Chương 1665: Cố Phát Nhi vô sỉ
Cuối cùng Lê thị gả cho Cố Phát Nhi, nàng ấy cũng không còn cách nào khác.
Người ngoài không biết Lê gia nghĩ gì, chỉ cảm thấy đầu óc bọn họ không quá tốt, tại sao lại đi kết thông gia với một kẻ rác rưởi chứ?
Lê phụ Lê mẫu đương nhiên không muốn gả con cho nhà cũ Cố gia, nhưng con gái không còn trong sạch, không thể gả cho người khác.
Huống chi, nếu bọn họ không đồng ý, Cố Phát Nhi có thể vô sỉ truyền chuyện này ra ngoài. Bọn họ không còn cách nào khác ngoại trừ thỏa hiệp.
Lê phụ Lê mẫu cực kỳ tự trách, Lê phụ cảm thấy con gái đưa cơm cho mình mới xảy ra chuyện như vậy, là trách nhiệm của ông, Lê mẫu cảm thấy không nên để một mình con gái ra ngoài, là bà quá sơ ý.
Hai vợ chồng khóc lóc một hồi, Lê phụ đánh Cố Phát Nhi một trận.
Thật ra lúc ấy Cố Phát Nhi rất thông minh, bảo đảm sẽ đối xử tốt với Lê thị, còn nói mình đã sớm thích Lê thị, nhưng mà khổ nỗi hai nhà cách quá xa, biết mình si tâm vọng tưởng. Về sau cũng không biết thế nào nhất thời bị ma xui quỷ khiến, làm ra chuyện như vậy với Lê thị.
Hắn còn bảo đảm, sau khi thành thân sẽ dọn ra ngoài ở. Hắn khẳng định sẽ chăm sóc cho Lê thị, thật vất vả mới cưới được thê tử, nhất định sẽ cẩn thận che chở. MAyy dich
Lời hắn nói, Lê phụ nhiều nhất chỉ tin một câu cuối cùng của hắn, hắn quả thật vất vả mới cưới được thê tử, sẽ không nghĩ cưới thêm một người khác.
Hơn nữa lời Cố Phát Nhi nói đã dẫn dắt ông, ông có thể đưa Cố Phát Nhi tới huyện thành, người này không phải đã đọc sách sao? Lê phụ còn quen biết một số người, người biết chữ luôn dễ dàng tìm được việc làm.
Đến lúc đó vợ chồng bọn họ ở Lê gia, chính mình cũng có thể coi chừng một chút.
Lê phụ nghĩ khá đẹp, mà ngay từ đầu, quả thật Cố Phát Nhi cũng làm theo suy nghĩ của ông, thành thân xong lập tức dọn tới huyện thành, ở lại Lê gia. Hắn cũng có một công việc, tuy rằng làm qua loa đại khái, nhưng dù sao cũng có thể coi là công việc bình thường, có thể kiếm được tiền công nuôi vợ.
Hơn nữa Cố Phát Nhi đối xử với Lê thị không tồi, ngày thường trở về còn sẽ mua cho nàng một ít điểm tâm.
Lê phụ ít nhiều cũng yên tâm, mặc dù không thích con rể này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng đây đã là điều tốt nhất mà ông có thể tưởng tượng.
Nhưng mà ngày vui không kéo dài được bao lâu, vợ chồng Cố Đại Hà thi thoảng chạy đến huyện nha để tống tiền, Triệu thị và Cố lão đầu cũng thường xuyên đi huyện nha, lần đi này, phải đến xem cháu trai trưởng, xem xong còn muốn ở lại Lê gia, trước khi đi còn muốn cháu dâu cho chút lộ phí và tiền mua thịt.
Da mặt người nhà cũ Cố gia quá dày khiến Lê phụ Lê mẫu nổi trận lôi đình, suýt nữa đã liều mạng với bọn họ.
Cố Phát Nhi đứng về phía Lê gia, hắn cảm thấy Lê gia chỉ có một người con gái, sau này tài sản của Lê gia đều là của hắn, làm sao có thể cho Triệu thị và Cố Truyện Tông chứ?
Không phải ông bà của hắn muốn ở cùng tam thúc sao? Vậy thì sao còn muốn bọn họ cho bạc?
Còn về cha mẹ hắn, thỉnh thoảng sẽ cho chút tiền dưỡng lão, nhiều quá hắn cũng không vui.
Tình huống như vậy kéo dài đến khi Lê thị mang thai, sinh một cô con gái.
Cố Phát Nhi vừa thấy là con gái thì lập tức đen mặt, kể từ đó hắn không cho Lê thị sắc mặt tốt, công việc lúc trước cũng không làm. Còn nói tất cả đều do Lê thị sai, sinh không được con trai làm hỏng vận may của hắn.
Nếu Cố Phát Nhi không làm việc ở huyện thành, tất nhiên phải về quê, tránh để Lê phụ tìm cho hắn một chuyện khác.
Lê thị cũng mang theo con gái trở về thôn Cố gia, trở về cuộc sống… có thể tưởng tượng được.
Lê phụ Lê mẫu muốn để con gái và cháu gái sống tốt hơn một chút, vì vậy thường xuyên xách đồ đến thăm bọn họ, cuộc sống cũng dần trải qua khó khăn hơn.
Đứa con gái Lê thị sinh ra chính là đứa nhỏ trước mặt này, Cố Như Ý chưa tới bốn tuổi.
Nhìn cơ thể của cô bé gầy yếu, Cố Vân Đông không khỏi nghĩ đến bản thân trước kia khi còn ở nhà cũ Cố gia, cô hừ lạnh trong lòng, duỗi tay sờ đầu cô bé, nói: “Ta tất nhiên nhận ra ngươi, ta còn quen tiểu thúc thúc của ngươi, tiểu thúc thúc của ngươi tên là Khiếu Khiếu, đúng không?”
Tiểu cô nương ngẩn người gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thúc thúc tên là Khiếu Khiếu. Vậy, vậy dì tới tìm Khiếu Khiếu sao?”
“Ta tới tìm cha mẹ Khiếu Khiếu, chân ngươi bị thương rồi, chúng ta đưa ngươi trở về, thuận tiện đi tìm Khiếu Khiếu, được không?”
Cố Như Ý mím môi nhỏ, chần chờ gật đầu: “Được, được ạ.” Dừng một chút, lại nhỏ giọng hỏi: “Dì không phải là người xấu chứ?”
Cố Vân Đông bật cười, câu hỏi này…
“Đương nhiên không phải.”
Cố Như Ý cảm thấy yên tâm, cô bé thử đứng lên lần nữa, nhưng vừa mới động, đã đau đến mặt trắng bệch.
Hồng Diệp vội vàng ôm cô bé lên: “Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thân chân bị gãy.”
Tiểu cô nương sợ hãi rụt tay: “Xấu, hỏng, giống như Ông Tam, bị què sao?”
Hồng Diệp không ngờ phản ứng của cô bé sẽ lớn như vậy, vội cười trấn an: “Không có không có, nếu ngươi di chuyển, có thể sẽ sưng lên rất nhiều, không thể đi được vài tháng, sẽ không bị què.”
“Vậy cũng không quá nghiêm trọng.” Cố Như Ý lập tức ngoan ngoãn: “Ta không động, cảm ơn dì.”
Cố Vân Đông kéo tay nhỏ của cô bé: “Nhưng thật ra mẹ ngươi dạy ngươi rất tốt.” Nhưng đáng tiếc, phải dính vào một người cha như vậy.
Cố Vân Đông không trì hoãn nữa, lập tức mang theo mấy người Hồng Diệp đi vào ngõ Cao Thăng.
Dựa theo địa chỉ cha cô cung cấp, căn nhà của Cố Tiểu Khê nằm ở cuối ngõ Cao Thăng.
Mới vừa rồi Cố Phát Nhi rẽ vào, Cố Vân Đông đi theo, rất nhanh đã đến.
Cố Vân Đông đi vào cổng lớn, vừa muốn duỗi tay gõ cửa, đã nghe thấy giọng nói vội vã bên trong.
“… Như Ý đâu? Tướng công không phải chàng mang theo Như Ý ra ngoài sao? Chàng đã trở lại, sao không thấy Như Ý?” Giọng nói này vội vàng lại hoảng loạn, chắc là Lê thị.
Ngay sau đó giọng nói của Cố Phát Nhi vang lên: “Cùng nhau ra ngoài thì làm sao? Nó không làm tốt chuyện ta dặn, lão tử để nó ở bên ngoài sám hối rồi mới trở về.”
“Sám hối?” Lê thị không khỏi cao giọng: “Ngươi cứ như vậy để con bé ở bên ngoài một mình? Nó còn nhỏ như vậy.”
“Cũng không còn nhỏ, đã đến lúc phải hiểu chuyện rồi. Ngươi lo lắng cái gì, chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, còn sợ có kẻ bắt cóc nó sao? Thật biết cách dát vàng trên mặt mình. Cút cút cút, đừng lôi kéo ta, hai mẹ con hai các người đều xui xẻo như nhau.”
Nói xong, Cố Phát Nhi đẩy người ra, đi thẳng vào trong phòng.
Lê thị hơi lảo đảo, cố gắng đứng vững, lau mặt, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Ai ngờ vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy mấy người đứng trước cửa, cùng với…… Cố Như Ý.
Lê thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Như Ý ngoan ngoan nhào về phía mình, nàng vội vàng đón lấy.
Ngay sau đó mới nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: “Là các ngài đưa con gái của ta trở về sao? Cảm ơn các ngài, ta, ta cứ cho rằng đã xảy ra chuyện.”
Cố Vân Đông nhìn Lê thị trước mặt, chắc nàng ấy sống rất mệt mỏi và gian khổ, rõ ràng không cách mình mấy tuổi, lại trông nàng ấy như già hơn mười mấy tuổi, thân hình gầy gò, quần áo mặc trên người đều rộng, sắc mặt hốc hác, quầng thâm trên mắt cũng rất nặng.