Chương 1666: Ta tới tìm Cố Tiểu Khê
Cố Vân Đông nhìn Lê thị gật đầu: “Đúng lúc ta muốn tới đây tìm người, tiện tay mà thôi.”
Lê thị ngẩn người: “Tìm người? Tìm ai?”
“Cố Tiểu Khê.”
Lê thị không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Phu nhân là cố nhân của tiểu thúc ư? Tiểu thúc và những người khác ra ngoài rồi vẫn chưa trở về, mời phu phu nhân vào trong ngồi, nghỉ ngơi uống ly trà.”
“Được.” Cố Vân Đông cũng không khách khí, dẫn mấy người Hồng Diệp vào cửa.
Lê thị thấy trên tay Thiệu Võ cầm thứ gì đó giống lễ vật, nghĩ có lẽ bọn họ đến đây là có thiện ý, trong lòng thầm thở nhẹ nhõm một hơi.
Đòan người tiến vào, Thiệu Văn thuận thế đóng cửa lớn lại.
Lê thị ôm hài tử dẫn bọn họ đi vào nhà chính, bên trái sương phòng đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Phát Nhi, ngươi làm gì thế? Ai cho ngươi lục lọi đồ tiểu thúc ngươi. Mau buông ra cho ta buông.” Đây là…… Giọng của Cố lão đầu. MAyy dich
Sắc mặt Lê thị chợt biến, nàng không ngờ trượng phu vừa vào nhà lại đi thẳng đến phòng của tiểu thúc.
Nàng liếc nhìn Cố Vân Đông, lập tức muốn lên tiếng.
Nhưng mà mới vừa hé miệng, Cố Vân Đông đã phất phất tay: “Nghe thử xem thế nào đã.”
Lê thị bị Hồng Diệp che miệng lại, trong lòng có chút run run, thập phần lo lắng.
Nhưng nỗi bất an nhanh chóng biến mất, thậm chí nàng còn thầm cam chịu nghĩ, bọn họ nghe được cũng tốt. Nếu bọn họ là cố nhân của tiểu thúc, nói không chừng sẽ kể lại việc này cho tiểu thúc, để cho tiểu thúc biết rốt cuộc trượng phu mình và tổ phụ là người thế nào.
Đến lúc đó, tiểu thúc sẽ đuổi Cố Phát Nhi đi.
Lê thị thà trở về nhà cũ Cố gia, mặc dù ở đây có cơm ăn áo mặc, nhưng nàng biết rõ nguyên nhân tại sao Cố Phát Nhi lại đưa mẹ con các nàng đến đây.
Chỉ muốn nàng lợi dụng chút lợi ích từ chỗ tiểu thúc, thậm chí Cố Phát Nhi còn bắt Như Ý tiếp cận Khiếu Khiếu.
Làm sao Lê thị lại có thể cho nữ nhi bé bỏng của mình bị hắn dạy dỗ trở thành một kẻ nịnh nọt dối trá, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn chứ?
Cho nên, ngay cả khi cuộc sống ở nhà cũ Cố gia có cực khổ vất vả thì nàng cũng tình nguyện trở về. Ở nơi đó, Cố Phát Nhi sẽ không quản Như Ý, nàng có thể để Như Ý ở bên cạnh mình mọi lúc mọi mơi, không cần sợ hãi con bé bị người dạy hư.
Hiện giờ Cố Vân Đông nói muốn nghe, nàng liền cho cô nghe.
Lê thị thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa, nàng đặt nữ lên trên ghế, thấp giọng nói: “Như Ý, con ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ đi lấy khăn sạch lau tay cho con.”
Nhìn bàn tay rướm máu vì bị đẩy ngã của Cố Phát Nhi, Lê thị lại càng hận hắn hơn.
Cố Như Ý gật đầu, Lê thị liền đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.
Thiệu Văn đưa cho nàng một lọ thuốc, Lê thị ngẩn người, khẽ gật đầu với hắn, lúc này mới đi ra ngoài.
Cuộc đối chuyện trong sương vẫn đang tiếp tục: “Gia, ngươi đừng làm cản trở ta, ta muốn xem, chẳng lẽ người không muốn xem à?”
“Có gì hay ho? Tiểu thúc ngươi cho ta ăn uống đầy đủ mỗi ngày, ta không muốn chọc giận hắn. Ngộ nhỡ hắn biết, đưa chúng ta trở về nhà cũ Cố gia thì làm thế nào bây giờ?”
Cố Phát Nhi: “Gia, người sợ gì chứ? Người chính là cha ruôt của tiểu thúc, hắn dám không nuôi người sao? Tiểu thúc ta là người hiếu thuận nhất, người yên tâm, cho dù biết hắn cũng sẽ không nói gì đâu.”
“Ngươi không biết, bây giờ hắn thay đổi nhiều lắm. không dựa dẫm thuận theo ta như trước nữa.”
Nói đến cái này, Cố lão đầu thở dài một hơi, tỏ vẻ nhi tử bất hiếu, cuộc sống của mình cũng không dễ dàng.
Cố Vân Đông nghe vậy cười lạnh một tiếng, Cố Truyện Tông đây là sống quá tốt, lại bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ bụng gian miệng thẳng đấy à?
Cố Phát Nhi ở trong phòng cũng khinh thường cười nhạt một tiếng: “Gia, người đừng giả vở nữa. Nếu tiểu thúc thật sự bất hiếu, hắn thấy người gọi ta tới, còn có thể không nói một câu à?”
Phải biết rằng, hắn cũng không phải tới một mình mà con mang theo cả vợ con. Cả nhà bọn họ đều sống ở trong viện này, không phải vẫn do tiểu thúc chu cấp cơm ăn áo mặc ư? Tuy rằng tiểu thúc khó chịu với hắn, nhưng vẫn chăm sóc chu đáo cho Lê thị và Như Ý.
“Đó là bởi vì ngươi là trưởng tôn của nhà cũ Cố gia, tiểu thúc cũng bởi vì lý do này nên mới miễn cưỡng đồng ý.” Cố lão đầu hừ lạnh: “Hắn mà thật sự thiếu thuận với ta thì liệu có để tức phụ hắn ngược đãi ta, ngay cả quần áo cũng không giặt cho ta không?”
Cố Phát Nhi bĩu môi: “Ta thấy chẳng qua là tiểu thẩm không quen thôi. Gia, muốn chứng minh tiểu thúc còn dễ khống chế như lúc trước không thật ra rất đơn giản. Để ta gọi cha mẹ ta và Châu Nhi đến đây, xem xem tiểu thúc có phản ứng gì.”
“Cái gì?” Cố lão đầu nháy mắt giương cao giọng, làm cho Lê thị vừa bưng nước vào nhà chính bị giật mình.
Nàng vội vàng đặt chậu nước xuống đất, nhúng ướt khăn lau cho Tiểu Như Ý, nhưng hai tai vẫn dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh ở bên trong.
Giọng nói tức muốn hộc máu của Cố lão đầu truyền ra: “Không được, tuyệt đối không được, không thể để cha mẹ ngươi đến đây được. Một nhà ba người các ngươi đến đây còn ăn nói được, tiểu thúc còn có thể thừa nhận, nếu cha mẹ ngươi tới, tiểu thúc ngươi mà tức giận sẽ đuổi chúng ta ra khỏi đây mất.”
“Gia à, ta đã sai người truyền tin cho cha mẹ ta rồi, chắc khoảng hai ngày nữa bọn họ sẽ đến đây.”
Lần này Cố lão đầu thật sự nổi giận: “Ngươi, ngươi sao ngươi không bàn bạc trước với ta?”
“Ta sợ gia không đồng ý, gia đừng sợ tiểu thúc sẽ không trả nổi chi phí ăn ở của cha mẹ ta. Theo như ta quan sát mấy ngày nay, ta cảm thấy, chắc trong tay tiểu thúc có tiền.”
“Có ý gì?”
Cố Phát Nhi cảm thấy gia hắn giả ngu, ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra, mà gia đã sống với tiểu thúc vài tháng rồi, sao lại không nhìn ra chứ?
“Ý của ta là, tiểu thúc căn bản không phải là đầy tớ của nhà Trịnh công tử gì cả. Chắc chắn bản thân hắn có công việc có thể kiếm ra tiền, trên người ít nhất cũng phải có trên trăm lượng bạc, nếu không sao con hắn có thể sống thoải mái như vậy chứ?” Nói lên cái này, Cố Phát Nhi có chút ghen ghét.
Cố lão đầu hít một ngụm khí lạnh: “Trên trăm lượng? Thật không? Tuy rằng Khiếu Khiếu có thể ăn, nhưng bình thường chúng ta cũng không ăn thịt cá gì, quần áo cũng chỉ mặc đồ làm bằng vải thô áo gai. Nếu Tiểu Khê thật sự có tiền như vậy, tốt xấu gì cũng phải cho nhi tử ăn thịt cá nhiều một chút chứ?”
“Gia, người bị ngốc ư? Người không thấy một nhà bọn họ cứ hai ba bữa lại đi ra ngoài sao? Nói là đi làm việc cho chủ nhân gì đó, đi làm việc mà cần cả ba người đi chung à? Chắc chắn là đi ăn ngon. Gia, người đừng nói với ta là người không nghĩ như vậy nhé.”
Cố lão đầu trầm mặc, Cố Phát Nhi cười hắc hắc: “Như vậy đi, gia nếu thật sự sợ tiểu thúc trách người, cha mẹ ta tới, người cứ coi như không biết chuyện gì hết, cứ đổ hết lên người ta. Ta sẽ bàn bạc với cha mẹ, lừa hết tiền của tiểu thúc, đến lúc đó sẽ để cho gia cầm phần chính, thế nào?”
Cố lão đầu vẫn trầm mặc.
Cố Vân Đông ở tron nhà chính nhịn không được, cười lạnh một tiếng: “Tính toán rất hay.”
Tiếng nói chuyện bỗng chỗng im bặt, tiếp đó giọng nói kinh ngạc của Cố Phát Nhi vang lên: “Ai ở bên ngoài?”