Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1668 - Chương 1668. Ném Đi

Chương 1668. Ném đi Chương 1668. Ném đi

Chương 1668: Ném đi

Cố lão đầu nghẹn lại, lão ta cũng cảm thấy Cố Phát Nhi quá xúc động.

Nhưng thấy Biển Nguyên Trí không có ý định dừng lại, trong lòng lại sốt ruột, khóe mắt thoáng thấy mẹ con Lê thị trong nhà chính, lão ta vội nói: “Ta không nói không thể đánh trả, không phải chặn lại là được rồi sao? Nguyên Trí đánh người như vậy, làm hài tử sợ hãi thì làm sao bây giờ?”

Hài tử?

Cố Vân Đông nhìn Cố Như Ý đang co rúm lại ôm chặt lấy mẫu thân, mím môi, thấp giọng: “Nguyên Trí.”

Biển Nguyên Trí đánh người nhưng vẫn chú ý đến Cố lão đầu, nên đương nhiên cũng nghe thấy lới lão ta nói.

Hắn lập tức ngừng tay, đứng dậy khỏi người Cố Phát Nhi.

Trong lòng Cố Phát Nhi hận muốn chết, nhưng đối phương người đông thế mạnh, mà hắn chỉ có người đã bước nửa chân vào quan tài, Cố lão đầu, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng không sao, hắn nhất định sẽ tìm Biển Nguyên Trí để giải quyết món nợ này.

Thằng nhãi ranh mấy năm không gặp, nó cho rằng mình có thể biến thành sói con à? Chờ xem, hắn nhất định sẽ xử đẹp bọn họ.

Cố Phát Nhi ở bên này chờ thời cơ, Cố Vân Đông căn bản không cho hắn cơ hội này, quay đầu nói với Thiệu Văn Thiệu Võ: “Ném hai người này ra ngoài cho ta.”

“Vâng, phu nhân.”

Thiệu Văn Thiệu Võ xoa tay hầm hè, bọn họ đã muốn động thủ từ lâu rồi.

Lúc này nghe được mệnh lệnh, bọn họ không nói hai lập tức túm lấy hai cha con kia lôi ra ngoài cửa.

Cố lão đầu và Cố Phát Nhi sợ ngây người, không dám tin kêu gào: “Cố Vân Đông, ngươi, ngươi dám? Đây không phải là nhà ngươi, ngươi dám tự tiện xông vào nhà người khác, còn muốn đuổi chúng ta đi, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi là cái thá gì?”

Cố lão đầu cũng mặc kệ hình tượng của bản thân, hô to gọi nhỏ theo: “Cố Vân Đông, ta là tổ phụ ngươi, ngươi đây là đại nghịch bất đạo, đồ bất hiếu, ngươi, ngươi mau bảo bọn họ buông ta ra.”

Cố Vân Đông ngoáy ngoáy tai, nhìn Thiệu Văn nói: “Bọn họ còn dám gọi bậy, ngươi cứ đánh cho ta đánh, đánh đến khi phục mới thôi.”

Cố lão đầu vô cùng thức thời, không dám gọi bậy nữa.

Cố Phát Nhi vẫn không biết sống chết như cũ: “Cố Vân Đông, ngươi đừng nghĩ là gả cho nhà có tiền rồi thì muốn làm gì thì làm, nơi này là phủ Vĩnh Ninh, ngươi dám đánh chúng ta, ta sẽ đến quan phủ tố cáo ngươi.”

“Ngươi đi tố cáo đi, đúng lúc ta muốn mời người trong nha môn tới phân xử một chút, thừa dịp chủ nhà không ở đây, các ngươi muốn trộm đồ nhà người khác, chuyện này nên phân xử thế nào?”

Cố Phát Nhi nghẹn lại, lúc hắn ta muốn tiếp tục kêu gào thì bị đâm một quyền vào bụng.

Chờ hắn bình phục lại, hắn và Cố lão đầu đã bị Thiệu Văn Thiệu Võ ném ra ngoài cửa.

Cổng viện đóng sầm lại trước mặt hai người.

Cố Phát Nhi ôm bụng dựa vào góc tường, nghiến răng nghiến lợi quát: “Cố Vân Đông, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Tiểu tiện nhân, dám đuổi ta ra ngoài……”

Cố lão đầu vẫn còn sững sờ, lão ta không thể ngờ rằng mình ở trong nhà con trai mà lại bị một đứa cháu gái đuổi ra ngoài.

Lão ta đi đến gõ cửa: “Cố Vân Đông, đây là nhà ta, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta ra ngoài? Mở cửa cho ta vào, bằng không ta sẽ đến nha môn kiện ngươi tội đại bất hiếu.”

Bên trong không một tiếng động.

Cố Vân Đông hoàn toàn không để ý tới tiếng chửi rủa ngoài cửa, sau khi đuổi người ra ngoài, cô xoay người đi đến chỗ mẹ con Lê thị. MAyy dich

Lê thị có chút lo lắng, lúc nàng nhìn Cố Vân Đông, cô mỉm cười dịu dàng ngay cả tiếng nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Kết quả chỉ trong nháy mắt cô đã cho người ném hai người Cố Phát Nhi ra ngoài.

Cố Phát Nhi thì không sao nhưng ngay cả Cố lão đầu đã lớn tuổi như vậy rồi mà cô cũng không thèm để ý nói ném là ném.

Nhất thời Lê thị không biết nên nói cảm giác của mình đối với Cố Vân Đông là sợ hãi hay là lo lắng.

Nhưng Cố Vân Đông lại đi thẳng đến trước mặt Cố Như Ý, nhẹ nhàng hỏi con bé: “Có sợ không?”

Tiểu Như Ý ngẩn người, mở to đôi mắt ướt đẫm.

Cô bé chần chờ một lát, hơi hơi lắc đầu: “Không sợ.” Trước kia cô bé từng thấy người khác đánh nhau, cũng đã thấy cha hắn đánh nhau với người khác và bị người khác đánh.

Ban đầu cô bé sợ tới mức bật khóc, nhưng Cố Phát Nhi liền quát lớn mắng mỏ con bé, không cho nó khóc.

Sau vài lần như vậy, Tiểu Như Ý đã tập mãi thành quen, không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Cố Vân Đông cười cười, giơ tay xoa đầu cô bé, rồi ngẩng đầu nói với Lê thị: “Chuyện của ngươi và Cố Phát Nhi……” Cô dừng lại một chút: “Ta đều rõ ràng.”

Ban đầu Lê thị vẫn chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới hoảng hốt hiểu ra Cố Vân Đông đang ám chỉ chuyện mình bị Cố Phát Nhi huỷ hoại trong sạch không thể không gả thấp cho hắn. Việc này, người ngoài không biết, ngay cả người nhà cũ Cố gia cũng không biết rõ, nhưng thật ra vợ chồng Cố Đại Hà đều đoán được.

Bởi vậy, nàng không thể nhắc đến nỗi đau đã đè nén trong lòng nhiều năm. Thậm chí phải cùng chung chăn gối với người từng cưỡng bức mình như phu thê ân ái, Lê thị thường xuyên cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

Lúc này, Cố Vân Đông cứ thế nói thẳng ra trước mặt nàng. Ban đầu nàng còn nghĩ là bản thân sẽ khó chịu, xấu hổ đến ước gì có thể trốn đi.

Nhưng ngay giờ phút này, Lê thị lại chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Cũng không biết như thế nào, trong nháy mắt cô uất ức muốn bật khóc.

Cố Vân Đông thấy thế, đưa cho cô một chiếc khăn tay: “Ngươi không cần lo lắng, ta căm ghét Cố Phát Nhi, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo lên người mẹ con các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm ở lại, có chuyện gì có thể nói với ta bất cứ lúc nào. Yên tâm đi, trời sập xuống còn có người chống đỡ, mọi chuyện cứ đợi tiểu thúc về rồi lại nói.”

Lê thị lau khóe mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tuy rằng trượng phu đã bị đuổi ra ngoài, nhưng đúng là hắn cũng không có ý định sẽ dẫn theo nữ nhi ra ngoài làm ầm ĩ với hắn.

Lúc này Cố Vân Đông mới nhìn thấy lòng bàn tay trầy xước của Như Ý, bàn tay đã được Lê thị xử lý và đắp thuốc xong xuôi.

Nhưng bàn chân bị trẹo của bé, vẫn cần được khám

Cô nói với Lê thị: “Thiệu Văn biết chút y thuật, đế hắn xem chân cho Như Ý.”

Lê thị cảm kích vội vã gật đầu: “Đa tạ.”

Thiệu Văn bước đến, Cố Vân Đông lùi ra sau một bước, bây giờ cô mới có thời gian quan sát căn tiểu viện trước mặt.

Vốn dĩ nơi này có ba gian phòng, bên trái phải có một sương phòng và một cái thư phòng, vừa đủ để một nhà Cố Tiểu Khê và Cố lão đầu ở. Hiện giờ Cố Phát Nhi tới đương nhiên là không thể sử dụng thư phòng.

Không có thư phòng, Cố Tiểu Khê chỉ có thể làm việc trong phòng của mình.

Nhưng Cố Vân Đông vừa bước vào căn phòng bên trái mà mấy người Cố Phát Nhi vừa mới mở ra, nhưng lại phát hiện bên trong không có tài liệu Cố Tiểu Khê sáng tác.

Cố Vân Đông nhướng mày, tiểu thúc cất hết đồ đi đâu rồi?

Cô quét mắt nhìn một vòng, chỉ cảm thấy căn phòng này thật sự quá trống trải. Dù sao cũng không tiện nhìn lâu, nên cô lùi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Đã khuya rồi mà một nhà ba người Cố Tiểu Khê vẫn chưa trở về.

Cố Vân Đông định chờ ở trong nhà, Lê thị thấy thế, vội đến phòng bếp nấu cơm: “Trước khi ra ngoài tiểu thẩm đã mua đồ ăn để trong phòng bếp, ta lập tức đi nấu cơm.”

Hồng Diệp đứng dậy: “Để ta tới giúp ngươi.”

Không chỉ Hồng Diệp, mà Thiệu Võ cũng đến giúp đỡ.

Ban đầu Cố Như Ý không dám rời khỏi mẹ, nhưng Biển Nguyên Trí dỗ dành cô bé mấy câu, nó lập tức ngoan ngoãn đi chơi với Biển Nguyên, ăn điểm tâm Cố Vân Đông cho.

Bình Luận (0)
Comment