Chương 1669: Chờ Cố Tiểu Khê trở về
Lê thị thấy thế, nhịn không được nở nụ cười, tâm trạng có chút nhẹ nhõm lạ thường.
Nàng lau tay, dẫn Hồng Diệp và Thiệu Võ đến phòng bếp.
Nhóm người trong tiểu viện vẫn để mặc Cố lão đầu và Cố Phát Nhi kêu gào ngoài cửa.
Hàng xóm cách vách tò mò ngó đầu ra ngoài nhìn, thấy vậy Cố lão đầu sĩ diện cứng đờ mặt mày, khó chịu kéo Cố Phát Nhi rời khỏi hẻm Cao Thăng.
Mấy tháng nay lão ta ăn không ngồi rồi, lại chẳng quen biết ai ở phủ thành, nên muốn tìm hàng xóm tán gẫu.
Nhưng những người này đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm, lại đều là người trong thành, tất nhiên khinh thường Cố lão đầu đến từ nông thôn. Bọn họ chẳng những không muốn qua lại, mà còn hay chỉ chỉ trỏ trỏ ông ta.
Cố lão đầu không chịu yếu thế, vì thế ông ta giả vờ hữu ý vô tình nói nhi tử mình vừa tài giỏi lại hiếu thuận, đối xử với ông ta tốt vô cùng, là ông ta tích đức từ đời trước nên về già mới có phúc thế này.
Nhưng bây giờ thấy ông ta bị người ném ra ngoài, nếu hàng xóm biết chuyện, kiểu gì cũng sẽ chê cười lão ta.
Cố lão đầu kéo Cố Phát Nhi đi thẳng ra khỏi con ngõ nhỏ mới dừng lại, mí mắt lão ta run rẩy, trong mắt tràn ngập oán hận.
Cố Phát Nhi hất tay lão ta ra: “Ngươi lôi ta ra đây làm gì?”
“Ngươi không thấy Cố Vân Đông hoàn toàn không thèm để ý đến chúng ta chửi bới cái gì à? Cho dù chúng ta cứ đứng ở cửa gào thét tiếp thì bọn họ cũng sẽ không mở cửa. Thay vì như thế, chúng ta chờ tiểu thúc ngươi trở về. Đó là nhà của tiểu thúc ngươi, chẳng lẽ nàng ta còn dám nhốt tiểu thúc ngươi ở ngoài không cho vào ư?”
“…… Được, vậy chờ tiểu thúc trở về.” Cố Phát Nhi phẫn nộ, lẩm bẩm vài câu. Hắn quay đầu lại thấy Cố lão đầu trầm mặc không biết đang suy nghĩ cái gì, Cố Phát Nhi không khỏi híp mắt: “Gia, ngươi sao thế?”
“Ta đang nghĩ, ngươi nói đúng. Chắc chắn trong tay tiểu thúc có rất nhiều bạc. Ngươi xem, hôm nay đột nhiên Vân Đông dẫn Nguyên Trí xuất hiện, giống như nàng ta đã biết tiểu thúc ngươi sống ở đây từ sớm rồi. Ta thấy, hẳn là tiểu thúc ngươi và nàng ta đã gặp lại nhau từ lâu rồi. Bên người Vân Đông có kẻ hầu người hạ chắc chắn, nam nhân nàng ta gả cho là người không kém, nếu như thế nàng ta sẽ để cho tiểu thúc ngươi đi làm đầy tớ cho người khác ư?”
Cố Phát Nhi: “Không.”
“Đúng vậy, cho nên Tiểu Khê cố tình gạt ta. Bây giờ tiểu tử này thông minh hơn rồi, dám lừa gạt ta chuyện lớn như vậy.”
Cố Phát Nhi thò lại gần: “Gia, cho nên để cho cha mẹ ta đến đây là quyết định đúng, đúng không? Chúng ta đông người, tạo áp lực cho tiểu thúc như vậy mới có thể ép hắn nôn bạc ra. Thật ra ta còn có một ý tưởng khác, ta cảm thấy có thể để cho người nhà Cố Cương cũng đến đây, nhà bọn họ biến thành như vậy chắc chắn bị Cố Vân Đông hại 5 năm trước. Vừa đến, hai nhà chúng ta hợp lực đến nha môn tố cáo Cố Vân Đông, bắt nàng ta bồi thường tiền, hung hăng phun ra một ngụm máu.”
Cố lão đầu nghĩ hai đứa con trai bị đứt tay đứt chân, lại nhớ đến những khó khăn mà mình phải chịu đựng mấy năm qua, trầm mặc không mở miệng.
Nhưng Cố Phát Nhi biết, gia hắn đã ngầm đồng ý rồi.
Nhưng những việc này chỉ có thể từ từ làm, việc khẩn cấp bây giờ là phải chờ tiểu thúc trở về, trong tay hắn một văn tiền cũng không có, hiện tại bụng đã có chút đói.
Nhưng hai người họ chờ mãi, chờ tới tận buổi chiều mà vẫn không thấy bóng dáng một nhà ba người Cố Tiểu Khê đâu.
Bọn họ không biết là, lúc này Cố Tiểu Khê đang đứng cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ, hắn nói với Thường Nha Nha: “Ta biết ngay mà, Cố Phát Nhi tới đây chắc chắn không có chuyện gì tốt. Thấy không, hắn còn định đưa cả cha mẹ mình tới.”
Thường Nha Nha cũng nhìn thấy một đám Cố Đại Hài, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cố Tiểu Khê nắm tay Khiếu Khiếu, dứt khoát kéo Thường Nha Nha trốn sang bên cạnh, kẻo lại bị đám Cố Đại Hà nhìn thấy: “Quên đi, bọn họ đông người như vậy, chúng ta trở về cũng chỉ làm rối loạn thêm, vẫn đến tửu lầu nghỉ ngơi trước, trễ chút lại trở về.”
Thường Nha Nha gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế thôi.”
Cố Phát Nhi chẳng những để cha mẹ và muội muội hắn tới, mà còn dẫn hết bốn người tam phòng Cố Đại Hồ vẫn luôn bất hòa với bọn họ đến đây.
Cả bảy người, cộng thêm đám người trong nhà Cố lão đầu và Cố Phát Nhi, hừ, mười mấy người ở trong một cái tiểu viện chỉ có ba gian phòng? Nhớ lại hình ảnh gà bay chó sủa kia, Thường Nha Nha chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Đi thôi.” Cố Tiểu Khê lại nhìn thoáng qua đám người kia.
Đám Cố Đại Hà cãi cọ ầm ĩ, hỏi mọi người đường đến hẻm Cao Thăng. Đương nhiên bọn họ rất hay tranh cãi, chỉ là sao Cố Đại Hồ có thể cam chiụ một nhà nhị phòng nhờ Cố Tiểu Khê mà được sung sướng ở phủ thành, để lại bọn họ sống khổ sở ở trong thôn chứ?
Không có khả năng! Cố Tiểu Khê lại không phải đệ đệ của Cố Đại Hà hắn sao, muốn đi thì cùng đi.
Đúng lúc mấy ngày nay Thường thị không phát bệnh, kể từ sau khi Triệu thị qua đời, dường như Thường thị cũng chỉ phát bệnh một lần, thời gian phát bệnh còn không quá dài. Cố Đại Hồ cảm thấy sức khỏe bà ta gần như đã hồi phục rồi, trong lòng cực kỳ vui vẻ. MAyy dich
Cho nên vừa thấy mấy người Cố Đại Hà có hành động bất thường, bọn họ lập tức đuổi theo. Tuy rằng dọc đường đi vẫn thường xuyên đấu đá tranh cãi như gà chọi, thậm chí còn đánh nhau, gập ghềnh trắc trở nhưng vẫn đến được phủ thành, thấy sắp đến nơi, hai phòng tạm thời ngừng tay, nhất trí tiến về phía mục tiêu.
Bọn họ không biết, mục tiêu của bọn họ, Cố Tiểu Khê bây giờ đã đi về hướng ngược lại rồi.
Đi thẳng một đường đến tửu lâu Cẩm Tú, Cố Tiểu Khê dừng lại, hỏi nhi tử trong ngực: “Khiếu Khiếu, buổi trưa muốn ăn cái gì?”
“Cá cá.”
“Được rồi, buổi trưa chúng ta ăn cá đi.” Cố Tiểu Khê cười tủm tỉm lắc lư đứa bé trong lồng ngực.
Gần đây nhi tử bị sụt cân, khuôn mặt phúng phính hóp cả lại, làm hắn nhìn mà đau lòng muốn chết.
Nhưng Thường Nha Nha lại cảm thấy nhi tử như thế này rất vừa vặn, béo quá không tốt cho cơ thể. Khiếu Khiếu thích ăn, thằng bé không hề kén ăn, đút gì cho nó nó cũng ăn, cho dù không cho nó ăn nó cũng không la hét đòi hỏi, tự làm việc của bản thân.
Trước kia Cố Tiểu Khê dốc sức chăm nhi tử ăn, ra ngoài một chuyến, trở về chắc chắn sẽ mua đủ loại đồ ăn vặt, bởi vậy nhi tử bị hắn nuôi đến béo tròn.
Mấy ngày nay, bởi vì Cố lão đầu ở nhà, bọn họ không muốn tỏ vẻ giàu có, cho nên đồ ăn trong nhà cũng thanh đạm hơn. Thỉnh thoảng mới có thể ăn một bữa thịt, tiểu gia hỏa rất dễ nói chuyện, cho cái gì thì ăn cái đó, chỉ cần thằng bé no bụng rồi về cơ bản sẽ không tham ăn.
Nhưng Cố Tiểu Khê lại cảm thấy quá lỗi với nhi tử, thường xuyên tìm cớ dẫn thằng bé ra cửa mua đồ ăn.
Giống như sáng nay, hắn viện cớ phải đi làm việc cho chủ nhân, trực tiếp dẫn Thường Nha Nha và Khiếu Khiếu ra ngoài, đi dạo ăn uống, mãi cho đến bây giờ mới tính toán trở về.
Kết quả trên đường về thì đụng phải đám Cố Đại Hà, nháy mắt lại đánh mất ý định về nhà.
Giờ này khắc này đứng ở trước cửa tửu lâu Cẩm Tú, tâm trạng Cố Tiểu Khê lại bắt đầu tốt lên.
Nhi tử nói muốn ăn cá, Cố Tiểu Khê lập tức ôm thằng bé đi vào bên trong.
Tiểu nhị thấy một nhà ba người bọn họ, lập tức tươi cười đon đả bước lên đón: “Cố tiểu ca tới rồi à? Hôm nay muốn ngồi ăn trong đại sảnh, hay là vẫn đưa sang sương phòng?”
Cố Tiểu Khê ngẫm nghĩ: “Đưa vào sương phòng.” Đúng lúc hắn có thể đọc bản thảo.