Chương 1667: Ngươi là Cố Vân Đông??
Cố Vân Đông đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cánh cửa sương phòng bên trái mở ra, Cố Phát Nhi cùng Cố lão đầu bước ra ngoài với vẻ mặt âm trầm, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Vân Đông.
Hai người lập tức nhăn chặt mày, Cố Phát Nhi nhanh chóng rời ánh mắt nhìn về phía Lê thị đứng ở nhà chính, hắn cả giận nói: “Ngươi làm sao thế hả? Sao lại tùy tiện cho người lạ vào nhà? Ngươi không cản bọn họ lại thì thôi còn mặc kể để bọn họ ở bên ngoài nghe lén chúng ta nói chuyện, đầu óc ngươi có vấn đề gì hay không?”
Lê thị bị mắng thì co rúm lại, vội vàng bế Tiểu Như Ý cũng đang bị dọa sợ lên, mấp máy môi nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cười lạnh: “Ta thấy người đầu óc có vấn đề là ngươi mới đúng, đã ăn nhờ ở đậu rồi mà còn muốn tính kể chủ nhà, ngươi đúng là thứ chẳng ra gì.”
Cố Phát Nhi giận dữ: “Tiểu tiện nhân này, ngươi là ai? Chuyện nhà ta đến lượt ngươi quản à?”
Cố Vân Đông nhấc chân đá một cước: “Ngươi nói ai là tiểu tiện nhân?”
“A……” ‘ Rầm’ một tiếng Cố Phát Nhi quỳ rạp xuống đất, đau đớn ôm lấy cẳng chân của mình, hung ác trừng mắt nhìn cô.
Sắc mặt Cố lão đầu đại biến hoảng sợ: “Ngươi, ngươi làm gì thế? Chẳng những tự tiện xông vào nhà dân còn dám đánh người, ngươi không sợ……”
Giọng Cố lão đầu ngày càng bé, bởi vì lão ta thấy nữ nhân trước mặt này nhìn rất quen mắt. Một lát sau lão ta mở to hai mắt, có chút không chắc chắn hỏi: “Ngươi, ngươi là…… Vân Đông? Ngươi là Cố Vân Đông, đúng không?”
“Hóa ra ông vẫn nhớ rõ ta?” Cố Vân Đông cười như không cười nhìn chằm chằm vào lão ta.
Cố lão đầu khiếp sợ há miệng thở dốc: “Thật là ngươi!!”
Không chỉ lão ta mà Cố Phát Nhi vừa rồi còn kêu gào như quỷ rống cũng kinh ngạc ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá cô.
Ngay cả Lê thị cũng quay lại nhìn, Cố Vân Đông?
Đương nhiên nàng đã từng nghe thấy cái tên này, thậm chí còn không chỉ là một lần. Nghe nói đó là đại nữ nhi bị mất tích trong lúc chạy nạn của đại bá. Năm đó, nnagf bị bọn họ tra tấn, làm trâu làm ngựa cho nhà cũ Cố gia, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Hơn nữa, còn có tin đồn nói lý do khiến nhị phòng và tam phòng nhà cũ Cố gia trở mặt như nước với lửa, người gãy chân người thì gãy tay, ầm ĩ thành cái dạng này là bởi vì Cố Vân Đông trở về báo thù. Còn có cả nhà tộc trưởng tiền nhiệm, Cố Cương thành như hiện giờ, cũng là bút tích của cô.
Đương nhiên, đó chỉ là những suy đoán của mọi người, là thật hay giả thì đều không thể chứng minh, chung quy chỉ là tin đồn mà thôi.
Nhưng giờ này khắc này Cố Vân Đông lại giống như một phu nhân trong gia đình giàu có, mang theo tôi tớ, hào quang tỏa ra tứ phía, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Toàn bộ nhà chính đột nhiên trở nên yên tĩnh, Cố Phát Nhi và Cố lão đầu ngơ ngác nhìn Cố Vân Đông. Một lúc lâu sau bọn họ chậm rãi dịch chuyển tầm mắt rồi dừng trên mặt Biển Nguyên Trí.
5 năm qua đi, bây giờ Biển Nguyên Trí đã mười hai tuổi, mấy năm nay được ăn uống tốt, lại nghe lời Cố Vân Đông uống sữa bò bổ Canxi mỗi ngày, nên người cao lớn vổng lên, sắp cao hơn cả Cố Vân Đông rồi.
Nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt, vẫn có thể lờ mờ nhận ra hắn.
Cố lão đầu nuốt nuốt nước miếng: “Ngươi là Nguyên Trí?”
Biển Nguyên Trí cười tủm tỉm gật gật đầu: “Là ta, đã lâu không gặp hai vị.”
Cố Phát Nhi nhìn hắn, rồi lại nhìn Cố Vân Đông, một lúc sau hắn ta đột nhiên hít ngụm khí lạnh: “Cho nên, cho nên năm đó ngươi thật sự đã rời đi cùng Cố Vân Đông?”
Nếu đúng là như vậy, thì những gì Hồ thị nói lúc trước là thật ư?
“Cố Vân Đông, 5 năm trước, là ngươi đã bày mưu hãm hãi cha mẹ ta và tam thúc tam thẩm khiến bọn họ tương tàn, dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay có đúng không?” MAyy dich
Lời của Cố Phát Nhi như cục đá ném xuống hồ nước làm tất cả mọi người phản ứng lại, Cố lão đầu đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra 5 năm trước.
Lúc trước bỗng dưng Hồ thị chạy đến nhà cũ Cố gia nói xằng nói bậy, bảo rằng Cố Vân Đông đã phát đạt, gả cho gia đình khá giả, bên người có hạ nhân nha hoàn hầu hạ, ngay cả Dương thị ăn cơm cũng có người đút. Xe ngựa bọn họ ngồi vô cùng tráng lệ, Nguyên Trí được bọn họ đưa đi như lọt vào ổ phúc.
Điều quan trọng nhất chính là, những chuyện mà nhà cũ Cố gia gặp phải toàn bô đều do một tay Cố Vân Đông.
Cánh môi Cố lão đầu run run: “Vân, Vân Đông, thật sự do ngươi làm ư?”
“Các ngươi có chứng cứ không?” Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng: “Không có chứng cứ thì đừng cắn bậy bạ.”
“Biển Nguyên Trí ở bên cạnh ngươi, hắn chính là chứng cứ.” Cố Phát Nhi quát to.
Biển Nguyên Trí không còn đứa nhỏ đáng thương bị người bắt nạt năm đó, nghe vậy hắn cười nói: “Lúc trước ta được biểu tỷ đưa đi thôi mà, cái này thì tính là chứng cứ gì chứ? Biểu tỷ chưa từng đi qua nhà cũ Cố gia, thậm chí còn chưa gặp mặt các ngươi, sao lại thành biểu tỷ đặt bẫy hãm hại các ngươi rồi?”
“Ta……”
“Nhà cũ Cố gia có kết cục như vậy, chẳng lẽ không phải là bởi vì các ngươi gieo gió gặt bão sao? Gân tay của Cố Đại Hà là biểu tỷ ta cho người cắt đứt à? Chân của Cố Đại Hồ không phải là do mẹ ngươi chém? Chẳng lẽ không phải Giả thị và Thường thị tính kế lẫn nhau ư? Chính các ngươi chó cắn chó, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu người khác.”
Biển Nguyên Trí thu lại dáng vẻ tươi cười, bước lên trước vài bước, chất vấn liên tiếp giống như từng tiếng chùy sắt gõ xuống khiến hai người Cố lão đầu không ngừng phát run trong lòng.
Cố lão đầu trừng mắt: “Nguyên Trí, ngươi, ngươi sao ngươi có thể nói như vậy?”
Ngay cả tiếng cậu mợ cũng không gọi, còn, còn nói cái gì chó cắn chó?
Cố Phát Nhi nổi giận, cái chân vừa bị Cố Vân Đông đá đau điếng, lúc này đã khôi phục lại.
Hắn đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng nhào đến chỗ Biển Nguyên Trí đứng gần mình nhất: “Đồ con hoang, ngươi dám mắng ta cha mẹ ta là chó? Ta đánh chết ngươi.”
Cố Vân Đông không nhúc nhích, Cố Phát Nhi yếu ớt như gà này căn bản không phải đối thủ của Biển Nguyên Trí.
Quả nhiên, hắn ta còn chưa chạm được vào được ống tay Biển Nguyên Trí, đã bị hắn túm chặt lấy cánh tay kéo về phía trước, sau đó đá một cước vào chân hắn ta. Cố Phát Nhi ‘phanh’ một tiếng lại lần nữa quỳ rạp xuống đất, hắn bị đè chặt nằm dưới đất không dậy nổi.
“Ngươi nói ai là con hoang? 5 năm trước ngươi bắt nạt ta, ta còn nhỏ không thể đánh trả. Ngươi cho rằng 5 năm sau ta vẫn sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm ư? Chỉ bằng ngươi mà cũng đánh ta, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem lại bản thân đi.”
Cố Vân Đông chỉ đứng nhìn, không ngăn cản. Cô biết 5 năm trước Cố Phát Nhi đã đối xử với Biển Nguyên Trí như thế nào, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bây giờ hắn ta vẫn khăng khăng tiến tới muốn đánh hắn, cũng không thể trách Biển Nguyên Trí muốn báo thù cho bản thân.
“A……” Cố Phát Nhi kêu la thảm thiết, gương mặt cực kỳ dữ tợn.
Hắn muốn mắng chửi, nhưng vừa mở miệng ra đã bị ăn một đấm, cả khuôn mặt méo mó vì đau đớn.
Cố lão đầu sửng sốt, cuống quýt hô lên: “Dừng tay, Nguyên Trí dừng tay, nói thế nào Phát Nhi cũng là biểu ca của ngươi, sao ngươi có thể đánh hắn được chứ? Hắn sắp bị ngươi đánh chết rồi.”
La hét cũng chẳng có tác dụng, hắn lại quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vân Đông, ngươi mau bảo hắn dừng tay lại, đều là người trong nhà, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói, sao cứ phải đánh nhau chứ?”
“Ai là người một nhà với các ngươi?” Cố Vân Đông cười lạnh: “Ngươi cũng đâu có mù, ngươi không thấy vừa rồi là Cố Phát Nhi động tay trước à? Chẳng lẽ còn muốn Nguyên Trí đứng yên cho hắn đánh, không được đánh trả?”