Chương 1685: Kết cục của nhị Phòng
Cố Bảo Nhi cũng không trở về cố gia nữa, dừng lại ở đây, nữ nhi xuất giá của Cố gia đều không trở về.
Cổ thị nhất thời cũng không để ý đến nữ nhi này, Cố Phát Nhi ngồi tù cho bà ta đả kích cực kỳ lớn, hơn nữa Lê thị hoà ly lại càng kích thích, thiếu chút nữa làm cho bà ta phát điên.
Bà ta còn đang cố gắng muốn tìm được Lê thị, muốn tìm đường giúp Cố Phát Nhi, những chuyện khác đều không để ý.
Đợi đến khi bà ta phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện Cố Đại Hà thế nhưng trộm hết tiền trong nhà đi đánh bạc. Cổ thị không cách nào tin tưởng, trong nhà đã như vậy, hắn thế nhưng còn có tâm tư đi đánh bạc!
Mà Cố Bảo Nhi chính vào lúc bà ta không biết chuyện đã bị Cố Đại Hà bán đi làm thiếp cho phú hộ, việc này bà ta bị giấu, chờ đến lúc biết đã quá muộn.
Trong nhà một đồng tiền cũng không có, nếu không phải khế ước nhà còn bị bà ta giấu ở chỗ khác, chỉ sợ cũng sẽ bị Cố Đại Hà trộm đi.
Cổ thị hung hăng đánh Cố Đại Hà một trận, nhưng điều này cũng không khiến hắn dừng tay như vậy.
Hai người cũng không biết, Cố Đại Hà sẽ dính vào nghiện cờ bạc là có người cố ý làm. Người này là công tử của một thương hộ trong huyện thành, năm đó hắn đối với Lê thị có thể nói là nhất kiến chung tình, muốn phong quang cưới nàng vào cửa làm thê tử.
Chỉ là trong nhà không đồng ý, công tử kia thật vất vả mới thuyết phục được cha mẹ, đang định tới cửa cầu hôn, lại biết được tin Lê thị muốn gả cho Cố Phát Nhi.
Công tử lúc này nản lòng thoái chí, suy sụp một đoạn thời gian.
Cho đến gần đây nghe nói Lê thị bị Cố Phát Nhi hủy hoại trong sạch mới không thể không thỏa hiệp gả, công tử kia tức giận trực tiếp đạp ngã ghế. Cô nương năm đó hắn tâm tâm niệm niệm, bị một súc sinh như vậy hủy đi, làm sao có thể cam tâm?
Cố Phát Nhi ở trong đại lao, tay hắn còn không duỗi vào được.
Nhưng con trai không biết cha chịu tội, công tử kia liền theo dõi Cố Đại Hà, thiết kế hắn đi sòng bạc đánh bạc, cuối cùng thua đến ngay cả quần cũng không còn, nữ nhi bán đi, còn nợ sòng bạc hơn hai mươi lượng bạc.
Sòng bạc đánh Cố Đại Hà một trận, trực tiếp đánh gãy chân trái của hắn, mới ép Cổ thị lấy ra ba mẫu ruộng để trả nợ.
Nhưng mà không ai biết, sau khi mấy tên kia rời đi, Cổ thị nổi giận, cầm gậy lại hung hăng gõ lên hai chân Cố Đại Hà, đập nát xương cốt mới chịu bỏ qua.
Hắn thích đặt cược sao? Chân cũng không còn, chỉ có thể cả đời nằm trên giường, bà ta xem hắn còn đánh cuộc như thế nào.
Trong nhà bọn họ tổng cộng cũng chỉ có năm mẫu đất, hiện giờ mất đi ba mẫu, nếu tiếp tục bị hắn mang đi cá cược, bọn họ đều không cần sống, trực tiếp nhảy sông tự sát đi.
Dù sao Cố Đại Hà hai tay không thể nâng vật nặng, cái gì cũng không làm được, vậy dứt khoát không nên ra ngoài, như vậy rất tốt.
Cổ thị đối với Cố Đại Hà ngay cả một tia tình cảm cuối cùng cũng tiêu hao hết, chỉ cần người không chết, nằm trên giường cả đời cũng không sao.
Từ đó về sau, để tránh Cố Đại Hà đi vệ sinh, Cổ thị mỗi ngày chỉ cho hắn một bữa cơm, uống một chén nước, duy trì tính mạng là đủ rồi.
Nữ nhi bị bán, nhi tử ngồi tù, trượng phu phế đi, Cổ thị cả ngày ngây ngô, cũng không qua lại với người khác.
Nhưng trong lòng bà ta còn tồn tại một tia hy vọng, ba năm, chỉ cần ba năm, Cố Phát Nhi vẫn sẽ ra tù.
Nhưng mà, sau khi Cố Phát Nhi ngồi tù hai năm, nha môn phủ thành bên kia lại truyền đến tin tức, nói hắn ở trong phòng giam cùng người khác phát sinh tranh chấp, lỡ tay bóp chết một phạm nhân khác.
Khang đại nhân bởi vậy lưu đày hắn đến đảo Lâm Tầm, cả đời này hai mẹ con đều không thể gặp lại nhau.
Cổ thị hoàn toàn không còn tinh thần nữa, ngày càng già nua.
Kết quả của nhị phòng tam phòng cũng không tốt lắm, ngược lại Cố lão đầu mệnh rất dài, mặc dù ngồi ba năm trong lao, nhưng vẫn kiên trì được.
Ba năm sau ông ta xuất ngục trở về, nhà cũ Cố gia đã rách nát không ra hình dạng, chân chính biến thành nhà tan cửa nát.
Cố lão đầu hối hận đến cực điểm, ông ta rõ ràng có một đứa con trai làm quan lớn, có tiền, nhưng vì sao ông ta lại có kết cục như vậy? Ông ta không nên trở nên cô độc như vậy.
Nhưng ông ta hối hận nhiều hơn nữa cũng vô dụng, một mình lẻ loi ở trong phòng nhỏ, cả ngày nghĩ đến những chuyện mình đã làm trước kia. Nghĩ nếu đối với Đại Giang tốt hơn một chút, hiện tại có phải chính là lão thái gia toàn thân phú quý hay không?
Ngẫu nhiên suy nghĩ nhiều, thật đúng là hoảng hốt, cho rằng mình đang sống cuộc sống như vậy. Nhưng mà sau khi thanh tỉnh, lại bị cô đơn vô biên vây quanh, làm cho ông ta run rẩy.
Người dân trong làng thường thấy ông ta đứng ở cổng làng như thể đang chờ đợi ai đó.
Tất nhiên, đây là những lời sau này.
Bây giờ nhà cũ Cố gia còn bởi vì ba người bị phán hình mà hoảng sợ bất an, khắp nơi suy nghĩ.
Khác với bọn hắn, Cố Vân Đông lại cực kỳ thoải mái.
Vì chúc mừng, còn bảo Thiệu Vũ Hồng Diệp đi tửu lâu Cẩm Tú mua chút rượu thức ăn tới uống hai chén.
Trải qua một đường quan sát, Cố Vân Đông lại bất tri bất giác cũng phát hiện giữa hai người này như mèo vờn chuột. Cô vốn còn muốn nhúng tay vào, lại sợ biến khéo thành vụng, nếu bọn họ có ý với nhau, vậy để cho bọn họ tự do phát triển đi.
Đó là thỉnh thoảng, cô cung cấp cho họ một số cơ hội để ở một mình.
Không thể tưởng tượng được trong bốn người Văn Võ Song Toàn, động tác của Thiệu Vũ nhanh nhất nha.
Cố Vân Đông vừa uống rượu trái cây mình mang đến, vừa yên lặng nhìn về phía Thiệu Văn.
Thiệu Văn giật mình, nhạy cảm cảm giác được không thích hợp, vội vàng đứng lên nói: "Ta đi lấy bình rượu, nhìn có vẻ không đủ."
Nói xong người chạy trốn.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng hắn, khẽ cười một tiếng: "Trốn cái gì, làm như ta muốn giới thiệu đối tượng cho ngươi vậy."
Cô lắc đầu, quay đầu nhìn thấy Cố Tiểu Khê ngồi đối diện.
Hắn ngược lại đang uống rượu, chỉ là nhìn bộ dáng tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Cố Vân Đông đặt ly rượu lên bàn, nghiêng đầu gọi: "Tiểu thúc??"
Hô một tiếng không trả lời, ngược lại những người khác đều nghe được, nhao nhao quay đầu nhìn hắn.
Cố Vân Đông lại kêu một tiếng: "Tiểu thúc?"
Thường Nha nha cong khuỷu tay đụng vào hắn một cái, chén rượu trong tay Cố Tiểu Khê thiếu chút nữa cầm không vững, rượu hắt ra ngoài vài giọt, hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "A? Uống, uống rượu đi.”
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Uống rượu gì? Sao nhìn thúc không yên tâm, thúc nghĩ gì vậy?"
“Không nghĩ gì, chỉ là rượu này còn rất thơm thuần, Vân Đông, ngươi tặng ta thêm hai bình."
"Đưa rượu cho thúc ngược lại không thành vấn đề, nhưng thúc cũng phải biết thưởng thức nha. Cứ như thúc nhấp một giọt bất động nửa ngày như thế, thúc muốn uống đến khi nào đây?”
Cố Tiểu Khê nhất thời ngượng ngùng.
Thường Nha Nha bên cạnh hắn lại bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cố Vân Đông nhíu mày: "Thúc, thúc còn đang suy nghĩ chuyện của nhà họ Cố?"
Cố Tiểu Khê dừng tay, chậm rãi đặt ly rượu lên bàn: "Vân Đông, ta..."
Những người khác hắn không thèm để ý, nhưng Cố lão đầu rốt cuộc là cha hắn, hiện giờ bị phán ba năm, nếu hắn thật sự thờ ơ một chút tâm tình dao động cũng không có, vậy thì không phải Cố Tiểu Khê.
Cố Vân Đông kỳ thật cũng hiểu được, bản thân cô và Cố lão đầu có cừu oán, nhưng sẽ không yêu cầu tất cả mọi người cũng đoạn tuyệt liên lạc như mình, lập trường của mỗi người đều không giống nhau.
"Thúc muốn đi gặp ông ta có thể, nhưng thả ông ta ra, lại là không có khả năng."