Chương 1687: Hối hận
Cố Tiểu Khê nghe thấy giọng nói từ phía sau, mím môi, bước chân ngược lại trở nên gấp gáp.
Cố Truyền Tông đột nhiên cất cao giọng: “Tiểu Khê, cha sai rồi, cha biết sai rồi. Ngươi cứu ta ra ngoài đi, ta bảo đảm về sau sẽ không gây chuyện nữa. Cứ làm theo lời ngươi nói, quay về huyện Giang Dụ, mua hai người hạ nhân, ta tự sống cuộc sống của mình. Ngươi trở về đi , đây không phải nơi cho con người ở……”
Ông ta hối hận, Tiểu Khê nói rất đúng, ông ta chính là lòng tham không đáy. Rõ ràng ở nhà cũ Cố gia lão ta sống vô cùng cực khổ, ngày ngày mệt nhọc, ăn rau nuốt trấu. Sau khi đến phủ thành lão được ở trong một căn nhà sạch sẽ, có cơm nóng, có gạo trắng thịt heo, có giày và quần áo mới mặc, mỗi ngày ngủ đến chiều cũng chẳng sao, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, Tiểu Khê và vợ hắn còn cho mười mấy đồng tiêu vặt.
Suốt nửa đời người, lão ta chưa bao giờ được sống những tháng ngày thoải mái như vậy. Tại sao lão lại muốn đưa cả nhà Cố Phát Nhi đến đây? Tại sao muốn tính kế Cố Vân Đông? Lão biết rõ với tính tình của Tiểu Khê, hắn sẽ lập tức tống cổ lão trở về huyện Giang Dụ, không quan tâm đến lão nữa.
Nhưng điều lão hối hận hơn cả chính là thái độ mà lão từng đối xử với Cố Đại Giang. Nếu lão để hắn tiếp tục đọc sách tham gia khoa cử khảo thí, có lẽ lão đã sớm trở thành quan lớn, là người mà ai ai cũng kính trọng rồi.
Sự hối hận trong lòng Cố Truyền Tông dâng lên từng cơn, làm lão vô lực ngã ngồi trên mặt đất bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
“Tiểu Khê, ta chính là cha ngươi……”
Cố Tiểu Khê đã không nghe thấy nữa, hắn đứng trước lối vào đại lao, nói với cai ngục: “Cha ta……” Hắn dừng một chút: “Làm phiền quản ngục chiếu cố ông ấy một chút, không thể hiện quá rõ. Nếu ông ấy sinh bệnh, nhờ ngươi tìm đại phu giúp ông ấy, thức ăn sạch sẽ chút…… Ông ấy cũng lớn tuổi rồi.”
Nói xong, từ trong tay áo hắn lấy ra một xấp ngân phiếu khoảng năm mươi lượng: “Cái này, coi như phí vất vả cho các huynh đệ.”
Cai ngục ngẩn ra một chút, vội lùi về phía sau một bước xua xua tay nói: “Không được không được, ta không thể nhận cái này được. Cố lão gia cứ yên tâm đi, những thứ ngươi nói đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Không cần đưa bạc, những phạm nhân khác trong phòng giam sinh bệnh chúng ta cũng sẽ tìm đại phu tới.”
Nói thì nói như thế, nhưng bạc vẫn phải đưa.
Cố Tiểu Khê đưa ngân phiếu qua: “Dù sao các người vẫn phải chạy đi chạy lại vài chuyến, người vẫn nên nhận lấy đi.”
Cai ngục không lay chuyển được, huống hồ đây cũng là chuyện thường gặp. Trong phòng giam này, có rất nhiều người nhà của phạm nhân vì để bọn họ sống tốt hơn một chút mà thường xuyên chuẩn bị bạc, chỉ cần không phải chuyện quá giới hạn, bọn họ giúp đỡ một chút cũng sẽ không có ai nói cái gì.
Chỉ là Cố Tiểu Khê đưa rất nhiều bạc, năm mươi lượng, người bình thường thật đúng là không lấy ra nổi.
Không hổ là đệ đệ của Cố đại nhân, thúc thúc của quận chúa.
Mấy người nhà họ Cố đang bị nhốt ở trong đại lao kia thật đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng. Nếu là hắn, lấy lòng còn không kịp, sao còn làm ầm ĩ muốn kiện cáo bọn họ, thật là đầu óc không bình thường.
Cố Tiểu Khê cho ngân phiếu, lại nói thêm mấy câu, sau đó mới rời khỏi đại lao.
Nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, hắn thở dài một hơi.
Sau này, sợ là nhà cũ Cố gia sẽ không tạo nên được sóng gió gì nữa.
Mà hắn, từ nay về sau cũng sẽ vứt hết những thứ này vào quá khứ, hoàn toàn cắt đứt quan hệ vơi nhà cũ Cố gia.
Năm mươi lượng bạc kia, kỳ thật cũng tương đương với số tiền cho Cố lão đầu dưỡng lão.
Cố Tiểu Khê lắc lắc đầu, rũ bỏ hết những suy nghĩ nặng nề, bước nhanh về hẻm Cao Thăng.
Nơi đó, có thê tử, có nhi tử đáng yêu của hắn, đấy mới là…… nhà của hắn sau này.
Trên đường về nhà Cố Tiểu Khê mua hai cây kẹo hồ lô, hai đứa nhỏ trong nhà thích ăn, bởi vậy mỗi lần về nhà hắn không có cơ hội về tay không.
Chẳng qua đến lúc hắn trở về nhà thì phát hiện Lê phụ Lê mẫu cũng đang ở đây, mà vợ mình đang giúp Lê thị thu thập tay nải.
Cố Tiểu Khê ngẩn người, đưa kẹo hồ lô cho Khiếu Khiếu, vỗ cái mông nhỏ của thằng bé: “Đưa cho Như Ý một cây, cẩn thận một chút, đừng làm dơ quần áo.”
“Dạ, cha, con đi đưa cho tiểu chất nữ.” Tiểu gia hỏa giơ hai cây hồ lô, tung ta tung tăng đi tìm người.
Lúc này Cố Tiểu Khê mới đi đến bên cạnh Lê phụ, hỏi: “Lê đại ca các ngươi định trở về ư?”
Lê phụ gật gật đầu: “Phải trở về một chuyến, Dao Nhi hòa li với Cố Phát Nhi, cũng không biết bên nhà họ Cố sẽ làm ra trò gì. Nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, chúng ta về huyện Giang Dụ trước.”
Cố Tiểu Khê: “Vậy kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?”
Lê phụ nhìn thê nữ đang nói chuyện, ông uống một ngụm trà, nói: “Chúng ta không thể ở lại huyện Giang Dụ nữa, những người đó trở về nhà họ Cố sẽ gây chuyện, chúng ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ. Cho nên chúng ta định sẽ bán căn nhà ở huyện thành, dọn đến nơi khác tiếp tục sinh sống.”
“Dọn đến nơi khác? Các ngươi định dọn đi đâu?”
Lê phụ lắc đầu: “Ta vẫn chưa biết, mấy ngày nay chúng ta bàn bạc chuyện này, vẫn chưa có kết quả.”
Tuy con đường phía trước còn mờ mịt, nhưng trên mặt ông lại nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được hết gánh nặng.
Không có người vô lại như Cố Phát Nhi kéo chân sau, cả nhà bọn họ làm việc chăm chỉ cuộc sống sẽ dần tốt lên.
Cố Tiểu Khê ngồi đối diện ông: “Các ngươi có thể ở lại phủ thành này. Căn tiểu viện này ta thuê cũng không quá đắt, chúng ta sắp rời đi rồi, đến lúc đó các ngươi có thể thuê lại chỗ này. Hơn nữa phủ thành rộng lớn, cũng nhiều cơ hội, ngươi tìm việc sẽ dễ dàng hơn.”
Nói thì nói vậy, nhưng mà……
Cố Vân Đông bưng đĩa dưa lê đã cắt xong đến, đặt ở trên bàn, đúng lúc nghe được câu này.
Cô lắc đầu: “Không tốt, tuy phủ thành nhiều cơ hội tìm việc, nhưng người cũng nhiều, chi phí ăn ở cũng không rẻ. Huống hồ, nhà họ Cố nháo quá lớn, không bàn đến ở phủ thành rộng lớn có bao nhiêu người quen biết một nhà bọn họ, mà những hàng xóm láng giềng quanh đây đã có rất nhiều người biết việc này, đương nhiên cũng có không ít những lời đồn đãi vớ vẩn.”
Mà lý do nhà họ Lê muốn rời khỏi huyện Giang Dụ, vốn là muốn tránh né những lời đồn đãi này.
Quan trọng nhất chính là, ba năm sau Cố Phát Nhi sẽ ra tù, nếu có người biết chuyện tốt của bọn họ nói cho hắn chỗ ở của nhà họ Lê, nói không chừng hắn sẽ làm ra hành vi trả thù gì đó.
Lúc này Cố Vân Đông còn chưa biết, Cố Phát Nhi về sau sẽ bị lưu đày đến phương xa.
Lê phụ gật gật đầu, ông cũng có suy tính như vậy.
Cố Tiểu Khê vỗ mạnh vào trán mình một cái: “Là ta không suy nghĩ thấu đáo, nói như vậy phủ thành này cũng không dễ sống.”
Lê phụ cười cười: “Ngươi cũng là vì suy nghĩ cho chúng ta. Không có việc gì, chúng ta còn phải trở về bán phòng ở, cứ từ từ suy nghĩ cũng được, vẫn kịp.”
Cố Vân Đông không thể đưa ra chủ ý cho ông, tuy cô đã đi khắp trời nam đất bắc, nhưng bên phủ Vĩnh Ninh, ngoại trừ huyện Giang Dụ, nơi mà cô quen thuộc cũng chỉ có phủ thành.
Không ít địa phương nhỏ bé có rất nhiều quy củ, muốn hòa nhập vào, thật sự không dễ dàng như vậy.
Cố Vân Đông cầm một miếng dưa lê, chậm rãi ăn.
Bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói kinh hỉ của Cố Tiểu Khê: “Có rồi, các ngươi có thể đến huyện Phùng.”