Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1686 - Chương 1686. Đi Cùng Hắn Nói Mấy Câu

Chương 1686. Đi cùng hắn nói mấy câu Chương 1686. Đi cùng hắn nói mấy câu

Chương 1686: Đi cùng hắn nói mấy câu

Cố Tiểu Khê ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi nói thật ư?”

Cố Vân Đông nhịn không được khóe miệng thoáng giật giật: “Ngươi là tiểu thúc của ta, ta là vãn bối, theo đạo lý thúc nên là người làm chủ mới đúng, chẳng lẽ ta còn có thể ngăn cản thúc ư?”

Cố Tiểu Khê cười hắc hắc một tiếng: “Đương nhiên ngươi sẽ không ngăn ta, nhưng ta cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của ngươi mà? Ngươi yên tâm, ta biết ông ấy không thể ra ngoài, ta chỉ muốn nói vơi ông ấy mấy câu thôi.”

“Thúc đừng làm bản thân tức giận thì tốt rồi.” Cố Vân Đông ngẫm lại tình trạng hiện giờ của Cố lão đầu, chỉ sợ tiểu thúc có đi cũng không làm gì được: “Được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm xong thúc muốn đi thì đi.”

Cố Tiểu Khê gật đầu, lúc này mới bắt đầu động đũa.

Ăn xong, hắn lập tức lấy hai chiếc chăn trong phòng Cố lão đầu ra cửa.

Thường Nha Nha ôm Khiếu Khiếu đi theo sau hắn: “Bọn ta đi với chàng.”

Cố Tiểu Khê dừng bước, nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của nhi tử, nói: “Nơi như đại lao, có thể không phải vào thì đừng vào. Khiếu Khiếu còn nhỏ, đến lúc đó bị dọa cũng không tốt. Hai người ở nhà chờ ta là được, ta đi nhanh rồi về.”

Thường Nha Nha ngẫm lại cũng đúng, không đi theo nữa, ôm nhi tử nhìn hăn rời đi.

Cố Tiểu Khê chẳng những cầm hai cái chăn, mà còn mua một ít điểm tâm ở gần đó, cầm hộp thức ăn đi về phía đại lao.

Vốn dĩ người nhà họ Cố muốn đến thăm mấy người Cố Truyền Tông đều bị cản lại.

Nhưng Cố Tiểu Khê thì khác hắn là thúc thúc của quận chúa, chắc chắn quận chúa cũng biết chuyện hắn đến đây.

Cho nên sau khi giải thích rõ mục đích đến, lính canh ngục lập tức cho người đi vào.

Trong đại lao âm u ẩm ướt, Cố Tiểu Khê cẩn thận đi phía sau cai ngục.

Cai ngục thân thiện hiếm thấy: “Cố lão gia đi chậm một chút. Lát nữa vào bên trong, có lẽ ngài sẽ gặp một số phạm nhân hơi quá khích, Cố lão gia cũng đừng sợ, bọn họ đều bị giam lại không ra được đâu. Cố Truyền Tông đã bị nhốt ở trong đó. Ngài yên tâm đi, ông ta được giam một mình một phòng.”

Cố Phát Nhi cùng Cố Đại Hồ và những người khác đều bị giam chung với nhau.

Cố Truyền Tông lớn tuỏi, tuy nói là phạm nhân, nhưng lão ta có nhi tử và cháu gái có thân phận cao quý, dù thế nào Khang đại nhân cũng không thể để lão ra xảy ra chuyện ở trong tù.

Cố Tiểu Khê vừa đi vừa gật đầu: “Đa tạ.”

“Cố lão gia không cần khách khí.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trong phòng giam.

Cai ngục kia ngừng lại: “Ở ngay phía trước rồi. Ta không qua đó, Cố lão gia cứ từ từ nói chuyện, cần gì thì phân phó ta một tiếng là được.”

“Được.”

Cai ngục đi rồi, Cố Tiểu Khê thở ra một hơi, chậm rãi đi tới phòng giam của Cố Truyền Tông.

Không đợi hắn đi đến, bên tai đã vang lên tiếng hét của Cố Đại Hồ: “Tiểu Khê, tứ đệ, là ta. Ngươi đến cứu ta có đúng không? Ngươi mau cứu ta ra ngoài, đây không phải chỗ cho người ở. Tam ca cầu xin ngươi, khi ngươi còn nhỏ, tam ca từng cõng ngươi lên núi xuống đồng, chẳng lẽ ngươi không niệm tình xưa nghĩa cũ sao?”

Cố Tiểu Khê quay đầu liếc nhìn hắn, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cõng hắn lên núi xuống đồng? Hắn chỉ nhớ khi hắn còn nhỏ Cố Đại Hồ thường xuyên bắt nạt hắn. Lần duy nhất Cố Đại Hồ bởi vì đã đẩy hắn xuống núi, do cảm thấy chột dạ nên Cố Đại Hồ mới cõng hắn về nhà đổi lại hắn không được cáo trạng.

Kỳ thật lúc ấy Cố Tiểu Khê cũng không định cáo trạng, dù sao trong nhà chỉ có đại ca đại tỷ thật lòng quan tâm hắn, đau lòng cho hắn.

Cố Tiểu Khê không để ý tới Cố Đại Hồ, đi thẳng vào bên trong.

Cố Truyền Tông đang hối hận nằm bất ở trên giường, nghe được tiếng của Cố Đại Hồ vội vàng lảo đảo đi đến cạnh cửa, cố gắng nhìn ra ngoài.

“Tiểu Khê……” Cố Truyền Tông còn có vài phần vui mừng.

Cố Tiểu Khê lại trầm mặc đứng trước mặt lão, hắn để chăn bông sang một bên, nói: “Ta đến thăm người.”

Cố Truyền Tông nghe ra, hắn chỉ tới thăm lão, không phải tới cứu lão.

Lão ta hung tợn trừng mắt đứa con trai này: “Nếu không phải tới cứu ta ra ngoài, thì cút cho ta, ngươi đến đây giả mù sa mưa làm cái gì? Tại sao trên công đường ngươi không nói giúp ta, tại sao không bảo Cố Vân Đông buông tha ta?”

Cố Tiểu Khê vốn định bình tĩnh nói với hắn mấy câu.

Ai biết vừa tới gần, đã bị Cố Truyền Tông khơi mào hỏa khí, hắn đặt hộp cơm trên mặt đất, đứng bật dậy: “Dựa vào đâu mà Vân Đông phải tha cho ông? Người ông muốn kiện chính là cha nàng! Ông rơi vào kết cục như bây giờ, là nàng đã giơ cao đánh khẽ rồi.”

Cố Truyền Tông thật sự tức giận: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói, tại sao ngươi không nói cho ta Đại Giang hiện giờ là quan tứ phẩm, Cố Vân Đông là quận chúa? Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn?”

“Ta nói rồi, các ngươi cứ phải quầy rầy đại ca. Khó khăn lắm bọn họ mới được sông yên ổn, ta không muốn ông đến phá đám.”

“Phá đám?” Cố Truyền Tông mở to hai mắt nhìn: “Ta là cha hắn, hắn phải có trách nhiệm hiếu kính ta.”

“Ta hiếu kính ông còn chưa đủ sao?” Cố Tiểu Khê cắn răng: “Ông nói muốn tới phủ thành sống, ta lập tức đón ông tới đây. Ông nói muốn ăn ngon ở tốt một chút, ta liền đi thuê nhà để vợ ta hàng ngày nấu cơm cho ông. Ông ở nhà cũ Cố gia có thể sống như vậy ư? Kết quả thì sao? Ông để Cố Phát Nhi đến đây, không chỉ như vậy, còn muốn ta nuôi người hai phòng nhị ca tam ca. Ông đây là lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Tại sao ta không thể để Phát Nhi đến đây? Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi đã sớm có ý định đưa ta trở về nhà cũ Cố gia sao? Chẳng qua là ngươi vẫn chưa tìm được cái cớ mà thôi.”

Cố Tiểu Khê sửng sốt, ngay sau đó cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, ta muốn đưa ông trở về. Ta không có khả năng để ông sống ở phủ Vĩnh Ninh cả đời, ta cũng không có khả năng đưa ông đến làm phiền đại ca. Nhưng cho dù là như thế, ta cũng đã cân nhắc kỹ cuộc sống sau này của ông rồi. Ta sẽ mua cho ông một căn nhà và hai hạ nhân ở huyện thành, cho ông một ít tiền dưỡng lão, đủ để ông uống rượu ăn thịt mỗi ngày, sống một cuộc sông thư thái có người hầu hạ. Ông muốn làm gì thì làm đó, thậm chí có thể cầm lồng chim đi sắp chốn với những lão nhân khác. Trong thôn Cố gia, những người trạc tuổi với ông, liệu có mấy ai có thể sống một như vậy?”

Cố Tiểu Khê thật sự đã tính toán tốt cho lão, mua một căn tiểu viện ở huyện Giang Dụ không cần quá nhiều bạc, tiền ăn uống hàng ngày của lão cũng không tốn quá nhiều tiền, một năm bốn mùa đều có thể mặc quần áo mới.

Trong tay hắn có không ít bạc, dư sức lo cho cho một mình Cố lão đầu.

“Nhưng cha à, ông vẫn luôn không biết đủ. Ông nói Vân Đông lòng dạ độc ác, nhưng khi nàng cón nhỏ các người đối xử với nàng không độc ác sao? Ta không tin ông không biết trước kia một nhà đại ca sống như thế nào. Gieo nhân nào gặt quả ấy, đây là kết cục do chính ông tạo thành.”

Cố Truyền Tông mím chặt môi, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Cố Tiểu Khê nhịn không được lắc đầu: “Ta chỉ nói đến đây thôi. Cha, ta mang cho ông chăn bông và một ít thức ăn, còn có thuốc mỡ, ông tự chăm sóc bản thân cho tốt, ta đi rồi, có lẽ sẽ không lại trở lại.”

Cố Truyền Tông ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi……”

Cố Tiểu Khê đã đứng lên, cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không quay đầu mà đi ra khỏi đại lao.

“Tiểu Khê, Tiểu Khê, ngươi quay lại, quay lại……”

Bình Luận (0)
Comment