha mẹ hắn, một người bị thương ở tay, cả ngày đều âm u mắng chửi người, còn một người suốt ngày làm việc như con bò già đến kiệt sức, ai cũng không còn sức để lo việc cưới vợ cho hắn.
Cố Phát Nhi u ám một hồi, dứt khoát tự mình nghĩ cách, tự mình tìm.
Quả thực hắn cũng tìm được, nhưng hắn lại làm chuyện không phải người, trực tiếp huỷ hoại sự trong sạch của cô nương nhà người ta.
Ánh mắt Cố Phát Nhi còn cao, hắn muốn tìm gia đình có điều kiện không tồi, tốt nhất đủ cho hắn ăn hắn mặc. Nhưng gia đình như vậy hắn không thể đụng vào, cũng không tiện xuống tay.
Vì thế chọn trúng Lê gia, Lê gia ở huyện thành, trong nhà có hai vợ chồng, chỉ sinh được một người con gái.
Lê gia cũng không phải là một gia đình giàu có, nhưng Lê phụ có một nghề thủ công, kỹ thuật nung gốm. Ông ấy làm việc cho chủ nhân, mỗi tháng đều có tiền công, Lê mẫu có thể thêu thùa, thỉnh thoảng thêu một ít đồ đưa đến cửa hàng bán.
Tuy Lê thị không phải là một đại mỹ nhân, nhưng cũng là con gái rượu, dịu dàng và hiền lành. Gia đình không đến mức đại phú đại quý, nhưng cũng có cuộc sống yên ổn, trong nhà có tiền tiết kiệm.
Lúc trước khi chạy nạn, cả nhà Lê gia chạy nạn cùng chủ cũ, cho nên dọc đường đi coi như bình an, bởi vì người đông thế mạnh, cũng không gặp phải lưu dân đánh chủ ý lên bọn họ. So với đám người Cố Vân Đông trải qua gian nan hiểm trở, có thể nói vô cùng may mắn.
Nhưng mà, chính vì sự may mắn này khiến Lê thị trở thành mục tiêu của Cố Phát Nhi.
Người Lê gia không trải qua sự tàn khốc trên đường chạy nạn, cho nên tính tình không được rèn luyện trở nên cứng rắn trước mọi thứ. Ông chủ cũ của Lê phụ lại bị bệnh chết, chủ nhân hiện tại của Lê phụ vốn không phải là người dễ đối phó, đối xử với Lê phụ cũng bình thường, không thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho ông.
Cố Phát Nhi cảm thấy Lê thị quả thực chính là người thích hợp nhất.
Cho nên một ngày kia, Lê thị đi đưa cơm cho Lê phụ, trở về trên đường bị Cố Phát Nhi kéo vào trong rừng.
Xong việc, Lê thị tìm tảng đá muốn đập đầu chết.
Nhưng mà bị Cố Phát Nhi ngăn cản, hắn chẳng những cản Lê thị, còn uy hiếp nàng, nếu nàng chết, hắn sẽ truyền chuyện này ra ngoài, đến lúc đó e rằng ngay cả Lê phụ Lê mẫu cũng không sống được.
Lê thị sửng sốt, bản thân nàng đã chết, nhưng cha mẹ phải chịu đựng nỗi đau mất con gái và những lời đàm tiếu, nàng nhẫn tâm như thế sao?